Chương 10

Ngoài mặt thì cô ta mỉm cười với tôi, nhưng trong lòng thì lại không ngừng móc mỉa: ”Đến đi nào! Đến đi! Đến để còn làm nền cho tôi nữa chứ. Đồ xấu xí!”

Không biết sự thương hại trong mắt tôi có lộ ra rõ không nữa.

Mọi ý định đâm sau lưng tôi của cô ta đều bị tôi nắm trong lòng bàn tay.

Chỉ cần để cô ta chiếm thế thượng phong một chút, lần sau tấn công tôi chắc chắn có thể đánh một đòn chí mạng vào người cô ta.

Tôi nói về kế hoạch này cho chị họ, và cô ấy đã không ngần ngại thuê ngay một anh PT* cho tôi.

(*kiểu người huấn luyện viên cá nhân để giúp giảm cân, chỉnh dáng hay tập gym ý)

Anh PT đấy đã cam đoan với chị ấy bằng sẽ giúp tôi giảm câm nhanh chóng, và điều chỉnh lại vóc dáng cho tôi trong khoảng 10 ngày.

Thế nên, mỗi ngày, sau giờ học, tôi đều bắt taxi chạy qua nhà chị họ.

Hà Băng Thanh không thấy tôi thì mừng muốn chếc. Suốt ngày lấy cái xe mới của tôi chở hết người này đi mua sắm đến người kia đi cắm trại.

Không ai ở cái trường này sang chảnh bằng cô ta cả.

Nhưng tôi lại mong cô ta có thể nổi tiếng hơn nữa.

Đôi khi trèo càng cao thì ngã sẽ càng đau.

Trước cuối tháng, tôi nhờ anh trai mang một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn còn chưa được công bố đến cho tôi.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ.

Tôi biết hội trưởng có thích một cô ca sĩ nọ. Điều đó làm Hà Băng Thanh phải tập hát rất lâu ở ký túc xá, định đến khoe giọng ở bữa tiệc sinh nhật.

Ok luôn. Tôi sẽ trả giá cao để mời cô ca sĩ đó về.

Tôi còn biết Hà Băng Thanh định mặc chiếc váy Miu Miu* của tôi.

(*một brand thời trang trực thuộc Prada)

Khi chị họ gửi chiếc váy đó cho tôi, cô ta rõ ràng là đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn cơ. Nhưng cô ta lại coi thường tôi, nói tôi mặc nó không đẹp, và muốn tôi cho cô ta mượn mặc thử. Từ đó về sau tôi chả thấy chiếc váy đó trở về bên tôi lần nào nữa.

Tôi cố tình chọn một chiếc váy nhìn gần giống chiếc váy đó, nhưng cái của tôi nhìn xinh xẻo hơn nhiều.

Trong 10 ngày qua, tôi đã giảm được hơn 10kg. Hơn nữa nhờ sự giúp đỡ của anh PT mà vóc dáng của tôi đã được cái thiện rất nhiều.

Chiếc váy này ôm vừa sát eo tôi. Chị họ nói nó như sinh ra để dành cho tôi vậy.

Chị họ trang điểm nhẹ nhàng cho tôi. Ủ tóc cho tôi rồi sấy khô cẩn thận để tóc luôn mượt mà.

Lần đầu tiên tôi thấy mình thật xinh đẹp trong gương.

“Chị đã nói mà. Từ bé em đã rất là xinh xắn rồi. Nhưng từ khi em sống chung với cái con trà xanh kia được một năm rưỡi, em lại chả ra một đứa con gái nữa rồi. Ăn mặc như này có phải cảm giác xinh đẹp xưa kia đã quay trở lại rồi không?”

Chị ấy đưa cho tôi cái túi chị thích nhất, nói: ”Đây, đeo lên đi. À còn cái này nữa.”

Chị ấy lắc lắc chùm chia khóa trong tay: Không phải em nói chiếc Lamborghini này của chị có màu rất đẹp sao? Cho em đó.”

Tôi phấn khích ôm lấy chị ấy hôn chụt một cái lên mặt: “Chị ơi, em còn muốn thuê một người lái xe hộ nữa!”

“Không phải em biết lái xe à?”

“Em biết. Nhưng lái xe thì sao mà hóng chuyện được chớ chị.”

Mức giá chị ấy đưa ra quá hấp dẫn nên rất nhanh đã tìm được tài xế cho tôi.

Mọi thứ đã sẵn sàng, “buổi biểu diễn” cũng nên bắt đầu rồi.

Hà Băng Thanh không biết gì vẫn đang gửi tin nhắn cho tôi: “Chỉ là một bữa cơm thôi. Không có nhiều người đâu. Cậu không cần gội đầu, cứ tắm rửa thay đồ là được.”

Tôi thành thật trả lời cô ấy: “Ok” cùng với đó là một icon mặt cười.

Chú tài xế vô cùng lo lắng khi lần đầu lái chiếc Lamborghini. Vì thế tôi liên tục an ủi chú: “Không sao đâu, chú cứ mạnh dạn mà lái đi chú.”

Trên đường đi, chúng tôi trò chuyện cùng nhau một chút. Chú ấy nói chú có một cô con gái cũng trạc tuổi tôi. Sau đó chú ấy hỏi tôi đang học trường gì, rồi lại kêu lên khi nghe được câu trả lời: “Thật trùng hợp, cháu học cùng trường với con gái chú đó!”

Chắc chú ấy không nhớ rằng hơn một năm trước, chú đã đưa Hà Băng Thanh đến chào tôi, nói mong rằng chúng tôi sau này sẽ sống hòa thuận với nhau.

Nhưng cũng đúng thôi, cách ăn mặc của tôi bây giờ khác hoàn toàn so với khi đó.

Sao mà nhận ra tôi được?

Khi đến nơi, tôi nhìn thấy chiếc BWM màu hồng quen thuộc của mình. Đúng như tôi đoán, Hà Băng Thanh đã lái nó.

Bên trong ầm ĩ tiếng nhạc chói tai và tiếng reo hò.

Nhưng tôi cũng không vội xuống xe. Chú tài xế nhìn ra và hỏi: “Con đang tổ chức sự kiện gì à?”

“Một bạn cùng lớp của con đang tổ chức tiệc sinh nhật ý ạ.” Tôi trả lời chú và gửi tin nhắn cho Hà Băng Thanh, nói rằng tôi đã đến nhưng trong đó đông quá, tôi không dám vào.

“Đợi tớ một chút, tớ ra đón cậu nhé. Cậu mặc đẹp chưa?”

“Chưa…”

Tôi đã cho cô ta một cơ hội, nhưng cô ta vẫn cứ muốn làm nhục tôi trước mọi người như mọi khi.

Cô ta mở cửa, dẫn một đám bạn cùng lớp ra ngoài. Nhưng vẻ mặt đang tươi cười của cô ta tức khắc cứng đờ khi thấy chiếc xe thể thao của tôi.

Mọi người ở đó đều sửng sốt: “Ai mà ngầu vầy?”

Ngay lúc mọi người còn đang bàn tán, chú tài xế đã đi tới mở cửa xe cho tôi. Tôi đặt tay lên khuỷu tay chú rồi chậm rãi bước ra.

Lúc này, tôi dường như trở lại là một phú nhị đại thực sự.

“Người đẹp này từ đâu tới đây vậy, có phải đi nhầm chỗ rồi không?”

“Băng Thanh, đây là bạn cậu hay là bạn của hội trưởng thế?”

Sắc mặt Hà Băng Thanh đã thay đổi. Ánh mắt cô ta không hề để lên người tôi mà đang dán chặt vào chú tài xế bên cạnh tôi.

Cô ta muốn trốn vào trong biệt thự, nhưng tôi đã đi trước một bước. Tôi nắm chặt tay cô ấy, ngạc nhiên kêu lên: “Hà Băng Thanh, hôm nay cậu xinh quá đi mất!”

Tôi lại quay sang mọi người: “Tớ là Miêu Miêu. Mọi người không nhận ra tớ hả? Có vẻ hôm nay tớ trang điểm đẹp hơn lần trước rồi.”

Ánh mắt của vài chàng trai đã dán chặt vào tôi. Các cô gái cũng hào hứng nắm tay tôi: “Miêu Miêu, cậu xinh thế này mà sao trước đây tớ không nhận ra nhỉ?”

“Miêu Miêu, túi cậu đang đeo là của Hermès phải không? Trùi uii.”

Đang nói chuyện, tôi bỗng nghe thây giọng của chú tài xế ở phía sau.

“Băng Thanh? Sao con lại ở đây!”

Tôi ngạc nhiên quay lại nhìn chú: “Chú biết bạn thân của cháu ạ?”

“Các cháu là bạn thân sao?” Chú vô cùng vui mừng, “Trùng hợp thật. Đúng vậy, chú là ba của Băng Thanh.”

Chú nói và chú cũng là người duy nhất vui vẻ với điều ấy.

Ánh mắt mọi người nhìn Hà Băng Thanh dần trở nên kì lạ.

Không phải Hà Băng Thanh luôn tự nhận mình là tài phiệt đời thứ hai sao? Không ngờ hóa ra bố cô ta thực sự chỉ mà một tài xế lái xe như trong lời đồn.