Chương 57: C57: Peter Pettigrew

Ngâm mình trong Bệnh thất được hai tuần thì Harry trở lại học tập như bình thường, Rắn Sừng quấn quýt với cậu một thời gian bị Voldemort túm đi mất, trong tiếng rít thất thanh nghẹn ngào của nó, Voldemort không chút nương tay quăng nó đến chơi chung với Basilisk. Càng nhìn nó hắn lại thấy chướng mắt, ngày đầu còn thấy nó ra dáng người bảo vệ bây giờ có khác gì đứa con của Harry đâu, sáng ra thì nũng nịu với Harry đòi ôm, trưa thì đòi gãi bụng, tối thì muốn ngủ cùng.

Mà đồng dạng thấy chướng mắt không chỉ mình Voldemort, bởi vậy mới có cảnh Rắn Sừng bị vứt sang một bên mặc cho nó có rít lên mà năm người còn lại cứ như điếc không thèm quan tâm, mắt nó tủi thân nhìn Harry nhưng cậu lại nói: {Ngoan ngoãn chơi chung với Basilisk nha. Anh phải đi học rồi không chơi với Genesis được đâu.}

Rắn Sừng được đặt tên là Genesis ủ rũ cuộn tròn người, Basilisk nhẹ giọng an ủi: {Thôi mà nhóc con, vui lên đi, ít ra mi còn may mắn đó. Bám dính lấy Harry mà vẫn còn toàn thây rắn thì mi nên cảm thấy cuộc sống này tổ tiên nhà rắn ở trên kia đã thật bao dung rộng lượng với mi.}

{Hứ!}

Lúc trở lại học tập, Harry được khá nhiều bạn học từ nhà khác đến hỏi thăm, giáo sư DADA mới năm nay là thầy Lupin cũng đến hỏi han cậu, đi cùng còn có Fleamont. Cả ba trò chuyện một lúc vô cùng vui vẻ cho đến khi nghe tiếng động lớn phát ra từ chỗ của hai anh em Weasley.

Chạy đến xem xét thì thấy cả hai đang rượt theo thứ gì đó rất hăng, cả ba phải nhìn kĩ mới biết đó là con chuột, bởi trông nó mập hơn những con khác rất nhiều, dáng vẻ cũng có chút lạ so với giống loài chuột.

Harry nhìn con chuột thì nghiến răng một cái, cũng gia nhập bắt chuột, Fleamont lo muốn chết, vừa chạy theo cậu vừa nói: "Harry chậm thôi. Để mình bắt cho."

Con chuột bị rượt đuổi một hồi vẫn không cắt được người bám đuôi, trông lúc vô tình nó nhào hẳn vào tay áo của một người trên đường hòng trốn đi. Calla nhanh tóm lấy con chuột, cô bé phủ một lớp vải lên người nó, tay đè lên trên cổ nhỏ, thì thầm: "Nếu không muốn chết thì nằm im cho ta."

Bên trong lớp vải bỗng im lặng, cô bé hài lòng đặt vào giỏ, đúng lúc này hai người Fleamont và Harry đi đến, cậu hỏi: "Chào em Malachite, em có thấy một con chuột nào chạy qua đây không?"

"Không ạ!"

Harry và Fleamont nhìn nhau, cậu khẽ gật đầu cảm ơn rồi xoay người quay về, "Con chuột đó chạy nhanh thật mới đó đã chẳng thấy đâu."

"Ừm, nó là vậy đó. Cứ rượt đuổi với mèo của Hermione mãi, mà cậu thích nó sao?"

"Không thích lắm. Chỉ trông nó hơi lạ."

Cuộc đối thoại dần xa, Calla thu hồi tươi cười, tóm con chuột trở về phòng mình, cô nàng quăng nó vào góc, rút đũa phép ra chỉ về phía nó, đúng như cảm nhận của cô, rất nhanh con chuột vặn vẹo biến thành một người lùn tè, gã cười nhút nhát: "Tôi sẽ làm mọi thứ cô muốn. Cô đừng gϊếŧ tôi."

"Không nghĩ đến ông thật sự là người a. Ta cứ nghĩ bản thân có cảm giác sai." Calla bật cười sung sướиɠ, ma lực cuộn trào trong người làm cho cô bé cảm thấy vô cùng hạnh phúc, ma lực lại mạnh thêm, cô cười xong thì chuyển sang nhìn gã đàn ông. Một ấn kí xuất hiện trên người gã, chỉ nghe cô bé nói: "Cho ông một ấn kí tạm thời. Đừng có ý định phản bội tôi, nếu không ông chết chắc."

Giáng Sinh gần kề, học sinh năm ba trở lên sẽ được đi đến làng Hogsmeade chơi, Fleamont không được kí giấy nên chỉ đành ngậm ngùi ở lại nhìn dòng người ngày càng xa. Lúc nó định trở về nhà Gryffindor thì Fred và George xuất hiện kéo Fleamont sang một bên.

Fred cười bí hiểm đưa cho Fleamont một tấm da dê, nó khó hiểu lật qua lật lại xem xét, George bắt đầu giải thích: "Đây là một tấm bản đồ Đạo tặc. Nó có thể giúp em tìm ra được nhiều lối đi bí mật đấy."

"Đúng vậy. Tấm bản đồ này cho em. Bọn anh đang giúp em có những con đường bí mật để đi hẹn hò với em Malfoy đó." Fred tinh nghịch nháy mắt liên tục.

George nói thêm: "Em cứ yên tâm mà dùng. Bọn này đã thuộc lòng hết mọi ngóc ngách trong trường rồi nên bản đồ trong tay tụi anh có chút vô dụng."

Nghe vậy Fleamont cười, yên tâm nhận bản đồ, hai anh em Weasley chỉ Fleamont cách mở và đóng bản đồ xong thì chạy đi mất, nó về phòng lấy áo choàng tàng hình rồi cầm bản đồ đi vào lối đi bí mật dẫn ra làng Hogsmeade.

Đến nơi, tiếng cười đùa của các học sinh vang vọng bên tai, Fleamont hít một hơi tìm kiếm bóng hình Harry trong nhóm người, rất nhanh đã thấy cậu đứng cùng Cedric và Draco, Harry bị bọc thành một cục bông tròn xoe chỉ lộ mỗi cái mặt ở bên ngoài, đang mê mẩn nhìn những người khác chơi tuyết.

Fleamont âm thầm tiến đến kéo khăn choàng cổ của Harry quơ quơ, làm Cedric và Draco giật mình rút đũa phép ra, Harry liền bật cười khúc khích, nắm lấy góc khăn choàng tàng hình kéo lên lộ ra gương mặt ngạc nhiên của Fleamont.

"Phát hiện ra cậu rồi nha."

Fleamont cười gãi đầu, Draco hừ lạnh một cái cất đũa phép vào, không quên đá xéo người khác: "Chẳng phải mày không được đi ra đây sao?"

"Cảm ơn đã quan tâm. Tao trốn ra được chưa?" Fleamont cười đáp lại.

"À à, Potter đúng là Potter, thích phá luật nhỉ?"

Nhìn hai người bắt đầu khắc khẩu, Cedric nhân cơ hội kéo Harry đi vào quán Ba cây chổi, kêu cho cậu một ly Chocolate nóng. Một Malfoy và một Potter cãi xong thì thấy tên đàn anh chết tiệt đã kéo Harry đi tâm sự riêng, bực mình hậm hực bước vào quán nước.

Trong lúc ngồi uống nước, họ vô tình gặp Nathalie, vài ngày không gặp, cô nàng đã cắt phăng mái tóc dài mượt mà, Harry há hốc miệng một lúc mới lấp bấp hỏi: "Mái tóc dài... dài của cậu... cắt rồi?"

"Ừm. Vướng víu, khó chịu." Nathalie tự nhiên kéo Harry sang ngồi chung với mình bỏ mặc mấy ánh mắt không thiện ý đang tia đến cô.

Cô nhìn gương mặt Harry đã thêm chút thịt thì hài lòng gật đầu: "Ừm được nuôi rất khéo ha."

Draco lên tiếng: "Đó là tất nhiên."

"Nè, dán miệng lại đi tên quý tộc khổng tước kia."

Nathalie dứt lời thì chuyển sang hất qua hất lại mái tóc ngắn của mình hỏi: "Sao nào có đẹp không?"

Harry tất nhiên là khen đẹp còn giơ cả ngón cái lên, ba người còn lại hiếm khi lắc đầu đồng thanh nói: "Không Đẹp!"

Nathalie xì một tiếng, trong lúc đang nhìn xung quanh quán thì phát hiện có người nhìn sang, bắt gặp ánh mắt của Cho Chang, Nathalie chỉ có thể nhíu chặt mày, vẻ mặt có chút phát sầu.

Khi Nathalie trở về trường, đến nhà chung thì gặp Cho Chang, Cho Chang vẫn không chịu nói chuyện với Nathalie sau ngày hôm đó, hoàn toàn dùng thái độ lạnh nhạt với cô, đỉnh điểm khiến cô đau lòng nhất chính là khi nghe chính miệng Cho Chang nói cô không thích người đồng tính, dù biết đó chỉ là lời nói lúc tức giận nhưng tâm của Nathalie cũng ngày càng lạnh đi.

Tâm sinh ra mệt mỏi, Nathalie cũng bắt đầu thấy bản thân uể oải, nhìn cô gái cô yêu thương giờ đây đã không còn dáng vẻ dịu dàng trìu mến như xưa mà thay vào đó là vẻ u ám, giận dữ... Cảm giác bất lực bủa vây, Nathalie nảy sinh mong muốn tránh mặt Cho Chang.

Cùng lúc đó bên trong phòng ngủ, Calla nghe được câu chuyện của Peter Pettigrew thì truyền tin cho người tìm hiểu, nhận được một tờ báo đã cũ sờn kể về vụ việc 12 năm trước, Calla khẽ cười, cô nàng viết một bức thư nặc danh rồi kẹp mảnh giấy báo về vụ thảm sát của gia đình Potter gửi cho Fleamont.

"Cứu thế chủ đáng thương chắc hẳn chưa biết chuyện này đâu nhỉ? Kẻ phản bội Sirius Black là cha đỡ đầu... Chúa tể Voldemort..."

Peter có vẻ rụt rè nói ra nghi vấn: "Thưa cô Siwgan, Potter có vẻ rất thích Harry Malfoy, tôi e rằng những chuyện này chưa đủ kí©h thí©ɧ cậu ấy đâu."

Calla cười đắc ý, lầm bầm nói: "Có gì mà không đủ, chỉ cần một cấm chú điều khiển tâm trí của ta, Fleamont Potter có được cha mẹ bảo hộ cũng thoát không nổi. Mắc quá nói đến làm ta cảm thấy vô cùng tức giận, cái tên Malfoy đó quả thật ghê gớm, yếu ớt như thế mà cũng chặn được cấm chú của ta... Nhưng ta cho rằng đó chỉ là do nó may mắn thôi... Bởi lần sau nó sẽ không bình an vượt qua đâu."

Ở Gryffindor, Fleamont đọc được bức thư nặc danh xong thì rơi vào mờ mịt, nó nóng lòng chạy đến chỗ Hiệu trưởng hỏi cho ra lẽ, cụ Dumbledore đột nhiên nhận được câu hỏi về Sirius Black, vẻ mặt cụ đượm buồn trong chốc lát nhẹ nhàng chứng thức tin tức.

"Tuy nhiên Fleamont, ta luôn thấy chuyện này có ẩn khuất. Về điều này ta muốn xác nhận lại với Voldemort."

Trên đường trở về, Fleamont mệt mỏi rẽ sang một hướng, Calla đứng ở đằng xa bắt đầu niệm cấm thuật, một dòng kí tự ở dưới đất trườn đến dưới chân Fleamont, nhập vào trong người nó.

Bước chân Fleamont đột ngột dừng lại, nó khuỵ người xuống ôm lấy đầu, dây thần kinh bỗng căng ra đau nhói, cảm xúc tiêu cực như cơn thuỷ triều ồ ạc tới nhấn chìm những hạnh phúc vui vẻ ít ỏi trong lòng.

Cơn giận dữ và hận ý đan xen, trong đầu như có giọng nói thôi thúc nên huỷ diệt tất thảy, trong những kí ức khổ đau chợt xuất hiện một ánh sáng nhỏ len lỏi trong đó, hình ảnh ngày đầu tiên gặp Harry hiện về.

"Sau này cậu sẽ hiểu cậu đặc biệt và quan trọng như thế nào."