Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 31: C31: Dooby

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mình đã nói rồi mà, lũ Slytherin chẳng thể nào tốt đẹp đâu như chính cái người thành lập ra nhà của chúng vậy." Giọng Honor vang lên trong phòng Gryffindor, mấy đứa trẻ cũng không có lý do gì để phản bác lại, vài đứa có vẻ đồng tình với những gì Honor nói. Lời của giáo sư Binns vẫn còn vang vọng trong đầu chúng. Chúng tin rằng Phòng chứa là có thật, về việc Slytherin có thành kiến với máu bùn khiến tất cả rất khó chịu.

Fleamont nhíu mày càng sâu, nó nhìn Honor đổi lại là cái cười nhếch mép của Honor, khi nó đi lướt qua còn nghe thấy Honor khích: "Potter, cậu bênh vực thằng Malfoy như vậy mà nó có đoái hoài đến cậu đâu. Coi chừng nó còn chẳng xem cậu là bạn."

"Mày có thể ngậm miệng lại được rồi, Honor. Những lời mày nói càng khiến cho tao thấy rõ rằng cậu ấy tốt đẹp biết bao nhiêu mà mày chỉ đang ghen tị với Harry thôi." Fleamont nhàn nhạt đáp lời.

"Mẹ kiếp." Honor nghiến răng nghiến lợi, thấy tình hình chuyển biến xấu mà mọi người cũng đang chú ý đên nên Ron và Hermione vờ như vô ý chen ngang cả hai rồi lôi Fleamont đi ra ngoài, Hermione nói nhỏ: "Mình tự hỏi sao Honor cứ thích gây chuyện với cậu quá vậy?"

"Rảnh rỗi sinh nông nổi." Fleamont phun ra một câu. Ron gật đầu đồng ý với Fleamont, nó nói: "Cứ cái đà này, Honor lại đi gây chuyện với Slytherin nữa cho mà coi."

"Ừm. Mình cũng thấy sắp có chuyện rồi. Hồi đầu mình còn nghĩ Slytherin rất đáng ghét nhưng ngẫm lại đi toàn nhà mình đi gây chuyện với bên ấy." Trong giọng Hermione thể hiện sự khó xử, cô nói tiếp: "Mình không có ý gì nhưng mình nghĩ việc làm của Honor càng khiến cho mâu thuẫn của hai nhà càng lớn hơn." Hermione không phải kẻ mù quáng, cô được ba mẹ dạy cách đối nhân xử thế, người không phạm ta, ta tất không phạm người.

Ron hơi bực mình nói: "Vấn đề này mình cũng đồng tình với cậu. Sao Sage Honor không bệnh lâu một tí, mấy hôm không có cậu ấy nhà mình yên bình ghê gớm. Dù mình không thích Slytherin thiệt nhưng tụi nó có thèm quan tâm đến nhà mình đâu, giờ đi kiếm chuyện chẳng phải tự đi chuốc nhục nhã sao."

Những lời của hai người bạn rơi vào tai Fleamont khiến nó thở phào nhẹ nhõm, nó mặc kệ người khác nghĩ thế nào nhưng Ron và Hermione là bạn mà nó xem trọng, Fleamont không muốn hai người có cái nhìn phiến diện về những gì có liên quan đến Harry.

Chưa đợi cho vụ phòng chứa bí mật giảm xuống thì tin Colin nhà Gryffindor bị hóa đá và đang nằm như chết rồi trong bệnh thất đã nhanh chóng lan ra khắp trường vào sáng thứ hai. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt. Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.

Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút trao đổi, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bảo bối và các loại bùa phép phòng thân mà không để cho thầy cô hay biết. Neville mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỷ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa. Mấy đứa khác trong nhà Gryffindor bèn bảo cho Neville biết là nó không việc gì phải lo: nó thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng, không có nguy cơ nằm trong "sổ bìa đen" của Người kế vị Slytherin.

Tại nhà chung Slytherin, Blaise đặt món bảo bối hình quả cầu lên trên bàn, nó chỉ vào rồi cười nói: "Các cậu xem, nếu mà có quái vật xuất hiện thật thì thứ đồ này có thể bảo vệ mạng sống được không? Mình nghĩ nó còn thua xa cái khiên sắt."

"Có vật hộ mạng bên người thì tâm lý cũng yên tâm hơn. Đúng không, Draco?" Theodore hỏi nhưng không thấy ai đáp lại, nhìn lên chỗ ngồi đối diện thì thấy ai đó trưng cái mặt quạu quọ ra, "Cậu làm sao vậy?"

"Còn làm sao nữa." Blaise cười thích thú, nó nhích lại gần Theodore và nói nhỏ gần như thì thào: "Harry bé bỏng của cậu ấy lại chạy đi kiếm Nathalie Siwgan rồi. Cậu xem, mở mắt ra không thấy Harry đâu, quý ngài Malfoy đáng mến của chúng ta liền tức giận đến quên cả vuốt keo. Hồi nãy cậu ấy còn nạt một đứa năm nhất dù nó chẳng làm cái đách gì."

Mang tâm trạng hóng chuyện, cả hai liếc Draco một cái rồi lặng lẽ cách nó một khoảng xa, Theodore hỏi nhỏ: "Mình thấy Harry cứ đi kiếm cô bạn kia hoài, dạo trước không có biểu hiện gì, gần đây lại có vẻ buồn bực, không phải cậu ấy bị từ chối đó chứ?"

Thình lình một giọng nói cất lên: "Sao có thể được."

"Merlin ơi, Pansy!" Theodore giật mình thốt lên.

"Ờ mình đây. Chúng ta nói tiếp đi. Khả năng Malfoy nhỏ nhà chúng ta bị từ chối là 0%, thứ nhất cậu ấy đẹp, thứ hai tính tình tốt bụng lại dịu dàng, thứ ba nhà giàu, thứ tư học giỏi. Nhiêu đó cũng đủ khiến người ta mê rồi."

"Haizz."

Hai người Pansy và Theodore đang bàn luận thì bị tiếng thở dài của Blaise cắt ngang, đồng thanh hỏi: "Cậu thở dài cái gì?"

"Các cậu không biết rồi. Dù Nathalie có đồng ý thì với tính cách của tên thương em trai như mạng sẽ chấp nhận sao?"

"Ờ nhỉ. Đúng là độc tài mà. Không lẽ cậu ấy định để em trai ở giá luôn hả." Pansy tức giận bĩu môi. Nhớ lại hồi năm nhất, cô rất thích Harry nhưng tình cảm chưa kịp nhú liền bị tên phản diện ác độc Draco Malfoy bứng đi một cách tuyệt tình. Pansy còn nhớ Draco đã hếch cằm kiêu ngạo nói với cô rằng: "Tôi không chấp nhận cậu là em dâu. Từ bỏ đi. Tôi đã không đồng ý thì đừng mơ hôn lễ ấy được diễn ra."

Pansy oán hận trừng Draco, cây quạt trong tay cô phẩy mạnh với tốc độ kinh người, xung quanh tản ra khí lạnh, Theodore kì lạ khều khều Pansy, quan tâm hỏi: "Cậu ổn không?"

"Không ổn tí nào. Nhìn bản mặt khó ưa kia là không vui nổi mà." Đột nhiên Pansy đứng dậy bỏ đi.

Quay về với Harry, cậu và Nathalie đang ngồi trong một phòng học trống, cô nói trước: "Đêm Halloween, Ginny không có rời đi, chúng ta có thể loại trừ em ấy. Còn Honor thì ở Bệnh Thất, Lavender thì nghỉ ngơi trong ký túc xá. Mình nghi ngờ Lavender nên có theo dõi, gần nhất không có biểu hiện gì kì lạ. Nhưng vẫn phải lưu ý."

Harry mệt mỏi xoa mi tâm, cậu thức dậy có phần sớm hơn mọi khi nên hơi buồn ngủ, thêm quyển nhật kí chẳng thấy đâu mà chuyện này đến chuyện kia cứ kéo đến không ngừng. Nathalie vỗ vai Harry an ủi: "Mình sẽ tiếp tục quan sát. Thôi mình đi đây, giờ này chắc nhóm Gryffindor thức rồi." Không chờ Harry trả lời, Nathalie đã chạy mất dạng.

Xung quanh chỉ còn mình Harry, cậu liền búng tay kêu: "Dooby."

Một con gia tinh nhanh chóng xuất hiện, nó rụt rè nhìn Harry: "Cậu chủ nhỏ sao lại biết Dooby ở đây vậy ạ?"

Vẻ mặt Harry nghiêm túc, nói: "Ta thấy ngươi gặp Potter vào đêm qua."

"Ô!" Dooby phát ra tiếng nức nở, nó ôm lấy chân cậu, "Dooby chỉ muốn cảnh báo Fleamont Potter rằng- A Dooby đáng chết." Nó thấy bản thân lỡ lời liền chạy đến cái bàn gần đó muốn đập đầu, Harry nhanh tay cản lại, nét mặt cũng bất giác dịu lại, cậu dùng giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi muốn cảnh báo điều gì?"

Nhìn cậu chủ nhỏ ngày thường quan tâm nó nhất, nó không thể nói dối được. Môi của Dobby run run, lí nhí nói ra: "Thưa cậu chủ nhỏ, bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khϊếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Fleamont Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa. Dooby tồi, Dooby tồi tệ..."

"Được rồi, Dooby! Nghe ta nói đây, ngươi có biết hiện tại quyển nhật ký đang ở đâu không?"

"Không được. Cậu chủ nhỏ đừng dính dáng đến nó, hắn rất nguy hiểm. Van cậu chủ nhỏ..." Dobby than khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt đẫm cái áo trên người nó. Bị tiếng khóc của Dooby làm cho hơi nhứt đầu, Harry cố gặn hỏi nhưng không có kết quả.

"Dooby không thể để cậu chủ nhỏ và Fleamont Potter tham gia vào việc nguy hiểm này." Ánh mắt Dooby đầy vẻ quyết tâm, nó không muốn Cứu thế chủ - người đã mở ra cuộc sống mới cho gia tinh gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đặc biệt hơn là cậu chủ nhỏ Malfoy, cậu chủ rất quan tâm nó, cậu đã nhiều lần lén ban cho nó những món quần áo mới tinh nhưng nó đều không nhận vì nó biết được ý nghĩa rằng đó là sự giải phóng. Nó rất cảm động và muốn tiếp tục chăm sóc cho Harry như gia tinh Layla. Lần này, đem tin tức nói cho Fleamont nó đã tự dằn vặt rất nhiều.

Harry không làm khó nó, trước khi đi còn dặn dò: "Ta sẽ không nói việc này cho cha. Nhưng người phải cẩn thận. Dooby, vẫn câu nói cũ, bất cứ khi nào ngươi muốn, ngươi vẫn có thể tự do." Con gia tinh dụi hai con mắt to lồi của nó nhưng nước mắt cứ không ngừng chảy ra, "Cậu chủ nhỏ thật tốt với Dooby."
« Chương TrướcChương Tiếp »