Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ

Chương 21: C21: Đánh Nhau

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau buổi cấm túc, Harry đặc biệt không vui nỗi khi vài con Sư tử lạc đàn cứ hễ gặp cậu lại bật chế độ gây sự, cậu hơi khó chịu trước thái độ của nhóm Honor, cậu biết thằng nhóc dù sao cũng chỉ là một đứa con nít nhưng khi cậu nhường nó thì nó lại lấn tới. Mỗi lần như vậy, Draco đều vận hết công lực ra đấu võ mồm với mấy đứa thuộc phe phái Honor, lúc đầu cậu còn giữ ôn hoà nhưng cho đến một ngày...

"Cha mẹ mày thần phục dưới chân một kẻ đã rớt đài, sớm thôi cha mày cũng sẽ vào Azkaban vì tội ác của ổng. Và bọn mày cũng nên vậy."

"Câm miệng Honor!" Harry gằn giọng.

"Tao nói sai gì sao? Chẳng phải cha mẹ mày đều là dạng người mắt để sau mông à!" Honor lại lên giọng mỉa mai, sau đó lại cười rất sung sướиɠ.

Tay Harry siết lại thành nắm đấm, cậu xách cổ áo nó kéo về phía mình, nó chạm phải ánh mắt xanh lạnh nhạt của Harry liền có chút sợ hãi.

"Mày... mày..."

"Cha mẹ mày không dạy, cái miệng có thể hại cái thân à?" Harry hỏi ngang

"Bây giờ xin lỗi cha mẹ tôi ngay. Còn không thì xác định cậu không yên với tôi đâu."

"Ha! Mày có thể làm được gì?" Honor khó chịu thấy rõ, nó rống lại.

Harry nhướng mày nhìn quanh, từ tốn nói: "Bằng việc hôm nay hai con chó giữ cửa không theo chủ nhân của chúng thì tôi nghĩ mọi việc sẽ rất đơn giản. Cậu biết Diffindo chứ? Ái chà, có lẽ nên cho kẻ hèn mọn biết được vài điều nhỉ?"

Đũa phép trượt vào tay, cậu định cho thằng nhóc con này biết được một chút lễ độ thì tiếng bước chân dồn dập vang lên ngoài cửa.

"Malfoy! Cậu định làm gì Honor?"

Harry buồn bực quay lại nhìn, ngay lúc này, một cú đấm mạnh mẽ khiến Harry phải lảo đảo lùi về sau, khoé môi đau rát một cách bất thường, mấy đứa mới đến không những không trách móc hành động bạo lực của Honor còn quay sang mắng cậu.

Kết quả, cả đám bị giám thị Filch mang lên phòng Hiệu trưởng, trong phòng có Dumbledore, McGonagall, Severus và Quirrell đứng sẵn ở đó, có vẻ họ đang bàn chuyện gì đó. Khi cả đám đi đến, bốn người họ liền đưa mắt nhìn.

"Thưa hiệu trưởng, tôi vừa tìm thấy có đứa đánh nhau." Ông Filch chỉ tay vào Harry và Honor.

"Cứ giao cho tôi. Cảm ơn thầy Filch." Nghe lời Dumbledore nói, Filch chỉ có thể mang vẻ không hài lòng rời đi.

Dumbledore hiền lành biến ra mấy cái ghế cho bọn trẻ, vừa được cho nói, Honor liền mách Harry uy hϊếp nó, mấy đứa xung quanh cũng khoa tay múa chân theo. Lúc này, cậu chỉ muốn cười lớn, bọn người này ngay cả nói dối cũng không ngượng miệng, giỏi thật.

Khi Honor vừa dứt lời, Harry liền chỉ vào khoé môi mình và nói: "Ý cậu nói vết thương này là do tôi tự tạo ra?"

"Nếu không phải tại cậu uy hϊếp tôi nên tôi mới đánh trả thôi." Giọng nó lí nhí trông đáng thương vô cùng. Harry nhếch môi cười nhạt: "Vậy tôi uy hϊếp gì cậu nói lại xem?"

"Tôi..."

Không quan tâm nó nói gì, Harry lại ngước mắt trực diện với Dumbledore, được một lúc, ánh mắt cụ không tự chủ được xoay chuyển, Harry nói: "Kết quả nằm ở bên trong. Con mong thầy chớ vội."

Ánh mắt những người lớn dần thay đổi, cụ Dumbledore ra hiệu cho giáo sư McGonagall mang đám nhóc ra ngoài chỉ có Harry và Honor ở lại. Cụ nhìn Honor bằng ánh mắt hiền từ, nó như bị hút vào trong đôi mắt xanh dương của cụ, từng mảng kí ức bị bóc trần ra, đến khi nó phát hiện ra có chuyện không ổn thì đã quá muộn.

Mồ hôi chảy ướt vùng trán, nó thở hổn hển nhìn cụ Dumbledore như muốn tìm kiếm câu trả lời, Severus không đợi cho Dumbledore mở lời đã nói: "Vậy cụ định xử trí thế nào? Một con sư tử nhồi đầy cỏ lát đã đả thương học trò của ta, không phiền nếu ta..." Anh ngừng lại, môi cong lên ác ý, "Gryffindor trừ 100 điểm vì sự ngu xuẩn của trò."

"Giáo sư Snape! Tại sao lại?" Honor giật mình bật dậy với nét mặt không thể tin được.

"Trò Honor, trò biết mình đã làm gì mà đúng chứ? Ta nghĩ mọi việc nên dừng lại tại đây." Cụ Dumbledore vừa dứt lời, từ chỗ Quirrell liền phát ra tiếng cười khẩy.

Mấy ánh mắt ngó về phía anh, anh lớn giọng cười lớn, "Nên vậy. Nên vậy. Tôi nghĩ anh nên mang trò Malfoy đến Bệnh Thất." Lẹ đi, vị đằng sau sắp hung nóng đầu tôi rồi, Snape ơi!

Mặc cho nội tâm đang gào thét, Quirrell vẫn cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể.

Severus hừ lạnh, anh nắm lấy cổ tay Harry kéo khỏi phòng Hiệu trưởng, trên hành lang dẫn đến Bệnh Thất, cả hai gặp phải Cứu thế chủ đang trong bộ dạng gấp gáp, anh chẳng buồn quan tâm đến mà dắt Harry đi tiếp về phía trước.

Chuẩn bị qua ngã rẽ, Harry vô tình quay lại, biểu tình lo lắng của Fleamont rơi vào đáy mắt, cậu hơi ngạc nhiên và có chút tò mò nhưng rất nhanh dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi Severus ôm cậu đặt lên giường, anh bước vội vào phòng trong của Bệnh thất. Sau đó, bóng dáng bà Pomfrey chạy ra, bà bước đến kiểm tra cho Harry, bà lia mắt từ ngọn tóc xuống dưới chân cậu, Harry đang khó hiểu thì nghe bà Pomfrey nhằn: "Trò Malfoy có bị sao đâu. Chỉ bị trầy xước nhẹ ở khoé môi thôi mà anh đã làm quá lên. Đợi trò ấy mà bị thương nặng chắc anh vắt chân lên cổ luôn ha."

"Thưa bà, trò ấy là con cưng của Nhà Malfoy. Cha của nó không muốn thằng bé xảy ra chuyện gì." Severus bình tĩnh đáp lại còn không quên cường điệu chữ con cưng.

Bà Pomfrey cười cười nói: "Được rồi, ta hiểu mà. Ta sẽ không nói là anh lo lắng cho cậu bé nhưng lại không thừa nhận đâu."

"Thưa bà-"

"Được rồi. Ngồi yên nào cậu bé. Sẽ nhanh hết đau thôi... Xong! Con thấy thế nào?" Bà chính thức ngó lơ kẻ diện nguyên combo đen đằng sau, ai kia mặt cũng đen xì.

Vết thương đã hết đau, Harry cười tít mắt cảm ơn bà, Pomfrey nhịn không được xoa đầu cậu khiến Severus đột nhiên khó chịu.

"Bà đã làm hư tóc của trò ấy."

"A. Ta xin lỗi. Để ta chỉnh lại cho con."

"Cảm ơn bà."

Không để cho cả hai giao lưu tình cảm, Severus mau chóng mang nhóc con mắt xanh đi khỏi, đến trước cửa vào phòng sinh hoạt chung, Severus thả cho Harry vào trong và dặn cậu tuyệt đối đừng đυ.ng chuyện với phía Honor nữa, Harry ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.

Vào trong, Harry gặp ngay Draco đang ngồi trên ghế đọc sách, có vẻ nó chưa biết chuyện gì xảy ra, cậu vui vẻ chạy đến trò chuyện cùng nó như chưa có gì.

Quay về với Honor, nó tức giận đi về phòng sinh hoạt, đi chưa được bao lâu đã gặp Fleamont đang đứng tựa lưng vào tường, ánh mắt nó xoay chuyển rồi từ từ tiến lại gần Cứu thế chủ.

Nó muốn than vãn thì Fleamont đã tóm lấy cổ áo của nó lôi vào một căn phòng gần đó, nó ú ớ định chất vấn nhưng Fleamont nào cho nó cơ hội.

Một câu hỏi thoát ra từ miệng Fleamont: "Cậu đánh Harry Malfoy hử?"

"Nó gây chuyện với tôi trước!"

"Cậu ấy gây chuyện với cậu hay cậu gây hấn với cậu ấy?" Fleamont lạnh giọng hỏi tiếp

"Cậu bênh vực cho kẻ khác vậy mà được à? Đừng quên cậu là Cứu thế- A!" Honor ôm bụng cúi gập người xuống.

Nó không thể tin nhìn Fleamont, đổi lại là cái liếc mắt thờ ơ, "Mày!"

"Sao cậu dám đánh cậu ấy?" Dứt lời, một cú đấm rơi xuống mặt Honor.

"Tôi sẽ nói cho nhóm Gryffindor biết mọi chuyện. Cậu là một tên phản nhà!" Honor không kiềm được sự tức giận, ngày hôm nay đối với nó đã là quá đủ rồi.

...

Ngày hôm sau, cả Sảnh đường đều bùng lên cái tin đánh nhau giữa Fleamont và Honor, cả hai đồng thời bị phạt lao động cho thầy Filch, nguyên nhân sâu xa của câu chuyện lại không được nói rõ khiến mấy lửng con tức muốn chết.

Bên dãy Slytherin, Harry dừng tầm mắt trên gương mặt của Fleamont, mấy chục câu hỏi tiếp tục nhảy ton ton trong đầu cậu, rốt cuộc Cứu thế chủ làm sao vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »