Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Tôi Gặp Em

Chương 1

Chương Tiếp »
KHI TÔI GẶP EM...

Đã bao lâu trôi qua rồi em nhỉ? 15 năm trôi qua rồi mà tôi vẫn cứ nhớ mãi về quá khứ có hai ta...Nhớ mãi về cái đêm kinh hoàng đó, nhớ mãi về một chuyện tình mới vừa chớm nở mà đã vội héo tàn...

Từ nhỏ tôi đã không nói chuyện được với ai, đôi khi còn có người nói tôi trầm cảm, suốt ngày chỉ nhốt mình trong phòng mà chẳng đoái hoài gì đến mọi thứ xung quanh. Cũng không phải tự nhiên tôi lại như thế, mọi chuyện đều có nguyên do của nó cả, phải không... Ngày tôi còn nhỏ, ba mẹ tôi do bận quá nhiều công việc nên thời gian dành cho tôi vốn dĩ là không có. Tôi thiếu thốn tình cảm từ ba mẹ, lại không có anh em gì nên ngoài việc đi học rồi về nhà, nhốt mình trong phòng thì tôi còn biết làm gì nữa đâu. Rồi đến khi lên cấp 2 tôi bị bạn bè bắt nạt, chê bai, đánh đập, vì vậy mà từ một thằng nhóc trầm tính tôi trở thành một con người nhút nhát.

Mỗi ngày của tôi trôi qua nó nhạt nhẽo lắm, đi học rồi lại về nhà, vốn dĩ tôi cũng chẳng có nhiều bạn bè để mà vui chơi đàng đúm như người ta.

Có lẽ do tuổi thơ của tôi có quá nhiều vết xước nên khi càng lớn thì tôi lại càng sống khép kín hơn, trong khi những bạn bè đồng trang lứa đang tuổi ăn tuổi chơi thì tôi chỉ biết cắm đầu vào đống sách, trong khi họ đang vui vẻ đùa vui ngoài đường thì tôi lại là đứa nép sau cánh cửa và nhìn họ. Có hôm tôi chạy ra xin chơi cùng nhưng lại bị họ lại xua đuổi, tôi cũng không hiểu vì sao nữa.

Vì thế mà tôi không có bạn bè, thân thiết thì càng không, tuổi thơ của tôi chỉ vậy. Tôi chết rồi, thật sự tôi đã chết rồi, chỉ còn lại một hình hài rách rưới này đang cố gắng sống mỗi ngày thôi.

Thật may mắn vì năm cấp ba tôi lại gặp được một người con gái làm cho trái tim tôi rung động, lúc ấy tôi đang học lớp 12, 17 tuổi.

Tôi lúc ấy đã là một chàng thanh niên rồi nhưng sống cởi mở hơn thì tôi không làm được, cứ rút mình như vậy mãi.

Em là một cô gái nhỏ nhắn, tóc dài ngang hông, mắt hai mí, môi hồng hồng, mũi không quá cao nhưng cân bằng với khuôn mặt, học giỏi lại còn thân thiện nên ai cũng thích em. Lúc đấy tôi cũng có để ý em một chút, nhưng mà không dám lại gần bắt chuyện, tôi sợ em sẽ không thoải mái với tôi.

Bỏng nhiên vào một ngày nọ Cô có nhã hứng đổi chỗ cho tôi qua ngồi với em, để tôi và em tiện trao đổi qua lại với nhau trong việc học. Tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều vì chỉ là chuyển chỗ thôi mà, chắc em cũng ghét tôi như mấy người kia thôi, tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi. Chỗ em ngồi là bàn cuối cùng của dãy bàn giữa vì em là lớp trưởng, em học rất giỏi còn tôi thì lúc này lúc kia, haha!

Từ khi tôi chuyển bàn qua ngồi cùng em, lúc nào em cũng tỏ ra vui vẻ thân thiện với tôi, em không xa lánh tôi như bọn người kia. Hơn hết là em cười rất đẹp, em còn có một đôi mắt trong sáng, hồn nhiên, đôi mắt của một cô gái vô ưu vô lo.

Sau một thời gian tiếp xúc làm bạn với em, tôi chật nhận ra tim mình đập rất nhanh mỗi lần nhìn thấy em, mỗi lần nói chuyện với em. Có phải là tôi đã rung động rồi không?

Em thật sự là một cô gái tốt, một cô gái có năng lượng rất tích cực, khiến người ở cạnh em lúc nào cũng có một tâm trạng vui vẻ, tươi cười!

Mấy đứa học sinh trong lớp hết đứa này đến đứa kia kinh ngạc vì tự nhiên tôi lại vui cười nói chuyện như vậy, rất khác với thằng Vũ nhút nhát bình thường kia. Tụi nó có lại gần bắt chuyện với tôi nhưng mà ngoài em ra thì tôi chẳng nói chuyện được với ai cả, tôi cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Em thì vẫn kêu tôi mở lòng hơn, mỗi ngày em nói một ít, mưa dầm thấm lâu, tôi cũng dần nói chuyện được với bạn bè nhiều hơn, nhưng trò chuyện cùng em thì vẫn là vui nhất.

Từ khi em đến, cuộc đời của tôi giống như bước sang trang mới. Tôi trở thành một Thành Vũ vui cười, nói chuyện nhiều hơn, tham gia những hoạt động vui chơi cùng bạn bè, nói chuyện với ba mẹ cũng nhiều hơn trước. Từ khi có em tôi giống như được sống lại, tôi nhận ra rằng tôi vẫn còn ba mẹ, gia đình, bạn bè, và những người yêu thương tôi. Tôi được đi học cũng là một điều may mắn, em đã thật sự cho tôi thấy được rằng tôi vẫn còn sống, tôi vẫn đang sống như một con người thật sự. Tôi và em bắt đầu thân thiết hơn, tôi cũng dần tích cực hơn, ba mẹ tôi rất vui vì điều đó.

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi yêu đơn phương em đâu đó 2 tháng thì quyết lấy hết cang đảm ra để tỏ tình em. Tôi sợ, rất sợ rằng khi lên đại học chúng tôi sẽ tách nhau ra và khó có thể gặp lại nhau, tôi sợ sẽ chẳng tìm được một cô gái nào tốt như em.

Thật may mắn là em cũng yêu tôi, em đồng ý lời tỏ tình của tôi và cứ thế chúng tôi thành người yêu. Những tháng đầu tiên khi yêu nhau chúng tôi rất vui, sáng tôi chạy qua nhà em để đón em đến trường, chiều thì đưa em về nhà, tối chúc em ngủ ngon.

Ba mẹ em cũng đã ngầm chấp nhận cho tôi và em qua lại từ lâu, còn ba mẹ tôi thì khỏi phải bàn, ông bà quý em vô cùng.

Thế là chúng tôi yêu nhau được ba tháng, dù chỉ là một quảng thời gian ngắn thôi nhưng tôi và em dành tình cảm cho nhau rất nhiều, đến Cô giáo chủ nhiệm cũng nhìn chúng tôi và cười tươi ủng hộ cho chiếc tình yêu này.

Nhưng không phải tình yêu nào cũng toàn là màu hồng, tôi và em dần cãi vã nhiều hơn, giận nhau nhiều hơn và dần có dấu hiệu chán nhau..
Chương Tiếp »