Giang Cảnh Tường, Triệu Kiến Đan và Triệu Kiến Quân đã thành học sinh tiểu học lớp 1, thầy giáo dạy ngữ văn của bọn họ là Giang Minh Tông, còn cô giáo dạy toán là nữ thanh niên tri thức Đào Ngọc.
Từ lớp 1 cho tới lớp 3 đều là hai người họ phụ trách, còn lớp 4 với lớp 5 là lão hiệu trưởng với chủ nhiệm giáo dục phụ trách.
Ba đứa nhỏ thích ứng với cuộc sống ở trường học rất nhanh.
Các bạn học sinh lớp 1 thời buổi này tuổi cơ bản đều hơi lớn chút, Giang Cảnh Tường là nhỏ tuổi nhất.
Phổ biến mà nói, đại bộ phận người sẽ nhằm lúc con cái được 9-10 tuổi đưa tụi nó đến trường, mà cái đại bộ phận này chính là chỉ những nhà có tài lực nhất định, còn coi trọng học tập, thế mới nguyện ý đưa con cái mình đến trường đấy.
Tiền của bọn họ có hạn, không cách nào chống đỡ để con tiếp tục học lên, cho nên liền chọn cái tuổi này để con cái đi học được 2-3 năm, cái nữa là mấy đứa bé ở cái tuổi này trên cơ bản cũng hiểu chuyện rồi, tĩnh tâm xuống học tập được.
Hai ba năm sau mấy đứa nhỏ về cơ bản đã đọc và viết được, người cũng trưởng thành, có thể xem như lao động mà dùng.
Đại bộ phận người đều là như thế, mà số ít một bộ phận người mới sẽ tiếp tục học lên, học xong tiểu học lại cho đi học các cấp trung học cao hơn. Trung học thì trong thôn họ không có, cần thiết vào trong huyện thành.
Triệu Kiến Đan khá là cô đơn, bởi vì các bạn học nữ mới nhập học giống cô bé khá ít, trừ bỏ cô bé ra, chỉ có mỗi 2 bạn nữ nữa, một bạn thì có mẹ chính là cô giáo Đào Ngọc, còn một người khác thì ba của bạn ấy là công nhân.
Một người là có mẹ là giáo viên, một người là trong nhà khá là dư dả, bởi vậy mới sẽ đưa con gái đến trường đi học.
Nói cách khác là, nếu không phải có hai bạn có tình huống không giống bình thường này, nữ học sinh mới của năm nay chỉ có mình Triệu Kiến Đan.
Khi cô bé về nhà liền nói lại chuyện này cho Giang Cảnh Du: "Thím ơi, các thầy cô tụi con cũng nói, hiện tại nữ học sinh càng ngày càng ít, năm ngoái thì nữ học sinh nhiều, nhưng đại bộ phận là đi học 1 năm hoặc chỉ 1 học kỳ là nghỉ học rồi."
Mấy phụ huynh kia có kha khá một bộ phận là xúc động, họ bị Giang Cảnh Du kí©h thí©ɧ, cảm thấy con gái của bọn họ cũng làm được, sau đó theo thời gian trôi đi, bọn họ bình tĩnh lại, có lẽ là nhận ra được chuyện vẽ vời kia không phải ai cũng có thể làm được, cũng có lẽ là đau lòng tiền, và bởi đủ loại lý do, những bé gái kia lại phải rời khỏi trường học về nhà, nên năm nay nữ học sinh mới nhập học chỉ có 3.
Con số này vẫn là khá nhiều rồi, vì mấy năm trước kia nữa một cô bé được đi học cũng không có.
Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đều thở dài một hơi, tạo thành hiện tượng thế này, một cái là do quan niệm, một cái là do nghèo.
Quan niệm trọng nam khinh nữ còn cần thời gian để rửa sạch dần dần, mà nghèo cũng là căn cứ vào hiện thực.
Dưới tình huống ngay cả để no bụng cũng không có cách nào, ai mà nỡ nện mấy đồng tiền không còn thừa mấy của nhà mình tới trường học chứ.
Học phí hiện tại không rẻ đâu nhé, học phí một năm tới mấy tệ, có thể mua được mấy cân thịt, cũng có thể mua được gần mấy chục cân lương thực.
Giang Cảnh Du sờ sờ đầu Triệu Kiến Đan: "Hy vọng qua 2 năm nữa trường của tụi con sẽ càng đông hơn, các bạn học nữ cũng nhiều hơn."
Triệu Kiến Đan mạnh mẽ gật gật đầu: "Thím, sẽ!"
*
Hiện tại Triệu Đại Thạch là trợ thủ số một của Lỗ sư phụ, Lỗ sư phụ muốn anh ta làm cái gì, anh liền làm hết mà không thiếu tẹo nào.
Đại đội trưởng nói Lỗ sư phụ thưởng thức người làm việc thành thật, bảo anh ta nghe lời Lỗ sư phụ, anh ta cũng nghe, Lỗ sư phụ nói đông anh ta tuyệt không dám đi tây.
Nung gạch rất vất vả.
Mặc kệ là lên núi đào đất, vận chuyển xuống, hay là lúc nung lò, tất cả đều là việc nặng tốn sức, ai mà sức yếu chút xíu đều không chịu nổi.
Triệu Đại Thạch gầy, vợ và mẹ anh ta đều đau lòng: "Con gầy rồi, ăn nhiều chút, không ăn no thì thân thể con sẽ không chịu nổi mất."
Triệu Đại Thạch sờ sờ cái ót, khờ khạo cười: "Đúng là phải ăn nhiều chút."
Mẹ Triệu cũng liền cười theo: "May mà đại đội trưởng săn sóc đám mấy đứa bay, chỉnh công điểm của mấy đứa lên cao, còn phát phúc lợi cho nữa, chứ không thì sao mà chịu đựng nổi, người mà, có phải bằng sắt đâu."
Trợ cấp nói trên đây chính là nói cách đoạn thời gian sẽ phát trứng gà để bọn họ bồi bổ sức khỏe.
Không phải mẹ Triệu nói đâu, này đây nếu mà không thêm công điểm nhiều lên, lại không có trợ cấp nữa, bà ta thiệt không chịu để con trai đi làm việc này, vì quá vất vả.
Cũng chính là bởi vì có phần trợ cấp kia, bọn họ mới còn có thể tiếp tục làm.
Hiện tại mắt thấy mấy đứa con trai đều phải thành gia lập nghiệp, tính tình mẹ Triệu phải bình thản hơn trước kia rồi.
Nếu tình hình nhà họ Triệu khi trước được như lúc bây giờ, cái lúc mà Giang Kiều muốn để Giang Cảnh Du bị một người đàn ông cứu lên bờ rồi hủy hoại danh dự, không cách nào gả cho Vương Bằng Phi, còn không muốn để cô sống cuộc sống tốt lành ấy, ả ta sẽ không chọn Triệu Tam Thạch đâu. Vì giờ nhà họ Triệu không có nghèo đến vậy, vào lúc mà trong thôn muốn phát triển mạnh như này, nhà nào có nhiều lao động khỏe còn thành một ưu thế lớn đấy.
Triệu Đại Thạch không nói chuyện nữa, sờ sờ cái ót nghĩ: Bọn họ ra sức làm như thế cũng là có ý tứ muốn làm cho Lỗ sư phụ xem, để nếu sau này ông ấy sửa lại chủ ý nguyện ý dạy ngón kỹ thuật này cho bọn họ, họ có chịu khổ nhiều mấy đi nữa cũng đáng giá.
Theo đó, mẹ Triệu liền bắt đầu nhớ thương đám gạch đỏ kia: "Mẹ đi nhìn rồi, gạch kia tuy không so được với gạch đi mua, nhưng cũng rất không kém. Khi nào thì trong thôn mới có thừa gạch? Đến lúc đó nhà ta chính là nhà đầu tiên đi đổi, dùng gạch đỏ đó xây nhà mới."
Trong lời nói của bà tràn đầy hướng tới: "Em ba với em tư của con muốn xây nhà, nếu mà cuối năm nay đuổi kịp lúc, liền dùng công điểm hoặc là ra chút tiền mua một ít gạch đỏ về."
Triệu Đại Thạch gật đầu.
Người có tâm tư như thế thật không ít, Triệu Tam Thạch ngẩng đầu hỏi Triệu Đại Thạch: "Anh cả, thế nào? Sản lượng có theo kịp không? Trước cuối năm có thể cung ứng được rồi sửa đường trong thôn xong luôn không?"
Triệu Đại Thạch: "Có thể."
Đại đội trưởng nói, phải xây rồi sửa tất cả những cái phải sửa trong thôn xong hết rồi mới có thể mở ra một bộ phận gạch đỏ cho mọi người đổi, cho nên hiện tại đám người nung gạch đều rất ra sức.
Bởi vì chính bọn họ về cơ bản đều động lòng, muốn đổi một ít. Hiện tại bọn họ nung càng nhiều gạch, liền càng có thể mở ra đổi sớm hơn.
Giờ đây bọn họ làm việc mỗi ngày như ngựa không dừng vó, chuyện đổi gạch vẫn là khá có hy vọng.
Triệu Tam Thạch: "Trừ bỏ sửa đường, bên chuồng súc vật cũng phải dùng gạch."
Triệu Đại Thạch: "Cũng đủ."
Lúc này người nhà họ Triệu đều cười.
"Vậy là tốt rồi."
Không chỉ mỗi nhà họ Triệu theo dõi đống gạch đỏ kia đâu, ở trong thôn, nhà ai không có nhà ngói gạch xanh khang trang đều nhớ thương hết. Khi biết được có thể dùng công điểm đổi một bộ phận gạch, cả đám người không bao giờ lười biếng nữa, trên cơ bản cũng đã không còn tình huống xin nghỉ, trừ phi là gặp một vài chuyện bất đắc dĩ.
Bởi vậy có thể nhìn ra được mị lực của gạch đỏ kia.
Tin tức kia miệng truyền miệng, rất mau đã được truyền sang thôn khác.
Tin tức ấy cũng đã truyền tới thôn Tế Liễu, lúc Hoàng Quế Hoa tới đưa rau gói cho con gái mình liền hỏi con: "Là thiệt hả con?"
Diệp Hồng Tú gật đầu: "Là thiệt."
Hoàng Quế Hoa: "Vậy gạch kia nung ở chỗ nào? Có thể đi xem thử không?"
Diệp Hồng Tú: "Chỗ nung gạch không cho xem, nếu mẹ muốn đi xem chỗ phơi gạch thì được, hoặc là trực tiếp tới trường xem đi, bên trường học đang xây dựng đó mẹ, mẹ muốn xem gạch thì có thể trực tiếp qua đó coi thử."
Hoàng Quế Hoa: "Đi thôi, đi xem."
Trước kia Hoàng Quế Hoa cũng không phải chưa từng tới trường học ở thôn bên này, hiện tại mới cũ đối lập, quá là thảm thiết.
Bà cụ sờ sờ vách tường của phòng học mới, đẩy đẩy thử, không chút sứt mẻ. Xi măng thô này cũng là thôn này tự mình làm, hiện tại cả gạch cũng có thể tự mình nung, chỉ còn dư lại mỗi mái ngói. Ôi cũng thiệt quá giỏi giang, gì cũng làm được.
"Nói đến cùng vẫn là cháu ngoại gái với cháu rể của mẹ có tiền đồ." Bà cụ kiêu ngạo.
Diệp Hồng Tú cười đến không khép miệng được: "Tụi nó ấy à, cũng chỉ ỷ vào trẻ tuổi lăn lộn mù quáng."
Rõ ràng là đắc ý lắm luôn, nhưng mà lúc nói ra miệng vẫn là phải làm thấp đi một chút.
Hoàng Quế Hoa vui tươi hớn hở chọt chọt con gái: "Con đó, cũng đừng khiêm tốn, tốt là tốt thiệt mà. Khi nào thì gạch này cũng có thể bán ra ngoài thế?"
Diệp Hồng Tú: "Vụ này phỏng chừng không nhanh đến thế. Thế nào? Là bên nhà mình muốn xây nhà à?"
Hoàng Quế Hoa: "Không phải, mẹ chỉ hỏi một chút, trong nhà không gấp."
Con nhà thằng cả tuổi còn không lớn, nên nhu cầu về gạch còn chưa bức thiết đến vậy. Chờ thêm mấy năm nữa, thôn bên con gái hẳn là đã có quy trình cụ thể của việc đổi gạch, đến lúc đó lại mua cũng không muộn.
Lúc Diệp Bình Sinh biết được thì hối hận đến dậm chân. Trước kia ông ta không nên vội vã xây nhà cho thằng cả đến vậy, vì nếu kéo đến bây giờ liền có thể sang thôn bên cạnh mua một ít gạch đỏ về xây nhà rồi, đã rắn chắc dùng bền lại còn đẹp, hơn nữa là thân thích, có lẽ còn được chiết khấu cho. Căn nhà mới này ông ta thật là quá sốt ruột xây nên, còn mượn tiền thân thích nữa. Nghĩ đến đấy, ông ta liền không nhịn được mà thở ngắn than dài.
Nhìn thấy thôn bên chị cả thịnh vượng như thế kia, Diệp Bình Sinh lại nghĩ đến thôn của bọn họ. Từ sau khi ông ta đưa cái địa chỉ kia cho đại đội trưởng thôn mình, đại đội trưởng Tống triệu tập các cán bộ khác mở họp, sau đó đại đội trưởng Tống dẫn theo người đi tỉnh thành.
Nói là đi học tập, nhưng mà lăn lộn mãi đến bây giờ cũng không lăn lộn ra được cái gì, nhưng mà đều thích chạy sang bên tỉnh thành kia.
Có thể không thích được sao? Đấy chính là dùng tiền của công đi công tác, trên cơ bản mỗi lần đi đều xách bao lớn bao nhỏ về. Cũng chả biết bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền đến thế. Cứ thế, có thể học được cái thứ gì?
Diệp Bình Sinh hoài nghi đám đại đội trưởng sớm đã từ bỏ, chỉ đang nương danh nghĩa đi công tác mà tùy ý tiêu xài của công.
Sau đó Diệp Bình Sinh lại nghĩ đến thôn khác, cũng chẳng có thành tích gì sáng mắt, thoạt nhìn mọi người đều là tám lạng chọi nửa cân, cũng chẳng biết khi nào bọn họ mới có thể tự mình đứng lên. Thôn Thượng Trang là có một đại đội trưởng tốt, nên mới chạy đằng trước được.
Ông ta tha thiết dặn dò Giang Cảnh Du: "Về sau mấy đứa chạy ra ngoài tiêu thụ, nhớ rõ nhắc nhở cậu đó nha. Nhà cậu nhỏ của tụi con còn mấy đứa em họ của con kia kìa."
Giang Cảnh Du: "Việc này không thành vấn đề."
Bởi vì Lỗ sư phụ thường xuyên ở dưới nông thôn, vợ ông bà Vương Thu Cúc cách một ngày sẽ tới đây hỗ trợ dọn dẹp nơi ở, nấu một bữa ăn ngon cho ông ấy.
Về phần lúc bà ấy không ở đây, Lỗ sư phụ sẽ kết nhóm ăn cơm với nhà bên cạnh.
Nhìn thấy bộ dáng khí thế ngất trời ở chỗ này, Vương Thu Cúc cũng là mừng lắm, vì đấy đại biểu cho thu nhập của bạn già.
Hơn nữa bà tới nơi này có thể thu hoạch được tôn kính mà không có được khi ở trong thành.
Mặt khác chính là ở trong thành không nhất định có thể mua được rau xanh mình muốn, nhưng ở chỗ này, bà ấy chỉ cần tốn một chút tiền là có thể mua được rất nhiều, cho nên mỗi lần tới đây bà đều sẽ mua về một đống lớn.
Rau xanh, nhà nào có đất phần trăm đều trồng không ít bên cạnh bên bờ, nếu có người nguyện ý ra tiền mua, vậy tất nhiên cũng là mừng rồi.
Hai bên ai cũng vui.
Hôm nay, Vương Thu Cúc lại bao lớn bao nhỏ mang về một rổ rau xanh to, còn có cả một ít trứng gà đổi với các thôn dân về nhà.
Vừa thấy bà ấy về, hai đứa con dâu của bà ấy liền chạy ra: "Mẹ, mẹ đã về rồi, vất vả mẹ rồi."
Nụ cười trên mặt kia phải bảo là nhiệt tình mười phần, lúc nhìn thấy cái rổ tràn đầy trên tay mẹ chồng thì lại càng nhiệt tình hơn, nhưng sắc mặt Vương Thu Cúc lại không quá đẹp.
Chuyện là lúc này bà vốn sẽ không xuống thôn nhanh đến vậy, vì hôm qua mới đi một chuyến, nhưng mà vì hai đứa con dâu phá của này đây nè!
Trừng mắt liếc mấy đứa dâu một cái, Vương Thu Cúc liền lấy trứng gà ra, chuyên môn cất vào trong ngăn tủ, chuẩn bị dùng ổ khóa khóa kỹ lại.
Đống trứng gà bà ấy mua hôm qua đều bị cái lũ phá của này bưng về nhà mẹ đẻ chúng nó rồi, thật là không lo việc nhà không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ.
Lúc này con dâu đã gọi mấy đứa nhỏ tới: "Mấy đứa bay còn chưa về, bà nội đã về rồi nè."
Một tiếng kêu lên, liền có mấy cái củ cải nhỏ vây quanh lại kêu:
"Bà nội!"
"Bà nội đã về rồi."
"Bà nội, con muốn ăn trứng gà!"
Nhìn thấy cháu trai cháu gái, Vương Thu Cúc liền không có nghiêm khắc đến vậy, cười: "Mấy đứa muốn ăn trứng gà hả? Rồi, tối nay nội chiên trứng gà cho tụi con ăn."
Vừa nói, tủ vẫn cứ khóa lại không lầm.
Làm hai đứa con dâu đều có chút ngượng ngùng nghĩ, mẹ cũng quá là keo kiệt, gần đây trong nhà không thiếu mấy cái đó nên bọn họ mới cho nhà mẹ đẻ một chút đồ.
Nếu như mẹ chồng nguyện ý cùng mang dùm phần của nhà mẹ đẻ bọn họ về luôn thì hay rồi, lại không phải bọn họ không đưa tiền, cố tình mẹ chồng nhát gan, không dám mua quá nhiều, nói cái gì mà sợ có người lặt xương trong trứng, có ai sẽ lặt xương kiểu này?
Nhà bọn họ nhiều người đến vậy đây nè.
Còn không phải là mua chút đồ ăn của nhà huynh đệ nông dân về cải thiện thức ăn sao, như này cũng quá đáng à? Tiền kia cũng là bọn họ cực cực khổ khổ kiếm về nha, như này cũng không có chỗ xài kìa.
Trước kia Lỗ sư phụ là công nhân kỹ thuật cấp bậc cao, lúc đó tìm thông gia đều là mấy nhà ngang tầm, cho nên muốn nói tới tiền lương thì trong nhà thiệt không ít, mỗi tháng đều có thể dư lại không ít tiền không chỗ xài.
Gia đình giống như bọn họ vậy, trên cơ bản là có gì đều có thể mua được cái đó, ví dụ như tứ đại kiện khó mua nhất ấy, tiền để nhà bọn họ mua được tứ đại kiện là cũng không thiếu đâu, nhưng mà nhà đến giờ còn thiếu một cái radio, chính là bởi vì không có phiếu thôi.
Tuy rằng có người nói có thể mua được với giá cao trong chợ đen, nhưng chung quy là sợ có tai họa ngầm.
Vương Thu Cúc không dám.
"Cốc cốc cốc ——"
Có người gõ cửa, vừa thấy, là bà Lý hàng xóm.
Bà Lý có chút ngượng ngùng: "Thu Cúc, vừa nãy tôi mới nhìn thấy cô hình như có mang theo chút mướp hương về, cháu nội tôi bị bốc hỏa, cô có thể cho tôi 2 trái không?"
Cái này không thành vấn đề.
Nhìn thấy Vương Thu Cúc đáp ứng rồi, còn rút ra 2 trái cho mình, bà ấy rất mừng mà nhận lấy, lải nhải: "Buổi sáng tôi đi mua, kết quả đi chậm một bước, mướp hương bị bán hết rồi, vẫn là lão Lỗ nhà cô có năng lực, về hưu rồi còn có thể tìm được một phần công việc như thế."
Bà Lý không biết lúc này lão Lỗ nhận thuê bên ngoài cụ thể được bao nhiêu tiền, nhưng mà với tươi cười trên mặt nhà bọn họ, ắt hẳn cũng sẽ không ít được đến chỗ nào.
Về phần chỗ ông ta đi, chắc cũng không có kém như trong tưởng tượng.
Nhìn đống đồ ăn kia là biết ở nông thôn tuy nói là nghèo, nhưng mà đồ ăn là thật sự không ít.
Bà ta đè thấp giọng hỏi: "Thu Cúc, trừ mấy loại rau xanh này ra, trong cái thôn kia có còn gì khác không?"
Vương Thu Cúc nhíu mày.
Bà Lý: "Tôi muốn đổi một con gà với bọn họ, để bồi bổ cho cháu nội tôi một chút. Cô biết đó, đoạn thời gian trước thằng nhỏ mới bị bệnh một trận."
Vương Thu Cúc cười khổ: "Tôi không biết người ta có nguyện ý bán hay không."
Bà Lý: "Không phải cô nói thôn kia nuôi rất là nhiều gà sao? Nghe nói có hơn ngàn con gà kìa! Trứng gà đưa đến xưởng thực phẩm mỗi tháng là một xe lại một xe, tôi còn nhìn thấy có người mua được gà thiến đó."
Cái đó thì Vương Thu Cúc sớm đã hỏi thăm: "Mấy cái đó không có bán cho cá nhân, đều là đơn vị đối đơn vị, bà mà muốn mua, phải tìm nhà nào có nuôi gà trong thôn."
Vương Thu Cúc lại giải thích: "Cái vụ này thiệt không dễ dàng, vì mỗi cá nhân chỉ có thể nuôi gà với số lượng có hạn, nuôi để chờ đẻ trứng, nếu không có chuyện gì cần dùng tiền gấp thì sẽ không bán."
Trong nhà bà nếu mà muốn mua, cũng có thể mua đó, nhưng mà phải bằng thân phận của lão Lỗ nói ra, lão Lỗ lại không muốn làm vậy.
Có thể mua được trứng gà là tốt lắm rồi.
Đang lúc hai bà bác nhớ thương thức ăn, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du đang nói chuyện với giáo sư Tôn.
Thương thế của giáo sư Tôn đã lành, sau khi ông lành được thì trầm mặc hơn rất nhiều.
Tao ngộ lần này đây có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết, nếu không phải cháu ngoại ông ấy cũng theo lại đây, có lẽ ông ấy sẽ không gượng dậy nổi rồi đánh mất ý chí cầu sinh.
Cháu ngoại của ông ấy, Chiêm Húc Hoa, chính là cậu thanh niên tri thức đến chỗ của bọn họ lần này ấy.
Cố Hướng Hằng cũng không biết đối phương đã dùng bao nhiêu quan hệ mới có thể đi theo đến nơi này, nhưng có một điều không thể nghi ngờ là, có một hậu bối như thế ở bên, một hơi trong lòng giáo sư Tôn không có hoàn toàn tan đi, mà cũng là vì một đứa cháu ở bên cạnh như vậy, ông cụ cô độc một mình với cả cũng không am hiểu việc nhà nông, cháu ngoại của ông cũng chưa từng làm ruộng, vì để tương lai có thể sống tốt hơn một chút, ông cụ đã đón nhận cành ô liu của đại đội trưởng.
Cố Hướng Hằng nghe được là có một cái máy nghiền gạo do gặp trục trặc nên đã bị bỏ xó phủ bụi trong kho hàng.
Hai vợ chồng anh đi coi thử: Cái máy kia có một bộ phận tốt đã bị hủy đi, nhưng các bộ phận chủ yếu vẫn còn.
Ý tứ của Cố Hướng Hằng chính là, nếu như vị giáo sư Tôn kia am hiểu về phương diện này, mấy món đồ to lớn gì kia thì bên bọn họ đừng nghĩ, nhưng mà về mấy loại máy móc thông thường thế này thì không biết giáo sư Tôn có thể sửa chữa hay không.
Bởi vì cái máy kia cồng kềnh, không dễ động đậy rinh tới rinh lui, cho nên Giang Cảnh Du đã vẽ một bản vẽ kỹ càng tỉ mỉ ra.
Nghe được Cố Hướng Hằng miêu tả tỉ mỉ một lần, giáo sư Tôn lại nhìn những bản vẽ kia nữa, gật gật đầu: "Nếu cậu có vật liệu, tôi có 8 phần nắm chắc có thể sửa."
Nghe được lời ấy, Cố Hướng Hằng liền cười. Theo anh thì có 5 phần nắm chắc sẽ sửa được là chuyện này có thể làm rồi, giờ nghe được tới 8 phần, chuyện này trên cơ bản đã xác định.
Anh là người dứt khoát: "Hiện tại tôi sẽ viết báo cáo xin với bên trên, xin nó về đây."
Anh không hề nghĩ đến việc dẫn người qua bên kia sửa, vì nếu anh dẫn người qua bên sửa được rồi, cái máy kia bọn họ có thể bắt được trong tay hay không còn chưa chắc đâu. Nhưng nếu bọn họ lấy máy hư về, đối phương sẽ không cản trở, và khi máy nghiền gạo được duy tu xong rồi, nó chính là thuộc về bọn họ.
Về phần máy nghiền gạo cần có điện mới xài được, điện này lấy đâu ra nhỉ?
Vụ này, Cố Hướng Hằng phải đi lèm bèm với lão thượng cấp của anh không ít lần.
Tài chính của huyện thành không dư dả, không có san tiền xuống được, bọn họ có thể tự lấy danh nghĩa của thôn mình ra tiền.
Điểm này, Cố Hướng Hằng đã có chuẩn bị.
Mỗi một thôn đều được hòa lưới điện là chuyện của những năm về sau nữa mới có thể làm được, còn bọn họ hiện tại mới ở thập niên 60, không có nhanh đến thế.
Vậy thì phải tự chủ động tranh thủ, sớm ngày để mọi người tiến vào thời đại điện lực.
Về mảng điện lực này, chỗ bọn họ cũng có ưu thế, đó chính là ở hạ lưu có trạm thủy điện, chờ về sau chỗ bọn họ muốn dùng điện công nghiệp thì cũng khá thuận tiện.
Xác định rồi, Cố Hướng Hằng liền bắt đầu hành động.
Đối với chuyện Cố Hướng Hằng lăn lộn ra cho có việc, Lương Bảo đều áp dụng thái độ dung túng.
Tài chính trong huyện chỉ có nhiêu đó thôi, ông không có lo được nhiều đến vậy, nếu chàng trai trẻ kia có thể lăn lộn ra được chút gì đó, đấy là không thể tốt hơn.
Ví dụ như thằng nhóc đó dẫn dắt thôn nuôi nhiều gia cầm đến vậy, đẻ ra đám trứng kia đưa đến xưởng thực phẩm, cuối cùng chính là gia tăng thu nhập của xưởng thực phẩm, còn có thu nhập từ thuế của địa phương bọn họ nữa.
Nếu như không gặp phải bệnh dịch gì đó, quy mô nuôi dưỡng này sẽ còn tiếp tục, có thể kiếm nhiều hơn, cũng có thể kéo một cái thôn phát triển lên, chỉ cần anh phát triển lên, về sau mới có thể kéo chung quanh lên.
Mà trong lúc này ông có trả giá cái gì không?
Một phân tiền cũng chưa ra.
Ông chỉ là cho bọn họ một cái cho phép.
Lương Bảo chờ mong anh có thể tiếp tục "lăn lộn" tiếp nữa.
Cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng, có người có thể dẫn dắt mọi người ăn càng no, mặc càng ấm, ông chỉ mạo nguy hiểm một chút thôi thì thế nào?
Ông có thể còn sống đến giờ, chính là bởi ông không phải người luôn noi theo khuôn phép cũ.
Chính là vì có Lương Bảo ủng hộ sau lưng, Cố Hướng Hằng mới có thể phát triển thuận lợi đến vậy.
...
Cái máy nghiền gạo bị báo hỏng kia rất mau đã được Giang Trú vận về.
Một cái cục sắt như thế đã về, Chương Học Tri quay chung quanh nó vài vòng mà nhìn. Lúc học đại học anh chàng cũng học về loại này, chỉ tiếc thời gian tiếp xúc ngắn, không đủ thâm nhập.
Hiện tại có cố nhân ở đây, anh còn sẽ ngẫu nhiên tránh đi người mà đi sang bên chuồng bò thỉnh giáo giáo sư Tôn.
Chuyện này Giang Cảnh Du cũng biết, chỉ là bảo anh chàng tránh người, đừng có trương dương.
Về phần nói không thể bảo trì giới hạn rõ ràng với người bên chuồng bò...... Chỉ cần bọn họ có bản lĩnh, họ còn phải dùng đây.
Chỉ là, cũng không thể trương dương.
Về chuyện điện lực, Giang Cảnh Du đưa ra một khả năng khác, cái này cô từng tiếp xúc tới hồi ở hiện đại.
Hầm khí sinh học được mở rộng quy mô lớn là chuyện của về sau, nhưng mà nó đã xuất hiện từ rất sớm rồi, bên bọn họ có thể nếm thử.
Khí sinh học được nói ở đây được hình thành khi các chất hữu cơ lên men, thành phần chủ yếu là metan và CO2.
Quá trình đốt khí sinh học chủ yếu là đốt khí metan, ở hiện đại, đây là một ngành công nghiệp đang lên.
Nếu thành công, liền có thể thỏa mãn cho các hộ gia đình sử dụng.
Chỉ là với tình huống hiện tại, nếu thông điện, cũng không được mấy hộ nỡ dùng điện.
Về phương diện này, Cố Hướng Hằng thật sự không hiểu nhiều lắm.
"Chúng ta có thể dùng khí sinh học phát điện?"
Giang Cảnh Du: "Khí sinh học đã được phát hiện từ rất sớm rồi, nhưng mà vào thế kỷ 18 mới được xác định thành phần. Ở nước ta, nó bắt đầu được mở rộng và sử dụng vào những năm 20 của thế kỷ 20, hiện tại có vài địa phương đã có người đang dùng khí sinh học rồi."
Những năm 20 của thế kỷ 20, chính là vào khoảng 1920-1929.
Hiện tại đã là năm 1968.
Giang Cảnh Du: "Em nhớ rõ lúc em tra tư liệu chính là vào cỡ những năm 60-70 bắt đầu dâng lên làn sóng dùng khí sinh học, chỉ là hiện tại còn chưa có truyền tới bên chúng ta mà thôi. Phát điện thì khó, nhưng dùng để làm nhiên liệu thì đơn giản hơn một chút."
Cố Hướng Hằng cố nén hưng phấn: "Vậy chúng ta đi tìm hiểu ngay đi."
Đang lúc Cố Hướng Hằng hưng phấn kích động, đầu bên kia, Lưu Phán mừng cực, bà ta chỉ cảm thấy trời đã trong xanh, không khí cũng ngọt ngào.
Kéo kéo lấy cánh tay Vương Bằng Phi: "Con ơi, là thiệt hả con?"
Giang Kiều cũng kinh hỉ mười phần, không màng đến bụng của mình, giữ chặt một cánh tay khác của anh ta: "Anh Bằng, là thiệt hả anh?"
Vương Cao Lai đi tới, tuy không hỏi, nhưng trên cả khuôn mặt đều tha thiết chờ đợi, hiển nhiên ông ta cũng đang muốn hỏi vấn đề y chang.
Vương Bằng Phi mặt mày hớn hở: "Là thật đó, con còn có thể nói láo sao."
Lưu Phán thở dồn dập, đột nhiên mém chút không thở ra hơi, cứ vậy mà mềm oặt người ngã xuống.
Vương Bằng Phi mau chóng đỡ lấy mẹ mình, không để bà ta ngã xuống: "Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy?"
Vương Cao Lai thì sắc mặt đỏ bừng, hưng phấn nâng cao giọng: "Mẹ con là rất mừng đó! Nào, để mẹ con nằm thẳng một hồi đi, tí nữa là không sao."
Giang Kiều nhìn Vương Bằng Phi, tia sáng kỳ dị trong mắt lập lòe.
Cô ta không nghĩ tới Vương Bằng Phi sẽ cho cô ta một kinh hỉ lớn đến vậy.
Trước kia cô ta đều hoài nghi liệu có phải mình trọng sinh là một giấc mộng hay không, bởi vì biến hóa trong thôn quá lớn, khác biệt với những gì cô ta biết ở kiếp trước quá là lớn, làm cô ta không còn tự tin, hoài nghi chính mình.
Hiện tại tốt rồi, cô ta không có sai.
Vương Bằng Phi thật sự trở thành công nhân xưởng thực phẩm rồi.
Anh chính thức vào xưởng thực phẩm sớm hơn thời gian ở kiếp trước, có thể làm quen với nhân mạch để tích lũy vốn liếng sớm hơn đời trước, chỉ chờ thời cơ vừa đến, liền bùng nổ, và sau đó chính là ngày lành của cô ta đã tới.
Nghĩ đến chuyện những tháng ngày nghẹn khuất bị Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du kia đè gắt gao ở trên đầu sẽ một đi không trở lại, ánh mắt Giang Kiều nhìn Vương Bằng Phi càng thêm nhu tình mật ý.
Không được bao lâu, Lưu Phán tỉnh lại, túm lấy tay Vương Bằng Phi: "Con trai, vừa nãy con nói thiệt đúng không con? Con được chuyển chính thức?"
"Là thật đó! Mẹ, hiện tại con về đây chính là để làm thủ tục."
Vương Cao Lai: "Trước đó không có nghe con nói gì, là chú hai con giúp đỡ?"
Tươi cười trên mặt Vương Bằng Phi nhạt đi, nhẹ nhàng bâng quơ: "Không phải, đã lâu rồi chú hai không có nói chuyện với con, con lúc này là được lãnh đạo thưởng thức mới được đề bạt."
Những người khác đều chẳng hoài nghi lời này chút nào.
"Con trai mẹ là vàng, người ta gọi cái này là cái gì mà, tuệ nhãn, Bá Nhạc!"
"Về sau làm cho tốt vào, đừng cô phụ chờ mong của mọi người."
Vương Bằng Phi trở thành công nhân chính thức, quan hệ hộ khẩu phải điều đi rồi, về sau chính là người thành phố được ăn lương cung ứng.
Đây là hỉ sự có thể thay đổi một gia đình.
Không được bao lâu, chuyện này đã được truyền ra. Nhà họ Vương lâu lắm mới truyền đến thanh âm náo nhiệt, lời chúc mừng may mắn chưa từng dừng lại.
Náo nhiệt đủ rồi, lúc này cả đám người đông đúc quây quần với nhau đến đại đội tìm Cố Hướng Hằng, đoàn người kia phải bảo là mênh mông cuồn cuộn.
Lúc này đang là giờ nghỉ ngơi giữa trưa, Cố Hướng Hằng ăn trưa xong ngủ một giấc nhỏ, sau đó nhìn giờ đi đến đại đội, anh vừa vào văn phòng đại đội liền nhìn thấy một mảnh người đen nghìn nghịt.
Lưu Phán mặt mày hồng hào: "Đại đội trưởng cậu đi đâu vậy, bọn tôi chờ cậu lâu lắm rồi đó!"
Cố Hướng Hằng: "......"
Nếu không phải tôi nhìn ra được trên mặt các người đều là hưng phấn, cái tình huống này chợt thấy còn tưởng rằng các người muốn tìm phiền toái cho tôi đấy.
"Tôi về nhà ăn cơm, làm sao vậy? Sao mà đông người vậy?"
Lưu Phán nâng giọng lên cao cao, cơ hồ muốn vang vọng khắp mảnh trời đất này: "Đại đội trưởng, con trai tôi được chuyển chính thức rồi! Bọn tôi giờ là tới làm thủ tục cho nó, về sau nó chính là người ăn lương của công rồi!"
Cố Hướng Hằng nhìn thoáng qua Vương Bằng Phi đang thỏa thuê đắc ý, cười: "Chúc mừng!"
Lưu Phán chép miệng nghĩ: Chỉ phản ứng thế thôi à? Cũng quá bình đạm rồi đi? Con trai bà ta về sau chính là công nhân chính thức đó!
Chẳng qua nghĩ đến có cả đống người đang đứng sau lưng đây, có lẽ cậu ta đang sĩ diện đi!
Bà ta nhanh chóng thúc giục con trai lấy tư liệu ra, vì bà ta chính là lo lắng chỉ còn một bước lại bị đại đội trưởng chặn lại, không thể chuyển chính thức kịp thời.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều người thế này, dù cho trong lòng đối phương có quỷ cũng không dễ động thủ, vậy là con trai bà ta có thể thuận lợi vào thành.
Cố Hướng Hằng chẳng chút rề rà, làm xong hết các thủ tục, sau đó anh về nhà chia sẻ tin tức đó với Cảnh Du.
Giang Cảnh Du: "Hửm?"
Trừ bỏ sự phát triển trong thôn ra, chuyện này có chút ngoài ý muốn: "Anh biết anh ta làm sao mà được chuyển chính thức không?" Người thành phố muốn chuyển chính thức cũng không dễ dàng, người nhà quê muốn chuyển chính thức lại càng khó hơn.
Cố Hướng Hằng: "Nghe nói là được người phía trên thưởng thức."
Giang Cảnh Du: Thiệt vậy hả? Thế xem ra là hồi trước cô đã coi thường tên kia à? Vì lúc này anh ta vào thành sớm hơn thời gian anh ta được vào thành kiếp trước không ít đâu.
Không biết vì sao, trực giác của Giang Cảnh Du mách bảo cô, chỗ này có nội tình, và sau đó cô liền hỏi "mật thám" ở trong thành của cô – chị dâu Ngọc Lâm.
Tống Ngọc Lâm đột nhiên vỗ tay, trên mặt còn có hưng phấn cùng kích động khi tám chuyện: "Việc này em không hỏi chị, chị cũng muốn nói với em đó, người kia thiệt đúng là người của thôn mấy em. Chị nói với em nè, tuyệt đối có mờ ám! Lần này xưởng thực phẩm có 2 danh ngạch được chuyển chính thức, em không biết đó thôi, nhét tiền hay tặng lễ đều có người làm hết, chỉ muốn được chuyển chính thức thôi, kết quả cuối cùng được chuyển chính thức có một người là cháu trai của phó xưởng trưởng, một người khác chính là của thôn mấy em. Lúc kết quả được công bố đó, đám nhân viên tạm thời trong xưởng thực phẩm thiếu chút nữa quậy banh lên đó!"
Editor:
Chúc mọi người kỳ nghỉ lễ vui vẻ nhé (*^v^*) ~~~~