Chương 35: Level 12

Mặc kệ Giang Cảnh Tường có không thích ứng cỡ nào đi nữa, có không quen đi nữa, cậu nhóc chỉ có thể chấp nhận hiện thực rằng chị đã chạy đến nhà đại đội trưởng rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không trở về.

Chỉ là cậu nhóc rất không vui.

Do được mẹ dặn dò, cậu nhóc nhịn một ngày, tới sáng ngày thứ 3 đã làm xong xuôi việc được giao, nhóc liền chạy tới cửa nhà anh rể lắc lư tìm chị gái mình. Cố Hướng Hằng phát hiện cậu em vợ đi tới đi lui ở cửa nhà, bèn gọi cậu nhóc vào: "Ăn sáng chưa?"

Giang Cảnh Tường: "Ăn rồi." Nhóc nhìn nhìn chị gái, lại ngó ngó anh rể, hình như bầu không khí giữa hai người họ đã khác với ngày thường rồi ấy, mà rốt cuộc là cái gì khác, Giang Cảnh Tường lại nói không nên lời, nhưng lại làm cảm giác nguy cơ của cậu nhóc dâng lên —— Hình như chị của nhóc bị cướp đi rồi.

Cậu nhỏ ôm lấy Giang Cảnh Du: "Chị ơi, chị gả cho anh rể rồi, đúng không?"

Nghe được hai chữ anh rể kia, Cố Hướng Hằng nở một nụ cười tươi, có thể bảo là nét mặt tỏa sáng.

Sau đó liền nghe thấy cậu em vợ này nói câu tiếp theo, "Em cũng đi theo chị cùng nhau gả cho anh rể được không?"

Cố Hướng Hằng: "???"

Giang Cảnh Du dở khóc dở cười, "Em có biết cái gì gọi là gả chồng không?"

Giang Cảnh Tường: "Em biết, chính là đến một nhà khác sống, em muốn ở bên chị, nên chúng ta cùng nhau gả cho anh rể đi."

Cố Hướng Hằng bị sặc một chút.

Giang Cảnh Du buồn cười: "Cảnh Tường, em là con trai hay là con gái hả?"

Điểm này Giang Cảnh Tường đương nhiên là sẽ không nhầm, "Em là con trai, là con trai đứng đi tiểu!"

Giang Cảnh Du: "Vậy đúng rồi, em là con trai, về sau em sẽ kết hôn với con gái, còn anh rể em là nam, hai người nam không thể ở bên nhau."

Giang Cảnh Tường đã phản ứng lại rồi, vẻ mặt rối rắm: "Vậy chị gả cho em đi, em là con trai còn chị là con gái, chúng ta có thể kết hôn."

Cố Hướng Hằng: "Thế cũng không được, vì hai người là chị em, chị em không thể kết hôn được."

Giang Cảnh Tường: "Vì sao không được?"

Cố Hướng Hằng: "Em ngẫm lại con xung quanh em có nhà ai mà chị gái gả cho em trai, hoặc là em gái nào gả cho anh trai không?"

Giang Cảnh Tường suy nghĩ một chút: "Không có."

Cố Hướng Hằng: "Đúng vậy, không có, vì nó không thể."

"Được rồi." Giang Cảnh Tường bất đắc dĩ mà chấp nhận hiện thực này, ôm lấy đùi Giang Cảnh Du không buông: "Chị ơi em không muốn chia lìa với chị."

Trong lòng Giang Cảnh Du ấm quá chừng luôn, em trai nhỏ dán vào biểu đạt sự thân cận thế này, chính là thiên sứ!

"Em nhớ chị thì đến đây tìm chị, chị cũng sẽ thường về nhà, vì chúng ta ở gần vậy mà, đi tới đi lui không phí bao nhiêu thời gian." Giang Cảnh Du sờ sờ mái tóc ngắn đến đâm tay của cậu nhỏ: "Chị cũng sẽ nhớ ba mẹ, nhớ ông bà nội, nhớ mấy em, đến lúc đó chị nhấc chân cái liền đi qua."

Giang Cảnh Tường nghĩ đến khoảng cách giữa hai nhà, lúc này mới cười.

Cố Hướng Hỉ ở bên cạnh hâm mộ mà nhìn hai chị em này ở chung, cô bé không có cách nào nói chuyện hay làm nũng thân cận với anh cả của mình đến vậy.

Còn có cách anh cả với chị dâu ở chung nữa, nhìn mà cô bé cũng rất hâm mộ.

Cô bé cũng thấy vợ chồng mới cưới nhà người khác rồi, cô cũng không thể nói chỗ nào không giống nhau, nhưng mà chỉ với bầu không khí không ai chen vô lọt được giữa hai người kia, có đôi khi cô nàng cảm thấy mình có hơi dư thừa.

Nếu em trai của chị dâu cũng tới chơi, cô bé cảm thấy vậy cũng khá tốt.

Vì như thế thì không phải chỉ mình cô dư thừa rồi.

Mi cho rằng vợ chồng mới cưới có thể ngọt ngọt ngào ngào mà hưởng thụ thời gian nghỉ kết hôn, thậm chí tuần trăng mật sao?

Thôi khỏi nghĩ, khi việc mò tới cửa là không có cái gọi là thời gian nghỉ kết hôn với trăng mật gì hết á.

Có người vội vàng tới đây, "Đại đội trưởng, có nhà không? Bên Phong Sơn heo mẹ xảy ra chút chuyện rồi, anh mau mau qua đó xem đi."

Đó là đại bảo bối của thôn Thượng Trang bọn họ đó, nếu mà có tật xấu gì, phải mau chóng chữa khỏi.

Con heo mẹ này của bọn họ đã cao sản mấy năm liên tục, đã sinh hạ rất nhiều con heo con, đã lập công lao hãn mã cho sự nghiệp nuôi heo của thôn bọn họ rồi đó.

Tuổi con heo đó cũng không lớn, còn có thể sinh tiếp, nó vừa mới sinh hạ một ổ heo con khỏe mạnh, có tới 9 con heo con đó, mỗi một con heo con đều rất khỏe mạnh.

Họ còn chờ nó tiếp tục sinh hạ nhiều heo con hơn cho thôn mình đó.

Giang Cảnh Du biết tầm quan trọng của nó, "Anh đi đi."

Cố Hướng Hằng vội vàng đi theo người kia ra cửa.

Hôm nay là ngày nghỉ, cô với Cố Hướng Hỉ đều không cần đến trường. Nhìn nhìn sắc trời, cũng đã tới giờ nấu cơm trưa rồi, nên nấu cái gì đây nhỉ?

Vẫn đang là lúc tân hôn, ăn chút gì ngon đi.

Cô vào nhà bếp, bảo Cố Hướng Hỉ với Giang Cảnh Tường tới hỗ trợ, đứa nhóm lửa thì nhóm lửa, rửa rau thì rửa rau.

"Hôm nay chúng ta làm bánh bí đỏ thế nào?"

"Dạ." Nói xong rồi hai người liền cần mẫn làm việc.

Cố Hướng Hỉ là một cô bé trong mắt có việc, Giang Cảnh Du nói phải làm gì, không cần Giang Cảnh Du nói cụ thể phải làm thế nào, cô bé đã lấy cái nên làm ra làm rồi.

Cô bé cũng rất bội phục trù nghệ của chị dâu cả, trước đó khi anh chị còn chưa kết hôn cô bé đã ăn được mấy lần rồi, chị dâu cả nấu ăn ngon hơn cô nấu quá nhiều, càng khỏi phải so với ông anh cả cầm nguyên liệu nấu ăn tốt cỡ nào cũng bị đạp hư kia nữa.

Giang Cảnh Tường càng hiểu rõ điểm này sâu sắc hơn, cậu nhỏ canh giữ trước bếp lò coi lửa, mắt trông mong hỏi: "Chị ơi, hôm nay có còn nấu cái khác không?"

Giang Cảnh Du nghĩ nghĩ: "Mì sợi, mì bào bằng dao, muốn ăn không?"

Giang Cảnh Tường: "Muốn ăn."

Giang Cảnh Du: "Hướng Hỉ, lấy 4 cái trứng gà ra, để dự phòng."

Cố Hướng Hằng không có nuôi heo, anh nuôi gà.

Đám gà này là lúc anh vừa về quê bắt, giờ đã là gà mái tốt cần mẫn đẻ trứng. Sau khi Cố Hướng Hỉ về đây, cô bé yêu đám gà mái nhỏ chăm chỉ đẻ trứng này chết được.

Ở trong thành bọn họ không có cách nào nuôi gà, mà hiện tại mỗi ngày cô bé có thể nhặt được 2 cái trứng gà, ôi khỏi nói cô bé vui đến cỡ nào. Mỗi lần cô bé nhặt được trứng gà đều muốn nuôi nhiều gà hơn, chỉ là chịu giới hạn nhân khẩu nhà mình, nên phải bất đắc dĩ mà đánh mất ý niệm kia.

Nhân khẩu nhà họ quá ít, chỉ có thể nuôi được 2 con gà, chứ nếu nuôi tới mười hay tám con gà ấy à, một ngày là có thể có 10 cái trứng gà, cuộc sống như thế quá hạnh phúc.

Cô gái nhỏ ôm cái bình gốm cất trứng gà ra, lấy 4 cái trứng gà ra đặt ở bên cạnh.

Giang Cảnh Du nhìn đám trứng gà này, nghĩ đến thí nghiệm vợ chồng bọn họ làm ở nhà gỗ nhỏ.

Hai vợ chồng họ đều quyết định sẽ xây dựng thôn Thượng Trang thật tốt, muốn phát triển nơi này lên.

Mà để phát triển thì trừ bỏ trồng trọt ra, những sản nghiệm khác là cần thiết, mà nuôi gà chính là một vòng rất quan trọng trong đó.

Nếu nói tất cả gà con đều phải có gà mái mới có thể ấp ra, vậy thì quá lãng phí thời gian.

Trứng gà đã thụ tinh có thể dựa vào sức người ấp nở, dùng máy ấp cũng được, mà giờ bọn họ không có máy móc, nên chỉ có thể dựa vào sức người sờ soạng mà làm.

Giang Cảnh Du biết ở phương bắc có cách ấp bằng giường đất, Cố Hướng Hằng liền lần mò làm cái loại giường sưởi anh đã từng thấy và cũng từng ngủ ra.

Hai vợ chồng ở đó làm thí nghiệm.

Nếu mà có cái nhiệt kế tinh chuẩn thì dễ làm hơn nhiều.

*

Cố Hướng Hằng theo người dẫn đường vội vàng chạy tới Phong Sơn.

Chỗ bọn họ tuy dựa núi dựa sông, lại chịu giới hạn rất lớn.

Ví dụ như là núi này, có không ít núi là núi đá, rất ít đất để trồng trọt sản xuất. Còn những chỗ đất bình thường kia thì không cách nào gieo trồng lương thực tinh, chỉ thể gieo trồng lương thực thô.

Dựa sông, nhưng lại là khúc sông chảy xiết, nên thôn bọn họ rất ít khi có thể đánh cá ở đoạn sông này. Ngày thường ăn cá là dựa vào suối với hồ nước từ trong núi chảy ra.

Dân cư ở đây lại nhiều.

Thôn của bọn họ chia nhỏ ra có tới 5 cái chi đội.

Này đây liền dẫn tới cuộc sống của người dân thôn bọn mấy năm gần đây vẫn luôn khó khăn túng thiếu.

Nếu rất khó để dựa vào việc sản xuất từ đất đai, vậy nghĩ cách khác.

Trước kia thôn Thượng Trang khá là bảo thủ ở phương diện nuôi dưỡng này, họ sẽ không dùng một lần nuôi quá nhiều heo con, khi heo mẹ sinh được nhiều heo con, họ sẽ còn bán cho đội sản xuất khác để kiếm tiền.

Năm nay thôn bọn họ giữ hết heo con lại, quy mô tăng gấp bội, và đồng thời để phòng nguy hiểm, ví dụ như để tránh một trận dịch heo làm tất cả công sức vất vả cả một năm đều như nước đổ về biển đông, Cố Hướng Hằng trừ bỏ chuồng heo vốn có ở trên Phong Sơn, lại xây một cái chuồng nuôi heo mới nữa.

Trên Phong Sơn nuôi 15 con, Trường Mao Sơn sát bên nuôi 16 con, hiện tại có tổng cộng 31 con heo, và trong đó heo con chiếm đa số.

Lại qua cỡ nửa tháng nữa, lại có một con heo mẹ muốn sinh. Theo người có kinh nghiệm nhìn mà nói, trong bụng con đó có ít nhất 5 con heo con.

Nuôi dưỡng, nguy hiểm lớn hơn trồng trọt nhiều.

Có câu nói là "gia tài bạc triệu, có lông không tính", chính là bởi vì rất có khả năng chỉ một trận bệnh là có thể làm tất cả súc vật tử vong, tổn thất thảm trọng.

Vì tận lực tránh đi loại tình huống đó, anh cho người ngày ngày cho ăn no, quét tước chăm chỉ vào, công điểm cũng phải đủ nữa, và chính anh cũng sẽ bất ngờ tới kiểm tra để phòng ngừa có người lười biếng.

Có rất nhiều người đều không hiểu, vì họ nghĩ tại sao lại phải đối với heo tốt như vậy? Đã cho nó ăn, xây chuồng heo che mưa chắn gió cho nó thì thôi đi, ngay cả chỗ nó ngủ cũng phải ngày ngày dùng nước rửa sạch sẽ, còn phải thường thường rải chút dấm, nói là gì mà tiêu độc nữa.

Nuôi tinh tế kỹ như nuôi người ấy.

Chẳng qua làm ràm thì cứ ràm, bọn họ không hiểu, nhưng cũng sẽ không bằng mặt không bằng lòng.

Đặc biệt là sau khi số lượng heo nuôi gia tăng rồi, người được phái tới nuôi heo cũng nhiều lên.

Nuôi heo, tuy mùi không dễ ngửi, lại nhẹ nhàng hơn ra đồng nhiều.

Công điểm cũng làm người vừa ý nữa.

Hơn nữa, bọn họ làm tới cuối năm còn phải so sánh đối lập giữa hai bên chuồng heo, bên nào heo nặng hơn, liền có thể được chia nhiều hơn nửa cân thịt heo.

Vì số thịt heo kia, bọn họ chăm heo còn tỉ mỉ hơn chăm con nhà mình nữa.

Này không, heo mẹ vừa có vấn đề là phát hiện liền.

Đổ cám nó thích ăn vào máng rồi đó, nó thế mà nằm bò tại chỗ bất động.

Đối với heo mà nói, thế này quá khác thường.

Cố Hướng Hằng đi xem, con heo này đang uể oải ỉu xìu nằm bò trong một góc chuồng heo, độc hưởng một ký túc xá VIP cho heo, nước trong đặt ngay bên miệng mà nó lại vẫn cứ không nhúc nhích.

Con heo này vẫn luôn là bác gái Ngô chăm sóc, hôm nay vừa phát hiện thấy nó không đúng, bà sợ có bệnh gì rồi bị lây, liền dịch không gian ra, sau đó nhờ người hỗ trợ truyền lời, rồi chờ người làm chủ tới đây. Hiện tại nhìn thấy Cố Hướng Hằng tới đây, bác ta như thấy được chúa cứu thế: "Đại đội trưởng, cậu mau đến coi thử nè, con heo này không biết sao nữa, trước đó còn tốt đẹp, tui cũng không có cho nó ăn cái gì kỳ quái, đồ vào miệng nó đều phải qua tay tui hết."

Trước kia có người sơ ý, đem cỏ có độc lẫn với cỏ heo khác cho heo ăn, làm con heo kia ăn rồi bị thượng thổ hạ tả, mém chút nữa chết mất.

Cố Hướng Hằng nhìn nhìn, anh cũng không biết khám bệnh cho heo, vì đấy là việc của thú y, anh chỉ có thể phán đoán nó có bị sốt không: "Để tôi đi mời kỹ thuật viên của trạm thú y tới một chuyến, bác Ngô, bác ở đây canh chừng, tôi sẽ về rất nhanh thôi."

Anh lập tức về nhà, cưỡi lên xe đạp rồi phóng về phía huyện thành. Đạp xe đạp thì tốc độ sẽ nhanh hơn chút, chỉ trong 1 tiếng, anh đã chở một kỹ thuật viên về đây.

Kỹ thuật viên kiểm tra một chút: "Các cậu xử lý hoàn cảnh không tệ."

Công tác vệ sinh rất đúng chỗ, mà đúng chỗ thì heo sẽ không quá dễ bị bệnh. Dưới sự quản hạt của bọn họ, nếu có đại đội nào nuôi heo xảy ra chuyện với quy mô lớn, bọn họ cứu trị bất lực, đó cũng là tại bọn họ công tác thất trách.

Còn ngược lại nếu nuôi tốt, đó chính là bọn họ có ra sức làm việc.

Kỹ thuật viên nghiêm túc mà kiểm tra sức khỏe kỹ càng tỉ mỉ cho con heo này, lại nhìn thức ăn bác gái Ngô chuẩn bị cho nó, sau đó mới cho phán đoán: "Vấn đề không lớn, là dạ dày......"

Kỹ thuật viên đút thuốc cho con heo này, Cố Hướng Hằng lại dẫn anh ta đi xem heo khác: "Đồng chí Phương, bọn tôi cũng có nuôi heo ở ngọn núi kế bên......"

Thời gian không còn sớm, kỹ thuật viên chắc chắn phải ăn cơm trưa ở thôn bọn họ rồi, nên Cố Hướng Hằng nhờ người truyền lời về nhà nói muốn dẫn một người về ăn cơm. Giang Cảnh Du bèn đỏ thêm chút bột mì, làm thêm một chén mì, lại thêm một chén rau dại nắm.

Mì mà làm sớm sẽ nở bung bét, không ăn được, nên chờ bọn họ về lại nấu.

Sắp qua giờ cơm rồi, Cố Hướng Hằng mới dẫn một người đàn ông xách theo cái rương gỗ nhỏ tới đây.

Người đàn ông dáng người trung đẳng, da ngăm đen, tuổi cỡ hơn 30: "Đồng chí Phương, đây là vợ tôi, Tiểu Giang. Đây là đồng chí Phương, kỹ thuật viên của trạm thú y."

"Chào đồng chí Phương, mấy anh ngồi trước đi, mì sắp sửa nấu xong rồi."

Mì? Kỹ thuật viên Phương cười cười, nhà này rất hào phóng nha.

Anh ta cũng thường xuống nông thôn, chiêu đãi anh ta cơ bản đều là cán bộ của đại đội, có nhà tận lực chiêu đãi, có thịt mời thịt, không thịt liền mời cá, có nhà chỉ mấy món bình thường.

Tuy rằng đây là công việc, nhưng mà cực cực khổ khổ xuống nông thôn một chuyến lại không có được chiêu đãi thật tốt, là tư vị gì tự bọn họ hiểu.

Trước kia anh ta chưa từng tới đại đội Thượng Trang, đây là lần đầu tiên giao tiếp với đại đội trưởng của đại đội Thượng Trang.

Người này trẻ tuổi ngoài dự toán, nhưng làm việc lại rất có trật tự, lúc chiêu đãi anh ta cũng biểu hiện đủ sự coi trọng của mình với anh ta.

Chờ khi thấy mì lên bàn, nhìn 5 tô mì, trên mỗi tô mì còn đều có một cái trứng gà chiên nữa, anh ta chấn kinh rồi.

Người nhà này...... Ăn tốt thế à?

Mì thì không nói rồi, này đây là một hơi 5 cái trứng gà nha! Mặt khác còn có bánh bí đỏ, rau dại nắm, phân lượng đều rất đủ.

Giang Cảnh Du cười cười: "Bọn tôi mới vừa kết hôn hôm kia."

Kỹ thuật viên Phương đã hiểu: "Thì ra là vậy, chúc mừng chúc mừng!"

Cố Hướng Hằng: "Tay nghề vợ tôi tốt lắm, đồng chí Phương đừng khách khí."

Mì nghe rất thơm, sợi mì vừa vào miệng, anh ta cảm nhận được độ dai chắc và đàn hồi của nó, nhẹ nhàng hút một hơi, nguyên một sợi mì liền trượt vào miệng.

Một ngụm mì, một ngụm súp, lại thêm một miếng trứng gà...... Bất tri bất giác, một tô mì đã thấy đáy.

Anh ta lộ ra ánh mắt hâm mộ với Cố Hướng Hằng, anh không hề khiêm tốn, tay nghề vợ anh thật đúng rất tốt, này đây mỗi ngày ăn cơm đều biến thành hưởng thụ!

Ăn cơm, tiếp tục.

Khó được mời kỹ thuật viên tới một chuyến, chuyện Cố Hướng Hằng muốn hỏi quá nhiều.

Giang Cảnh Du cũng đi theo cạnh bọn họ.

Trạm đầu tiên là chỗ nuôi thỏ. Lúc mới vừa bắt được thỏ con là có 3 con thỏ thành niên, trong đó có một con thỏ cái đang có bầu, mặt khác còn có 14 con thỏ con, mà giờ 14 con thỏ con kia đã thành 12 con, lại sau đó vì thỏ mẹ sinh hạ được 5 con thỏ con, nên giờ có được tổng cộng 20 con thỏ.

Còn có một cặp thỏ đực và thỏ cái nữa, giờ con thỏ cái kia cũng đang có bầu.

Hơn nữa 12 con thỏ con kia giờ đã sắp thành niên, mà trong đám thỏ đó lại có gần một nửa là thỏ cái, chờ khi chúng nó có bầu, khu nuôi dưỡng thỏ còn nhỏ này của bọn họ sẽ lớn lên rất nhanh thôi.

Chỗ bọn họ cũng có thôn nuôi thỏ, nên kỹ thuật viên Phương nói đạo lý rõ ràng, nên chú ý cái gì, rồi nên chăn nuôi thế nào nữa.

Có vài điều là Cố Hướng Hằng đã biết trước rồi, còn có vài điều là trước đó anh sơ sót.

Anh vừa nghe, vừa ghi chép kỹ càng.

Thái độ của anh làm kỹ thuật viên Phương nói nhiều hơn.

Xem thỏ xong rồi, tiếp theo đây là trại nuôi gà.

Nuôi gà thì khá đơn giản, vì gà sẽ không đào đất thành động, lấy tre trúc làm rào chắn cao cỡ nửa người, vậy là đám gà đã bị cắt lông cánh sẽ không bay lên nổi.

Số lượng gà rừng được ấp ra cũng không nhiều, nên đa số vẫn là gà gai bản địa được ấp trứng ra.

Hiện tại tính thêm mấy ổ vừa mới nở, cộng lại còn chưa đến 100 con, mà trong đám gà này gà con lại chiếm hơn một nửa.

Thiệt sự là mùa đông cũng không thích hợp nuôi gà, hiện tại đúng là thời kỳ ấp gà con cao điểm, rất mau nơi này cũng sẽ tràn ngập lên. Chẳng qua tỉ lệ gà con bị chết non sẽ khá là cao, đám gà con đáng yêu hoạt bát chạy đầy đất hiện tại này, đến cuối cùng có thể sống sót bao nhiêu con cũng chưa biết được.

Hiện tại Trịnh Nhạc Anh đang phụ trách tìm kiếm đồ ăn cho đám gà con này. Bọn họ dùng cái ky chặn lại một dòng suối, vớt được cá con hay tôm nhỏ gì gì đó, đều đưa hết đến đây cho gà ăn.

Bọn họ cũng đã đang nuôi giun. Mới đầu là cho người đào giun giữ giống, chôn chúng nó vào sọt tre chứa đầy đất đai phì nhiêu, và một mùa đông qua đi, gia tộc đám giun đang tiếp tục gia tăng đây.

Giun cũng là một loại vật nuôi bọn họ đang lần mò cách nuôi.

Trừ bỏ giun ra, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du cũng nghĩ đến đồ ăn khác, ví dụ như sâu.

Hiện tại bọn họ có nghiên cứu một phương pháp nuôi sâu từ rơm rạ, một phương pháp khác là nuôi sâu từ phân heo lên men. Mấy cái này xem như "cơ mật", nên không có lộ ra với kỹ thuật viên Phương. Nhưng chỉ với những gì kỹ thuật viên Phương đã nhìn thấy, đã làm anh ta thấy được "dã tâm" của đại đội sản xuất này rồi. Anh ta có dự cảm, về sau anh ta sẽ thường xuyên tới chỗ này.

Có người khác nhìn thấy bọn họ, cả đám đều không dám quấy rầy.

Đại đội trưởng đã nói rõ ràng với bọn họ, thôn của bọn họ về sau muốn làm nuôi dưỡng, những người được chọn lựa đi chăn nuôi đều là tay chăn nuôi giỏi giang, về sau cứ chờ đám súc vật này góp một viên gạch cho tiền hoa hồng bọn họ được chia cuối năm đi.

Hiện tại nhìn thấy đại đội trưởng đang thỉnh giáo kỹ thuật viên, họ chỉ sợ mình cắt ngang cái gì, kỹ thuật viên này không chịu nói nữa.

Trước kia cũng không phải không có cái loại kỹ thuật viên chỉ biết đòi ăn đòi uống, mà việc lại chẳng làm.

*

Chờ khi Giang Cảnh Tường về nhà đã là chạng vạng, Diệp Hồng Tú bọn họ đã tan tầm. Biết được hôm nay cậu nhóc đã đi đâu, Diệp Hồng Tú trừng mắt liếc cậu nhóc một cái: "Không có quấy rầy chị với anh rể của con đó chứ? Chị con thoạt nhìn thế nào?"

Giang Cảnh Tường: "Khá tốt, hôm nay anh rể đi ra ngoài, bên chuồng heo có chuyện, nói gì mà heo bị bệnh nên ảnh liền qua bên đó, còn có một kỹ thuật viên tới nữa, trưa nay cùng nhau ăn mì, mì bào bằng dao, kỹ thuật viên cũng nói chị nấu ăn ngon đó!"

"Chuyện bên chuồng heo giải quyết chưa?" Diệp Hồng Tú cũng rất quan tâm cái này.

Giang Cảnh Tường: "Đã giải quyết."

"Vậy là tốt rồi, vậy còn chị con thì sao?"

Giang Cảnh Tường: "Chị cũng rất tốt, hồi chiều cũng có đi theo cùng, nói là kỹ thuật viên dạy rất nhiều tri thức."

Giang Minh Trí: "Vậy con thấy anh rể con có đối xử tốt với chị con không?"

Giang Cảnh Tường: "Tốt."

Như này thì Diệp Hồng Tú liền yên tâm rồi.

Đầu bên kia, sau khi qua mấy ngày trăng mật xong, trừ bỏ việc hai vợ chồng đã chung sống với nhau, không cần phải chui vào không gian game mới có thể thân mật ra, thì những cái khác cũng không có quá nhiều thay đổi.

Lúc nên đi dạy vẫn cứ phải đi dạy. Chiếc xe đạp Cố Hướng Hằng dùng lúc kết hôn kia là anh mua, hiện tại khi Giang Cảnh Du đến trường đi dạy, có đôi khi sẽ đạp chiếc xe đạp này đến trường trong ánh mắt hâm mộ của thôn dân, Cố Hướng Hỉ thì ngồi ở ghế sau xe.

Cố Hướng Hỉ ngại để chị dâu chở mình quá giang, cứ mãi đòi trao đổi với cô, Giang Cảnh Du không cho.

Chút cân nặng này của cô bé thiệt chẳng tính là gì với cô, nếu cô không đạp xe, Cố Hướng Hỉ sẽ không lấy đi xài đâu.

Cô bé không bỏ được.

Tình nguyện mình đi bộ thêm mấy bước cũng không muốn xe chịu chút thương tổn nào, mỗi ngày đi học tan học bước đi như bay, chỉ hơn nửa tiếng một chút xíu là có thể về đến nhà rồi.

Này đây chắc chắn phải phí thời gian hơn lúc còn ở bên nhà anh hai, nhưng mà so với mấy người bạn học sống ở những thôn khác xa hơn mà nói, cô đã ở rất gần rồi.

Hôm nay đến trường học, còn chưa có vô tiết học, Tống Ngọc Lâm xáp tới: "Chào buổi sáng nha." Sau đó nói chuyện về Tôn Thắng Giang ở xưởng gia cụ mà Giang Cảnh Du đã nhờ chị hỏi thăm lúc trước.

Trước đó Tống Ngọc Lâm đã nói sơ qua một lần với Giang Cảnh Du, nhưng khi đó là tương đối cơ sở, là những tin tức cơ bản mà người của xưởng gia cụ về cơ bản đều biết.

Tống Ngọc Lâm có một người bạn học chính là gả đến xưởng gia cụ, nên vừa hỏi cái là biết liền hà.

Tôn Thắng Giang là phó hội trưởng công hội của xưởng gia cụ, vợ của hắn là phó chủ nhiệm của phòng hậu cần, hắn ta có 2 thằng con trai, con trai cả làm tổ trưởng của dây chuyền sản xuất của phân xưởng, còn con trai nhỏ thì làm đầu bếp chính của căn tin xưởng gia cụ.

Hai đứa con dâu thì một đứa là công nhân chính thức của xưởng gia cụ, một đứa khác thì là công nhân chính thức của một xưởng khác.

Cả họ nhà hắn sống ở xưởng gia cụ thật sự quá thoải mái, nếu muốn nói có chút gì không thuận lợi, đó chính là con trai cả của Tôn Thắng Giang sinh 3 đứa con gái, còn con trai nhỏ sinh 1 trai 2 gái.

Chuyện con trai cả của hắn ta không có sinh được con trai vẫn luôn là tâm bệnh của nhà bọn hắn, có rất nhiều người trong xưởng gia cụ đều biết bọn hắn đang kiếm phương thuốc sinh con trai.

Nhìn một hàng chức vị của nhà kia, hiển nhiên cả nhà này đã ăn sâu bén rễ ở xưởng gia cụ rồi.

Trách không được ông nội bọn họ đã hoàn toàn đánh mất tâm tư vào xưởng gia cụ.

Hiện tại Tống Ngọc Lâm nghe được nhiều thêm chút, chính là cháu nội duy nhất của Tôn Thắng Giang phải làm mai, hỏi có phải Giang Cảnh Du có ý tưởng gì hay không.

Giang Cảnh Du: "Em có ý tưởng gì được?"

Cô trầm ngâm, tin tức này vẫn là quá râu ria, "Chị dâu, chị tiếp tục chú ý giúp em nha."

Tống Ngọc Lâm: "Được, em đừng có xúc động rồi làm cái gì nha."

Tuy nói không phải ở trong xưởng gia cụ nên đối phương không cách nào làm gì được họ, nhưng mà nếu thật chạm đến người, ai biết được.

Quay đầu lại Giang Cảnh Du liền nói tin tức này cho Giang Nhược Thư, vì trước đó anh có nhờ Giang Cảnh Du hỏi thăm dùm.

Hôn sự của mình mém tí thì bay, Giang Nhược Thư có tốt tính đi nữa cũng có vài phần tính nóng.

Anh đã kết hôn, hiện tại đang làm nhân viên tạm thời trong xưởng thực phẩm.

Mà Vương Bằng Phi giờ đây còn đang trồng trọt dưới thôn Thượng Trang.

Từ điểm này mà xem, nhà vợ Giang Nhược Thư vẫn là có nhân mạch kha khá ở xưởng thực phẩm.

Giang Nhược Thư nghe được tin đó, sửng sốt: "Anh biết rồi, cảm ơn Cảnh Du." Anh cau mày, không biết nên xử lý việc này thế nào.

Nhưng mà: "Cảnh Du, đừng có nói việc này cho ba mẹ anh được không?" Anh cười khổ: "Anh sợ mẹ anh xúc động."

Giang Cảnh Du: "Được."

Lên lớp xong, lúc sắp sửa rời đi, Giang Cảnh Du bị bác bảo vệ canh cửa gọi lại: "Từ từ, có thư của con nè."

Giang Cảnh Du nhìn vào chỗ người gửi thư, là nhà xuất bản gửi tới.

Lâu vậy rồi, cô rốt cuộc cũng nhận được tiền nhuận bút nhà xuất bản gửi tới.

Cô là người mới, giá cả báo cho khá thấp, nhưng mà số lượng của cô ở đó kìa, nên tiền nhuận bút này có 200 tệ, nếu doanh số tốt, được in thêm, vậy sẽ còn tăng nữa.

Chẳng qua muốn đạt được mục tiêu đó vẫn có hơi khó, nếu cô muốn tăng giá, vậy còn không bằng nghĩ tiếp tục ra sách mới thì thực tế hơn.

200 tệ là khái niệm như thế nào?

Tiền lương của nhân viên chính thức bình thường là 32 tệ 1 tháng, 200 tệ này chính là hơn nửa năm tiền lương.

Hiện tại cô là giáo viên dạy thay, tiền lương 1 tháng là 8 tệ, lúc này đây có 200 tệ vào sổ, chính là một "số tiền lớn". Còn là thu nhập trên mặt ngoài, không sợ người khác tra.

Nhận được số tiền này, Giang Cảnh Du liền nghĩ kỹ nên xài như thế nào.

Cô muốn đến tỉnh thành một chuyến.

Vì sao không vào thành phố cho gần hơn?

Vì dù sao thì tỉnh thành cũng là thành phố phồn hoa nhất một tỉnh, hơn nữa cô còn có thể thuận đường đến nhà xuất bản Hồng Dương, giao bản thảo của cô cho biên tập Dương.

Nghe thấy cô nói muốn đi tỉnh thành, Cố Hướng Hằng suy nghĩ một chút: "Để anh đi với em đi."

Anh muốn rút ra 2 ngày, đây không tính là xin nghỉ, mà là có chuyện đứng đắn cần đi công tác, anh muốn đến tỉnh thành mua một chút sách về chăn nuôi, đến đại học nông nghiệp ở tỉnh thành thỉnh giáo, còn muốn mua một ít thức ăn chăn nuôi, hạt giống, nhiệt kế vân vân.

Giang Cảnh Đằng biết được, "Em cũng muốn đi."

Giang Cảnh Du lắc đầu: "Để lần tới đi, lúc này bọn chị đều rất bận."

Nếu mà anh chàng đi theo thì hai người họ sẽ không tiện hành động cho lắm, vì khó được muốn đến tỉnh thành một chuyến mà, hai người họ còn muốn làm chút chuyện khác nữa.

Hiện tại nông trường của hai người họ lại thăng cấp, đã lên level 12 rồi, đất đai cũng từ 12 miếng đất biến thành 14 miếng đất, hơn nữa còn nhiều thêm một loại cây trồng mới. Lần này chủng loại cây trồng mới cho bọn họ đều là trái cây.

Bên Giang Cảnh Du là xuất hiện nho, còn chủng loại mới xuất hiện bên Cố Hướng Hằng là táo.

Một loại là có thể làm nho khô, một loại có thể làm táo đỏ phơi khô.

Nho khô là quả khô, còn táo đỏ trừ bỏ cũng trái cây ra, nó còn có thể làm dược phẩm, có hạn chế mua sắm, chỉ có lúc ở bệnh viện, cầm lấy giấy tờ bác sĩ kê cho mới có thể mua được mà không cần phiếu.

Hiện tại không phải mùa táo được đưa ra thị trường, nhưng làm thành táo đỏ khô xong là không cần băn khoăn nữa.

Thiệt sự ra bây giờ họ không có thiếu tiền, bán táo đỏ chủ yếu là muốn mượn đường dây này đi trao đổi đồ vật bọn họ cần với những có phương pháp kia thôi.

Mặc kệ là lúc nào, luôn có người to gan.

An bài thỏa đáng mọi chuyện xong rồi, hai vợ chồng mua vé xe lửa, xuất phát.