- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dị Năng
- Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
- Chương 72
Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Chương 72
Vương Giai Y đã ở thuê lại trong tiểu lâu ở thôn trong thành gần nửa năm, hơn nữa cũng làm nhân viên phục vụ trong quán trà hơn hai tháng. Lấy thân phận thiên kim tiểu thư của cô ấy mà nói thì thật xem như là chịu khổ.
Nay cô ấy sớm đã được mèo Chinchilla cho phép nhận chủ, tùy thời có thể mang mèo ra khỏi quán trà, sau đó lại chủ động thu dưỡng mèo con Tú Cầu, giờ ba mẹ trong nhà đến tìm cô ấy, người một nhà lại lần nữa hòa hảo, về sau nói muốn dọn đi là hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Cả nhà họ Lâm bao gồm cả Lâm Lan trong đó đều cảm thấy ba mẹ cô ấy muốn dẫn cô ấy trở về, vị đại tiểu thư này rất nhanh liền rời đi.
Kết quả…
“Hôm qua ba mẹ nói là muốn mang em về nhà, nhưng em mới không đi đâu!” Vương Giai Y ngày thứ hai tiếp tục đến trong quán trà đi làm thuần thục đeo tạp dề của mình lên, vẻ mặt đương nhiên, “Trước đó nói rồi mà, em còn muốn tiếp tục đi làm trong này, em còn có rất nhiều thứ chưa học được đâu!”
Đám người Lâm Lan: “……” Cho nên quán trà chỉ lớn có ngần ấy còn có gì đáng học hả? Mi về nhà mi đi học quản lý công ty hoặc là xuất ngoại đào tạo sâu không phải càng cao lớn hơn à.
“Quản lý công ty có anh em mà, không cần đến em, xuất ngoại gì đó thì từ sau khi em ba tuổi gần như là mỗi năm đều có một hai lần, sớm đã ngán rồi.” Đại tiểu thư trả lời đến không để ý, “Giờ em cảm thấy nuôi mèo càng thú vị, mỗi ngày đều có thể biết được thứ mới mẻ từ chỗ Lan Lan chị.”
Tất cả “Thứ mới mẻ” thật ra đều là nghe được từ chỗ đám mèo kia rồi thuật lại lần nữa – cửa hàng trưởng Lâm: “……” Không, cô chỉ là người bình thường với tiếng mèo cấp 10, không có thứ gì hay mà học. Trong lòng phun tào như thế, trên mặt Lâm Lan vẫn là ho khan một tiếng cưỡng ép nói sang chuyện khác, “Ba mẹ em liền thật sự cứ yên tâm mà để em vẫn luôn ở lại nơi này như thế à?”
“Đương nhiên là không có khả năng để em vẫn luôn lưu lại nơi này, chỉ là em tới đây nửa năm nhưng thật ra đại đa số thời điểm đều không có gì khác với ở ngay dưới mắt bọn họ, sau khi em nói mình còn muốn lưu lại thì bọn họ cũng không miễn cưỡng.”
Vương Giai Y cũng không giấu diếm, trực tiếp thẳng thắn với Lâm Lan.
“Lan Lan, em nghĩ kỹ rồi, em muốn mở một sở thu nhận mèo hoang chính quy chính thức, em hy vọng mỗi một con mèo trong sở thu nhận của em đều có thể đạt tới tiêu chuẩn được gia đình nhân loại vui vẻ tiếp nhận. Lan Lan chị là người thuần mèo giỏi nhất mà em từng thấy, vô luận là mèo với tính tình gì vào trong tay chị rồi cuối cùng đều sẽ rất ngoan, em muốn học nuôi mèo với chị, về sau mèo mà em thu lưu kia có thể có được một nửa nhu thuận hiểu chuyện như của mèo trong quán trà em cũng rất thỏa mãn rồi.”
Ngữ khí với thần thái lúc cô ấy nói chuyện đều rất nghiêm túc, nhìn ra được không phải là tâm huyết dâng trào mà chơi đùa nhất thời.
Nhưng chính là bởi vì cô ấy còn rất nghiêm túc, trong lúc Lâm Lan rất là kinh ngạc lại cũng không nhịn được lo lắng.
Liên quan đến cơ cấu thu nhận mèo hoang, người có lòng hơi điều tra một phen cũng biết công trình có tính chất công ích kiểu này cơ bản đều là bồi tiền, có người quản lý của trạm quản lý thậm chí là cho không tiền vào đó, bình dân áo vải mà dây vào cái này có thể nói là tốn công vô ích thậm chí có khả năng làm mình phá sản. Đây cũng là nguyên nhân căn bản khiến Lâm Lan tuy từng có mấy lần xúc động sau khi gặp được mèo lão đại rồi hiểu được hiện trạng của đàn mèo hoang, nhưng đều dập tắt tại đầu nguồn.
Đây chính là một cái động không đáy, hàng năm đều có rất nhiều mèo chó đáng thương không nhà để về, nguyên nhân đủ cả, hơn nữa động vật lang thang dù sao cũng không phải con người, thế nào đi nữa cũng không có khả năng có được độ chú ý như những người nghèo khó kia, dựa vào quyên tặng của người yêu thương xã hội thôi thì có khả năng hoạt động hằng ngày cũng không duy trì được.
Cũng chỉ có dạng gia thế bối cảnh giống đại tiểu thư đây mới có thể tùy tiện làm được, nhưng mà……
“Dù cho người nhà em ủng hộ, nhưng nếu mà về sau cứ mãi lỗ tiền đắp lỗ thủng……” Lâm Lan không muốn hắt nước lạnh như vậy, nhưng hiện thực chính là như thế, tiền nhà ai cũng không phải gió lớn thổi tới, ủng hộ nhất thời thì có thể, nhưng nếu về sau cứ mãi là kiểu này……
“Cho nên phải cố gắng không để nó lỗ tiền nha!” Vương Giai Y hiểu được lời bóng gió của Lâm Lan, cô bế tiểu Tú Cầu trong l*иg ra nhẹ nhàng vuốt lông, “Em đương nhiên là không muốn dựa vào sự trả giá của ba mẹ một cách đương nhiên giống như trước kia, sống đến thành niên lại ngay cả một con mèo cũng không bằng. Cho nên mới muốn càng cố gắng học, đi làm tốt chuyện mình muốn làm. Em có quen biết rất nhiều bạn, giờ cũng quen biết chị Lan Lan, ở phương diện này mọi người hẳn là đều nguyện ý giúp em một chút. Nếu em cứ mãi không thuần được mèo nhỏ, không có cách nào để bọn chúng có được một cái nhà mỹ mãn giống như Thân Sĩ, Lan Lan chị chắc chắn cũng sẽ giúp em đúng không?”
Nhìn thấy nụ cười tươi tin cậy trên mặt đại tiểu thư, Lâm Lan bỗng nhiên hiểu được ý nghĩ của cô ấy.
“Thì ra là em đánh chủ ý bắt chị làm chi viện kỹ thuật nha.” Cô cũng cười, “Được thôi, nếu em mở thật, chị đương nhiên hỗ trợ.”
Ai nói trong sở thu nhận chỉ có thể thu lưu với cải tạo mèo hoang rồi cung cấp gia đình phù hợp nhận nuôi chứ, nếu cần thiết, mèo thú cưng xấu tính hoặc của nhà có tiền hoặc là mèo con cần được thuần dưỡng cũng có thể đưa tới, lấy nhân mạch trong nhà đại tiểu thư thì căn bản không lo không có vụ làm ăn với miêu nô phú quý, cái này có thể trở thành nguồn thu nhập chủ yếu của sở thu nhận.
Cho tới nay, Lâm Lan cứ giới hạn trong tình trạng của bản thân cùng khϊếp đảm không thể nói rõ trong nội tâm, chỉ có thể làm một chút chuyện trong phạm vi năng lực của mình, chuyện lại khác người với sẽ mạo hiểm tuyệt đối không tùy tiện nhúng chàm. Có khi cũng sẽ bất an với áy náy, mê hoặc rằng mình sử dụng bàn tay vàng có được này như thế có thể quá nhỏ hẹp không? Nay Vương Giai Y cho cô một trường hợp để phát huy tốt hơn, có thể trợ giúp được càng nhiều mèo hoang, cô đương nhiên là vui lòng.
“Sẽ không có giúp không đâu!” Lúc này đại tiểu thư còn thật nghiêm túc đáp lại, “Mỗi lần chị chi viện kỹ thuật đều có thù lao, phú xẻng bọn em không thiếu tiền.”
Phú xẻng, viết tắt của phú ông xẻng phân quan. Đại tiểu thư cùng là giai tầng phú xẻng tỏ vẻ làm thịt bọn hắn một chút cũng không đau lòng.
Lâm Lan bị chọc cười: “Rồi, vậy chị liền đi theo ăn hôi với em.”
Chuyện đại tiểu thư sẽ tiếp tục lưu lại rất nhanh bình ổn lại, cô ấy có chương có pháp đối với chuyện mình cần làm tương lai, đám người đương nhiên không có để nói. Lâm Lan càng là tổng kết ra một chút kinh nghiệm nuôi mèo chung từ tiếng mèo mà mình nghe hiểu rồi như vô tình hay cố ý nói cho ấy nghe, cô nàng này học rất nhanh, giờ học được càng tốt, về sau mở sở thu nhận thì chúng mèo hoang sẽ trải qua càng thoải mái dễ chịu, cho nên cửa hàng trưởng Lâm không tàng tư chút nào.
Vương Giai Y đương nhiên có thể cảm nhận được thái độ của cô, cũng càng có qua có lại, đặc biệt đem tâm đắc làm trà uống với điểm tâm của mình chuyên môn làm ra một bản bút ký, có công thức tốt mới liền ghi lại trên đó, bản bút ký đã dùng một nửa rồi, chỉ chờ lúc từ chức là làm quà tặng cho Lâm Lan.
Giờ cô ấy ở trong tiểu lâu, mỗi ngày trừ bỏ đi làm thì là làm trà bánh với chăm sóc mèo, sau khi tan tầm đều sẽ chủ động gọi một cuộc điện thoại cho gia đình, tâm sự với người thân, cũng nói hôm nay mình làm gì một câu, sau đó liền lấy tư liệu quản lý kinh doanh sở thu nhận mà anh trai gửi tới dựa vào bàn học tập, thời gian trôi qua bận rộn lại phong phú.
Đương nhiên, trong lúc này, dưới sự nhắc nhở của Lan Lan, cô cũng không quên chú ý tình huống sống chung giữa hai con mèo mình muốn thu nuôi.
“Nhìn cũng không tệ lắm.”
Thoáng một cái đã qua kỳ cách ly bảy ngày, trong lúc thử thả mèo vào trong đám mèo của quán trà, cũng không có phát sinh chuyện bài xích quá nghiêm trọng.
Phải nói là tính tình hiện tại của chúng mèo quán trà có đồ ăn sung túc trước nay không cần tranh đoạt đều rất tốt, dù cho có nghe thấy con mèo con kia ăn cơm mèo mà miệng còn không ngừng phát ra tiếng uy hϊếp bảo vệ đồ ăn cũng không có mèo so đo với nó.
Con mèo con Tú Cầu này không tính là rất thân cận với Chinchilla, nhưng mà không bài xích, hai con mèo ở chung giống như là đường thẳng song song không gặp nhau quá nhiều, ngược lại là rất thích kề cận mèo đen Mặc Mặc.
Đối với con non, đám mèo trưởng thành vẫn là rất bao dung, Mặc Mặc có khi cũng mặc cho nó kề cận, có đôi khi không kiên nhẫn được nữa liền duỗi vuốt đẩy đẩy sang bên cạnh, nhưng mèo con bị cự tuyệt rồi cũng không nản chí, vẫn cứ làm không biết mệt có rảnh liền dính lên như cũ.
“Thật sự là phát triển ngoài ý muốn……” Cửa hàng trưởng Lâm muốn xem trò vui cùng nhà thiết kế Trình rõ ràng thường xuyên đi lại cũng không thấy được màn kịch muốn ăn dưa, không khỏi thất vọng, sau đó nói thẳng, “Có phải là bởi vì cốt truyện chủ tuyến khi vào hào môn còn chưa bắt đầu không nhỉ?”
“Đại khái là không bắt đầu được nữa.” Cửa hàng trưởng Lâm thấy rõ lắc đầu, “Chờ Tú Cầu quen thuộc hoàn cảnh nhiều mèo thế này rồi, ngửi quen mùi của mấy con mèo đó, về sau xem như chỉ cùng mình Bạch Ngân được mang về nhà cũng không náo nổi.”
Ở trong sân lớn lại tạp còn chưa náo, về sau ở phòng đơn của hào môn kia càng không có khả năng náo loạn nữa.
Chính bản thân phú xẻng ngoài ý muốn nghe nói như vậy dậm chân không cao hứng: “Thật là! Lòng dạ của hai người cũng quá xấu đi! Hi vọng sau khi bọn nó về nhà với em rồi đánh nhau là cái tâm thái gì hả!”
Hai người kia lại chỉ hề hề hề hồi đáp cô ấy một nụ cười tươi đáng đánh đòn, trên mặt thì không chút che giấu lòng xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
“Chán ghét!” Đại tiểu thư nhăn mũi tức giận nói, “Chờ xem đi, về sau Bạch Ngân với Tú Cầu nhất định sẽ trở thành một đôi mèo tương thân tương ái dưới sự cố gắng của em!”
Lâm Lan vốn là chờ xem náo nhiệt giữa đám mèo con, không ngờ không quá hai ngày, chính cô bị người khác xem náo nhiệt.
À, xác thực mà nói, là quán trà của cô bị xem náo nhiệt.
Nguyên nhân là một công ty truyền thông của bản địa thành Tây đào móc chuyện trước đó quán trà dùng mèo quýt Thân Sĩ chữa trị cho Dao Dao ra viết báo, cái tiêu đề hút mắt người ta kiểu như mèo chữa trị trẻ em tự kỷ này lập tức hấp dẫn sự chú ý của cư dân thành Tây, dẫn tới rất nhiều người hiếu kỳ vào cửa hàng tiêu phí.
Nếu chỉ là trà khách bình thường cũng thôi đi, nhiều nhất chỉ là hiếu kỳ hỏi hai câu, Lâm Lan phủ nhận một chút lại lừa gạt một chút là qua.
Đáng tiếc là đều không phải chỉ có khách bình thường, còn có truyền thông chuyên tới phỏng vấn. Thành Tây dù sao cũng là một thành phố hạng hai, các nhà truyền thông to to nhỏ nhỏ xem như chỉ một túm người rất nhỏ thôi cũng làm Lâm Lan trước sau phải trải qua mấy làn sóng, cười nói “Không có chuyện này” đến mặt cũng cứng cả.
Cô muốn dàn xếp ổn thỏa, mấy gã ký giả kia lại không vui, lần thứ nhất bị cô qua loa, lần thứ hai liền trực tiếp cầm các loại chứng cứ xác thực xuất hiện trước mặt cô, không phải ảnh chụp thì chính là video, đều là một vài tin tức linh tinh mà một số trà khách cũng có mặt tại chỗ lúc đó đăng trên mạng, đầy đủ chứng minh lúc ấy đứa bé xác thực là tinh thần có vấn đề, sau đó bởi vì mèo mà càng trở nên tốt hơn.
“Chỉ là thu dưỡng mèo bình thường mà thôi.” “Đứa bé kia thật sự không phải tự kỷ.” Mặc cho Lâm Lan cố gắng giải thích thế nào, các phóng viên phỏng vấn tại hiện trường xong, quay đầu lại muốn viết bản thảo thế nào thì vẫn là theo ý nghĩ của mình.
Lấy được càng nhiều tài liệu thì bảo thảo sẽ được viết càng thêm lừa tình hút mắt, cô bé nhiễm bệnh thế nào, lúc phát bệnh khủng bố thế nào rồi làm người nhà tiều tụy ra sao, quán trà lại là dựa vào mèo trị liệu thế nào, về sau vì người nhà kia kiên trì mỗi ngày không ngừng đến quán trà báo danh làm ông chủ cảm động nguyện ý đưa mèo cho bọn họ nhận nuôi vân vân…… Nói đến y như là tận mắt thấy được toàn bộ hành trình tại hiện trường ấy.
“Nếu không phải tôi ở ngay bên cạnh, tôi cũng tưởng rằng là sự thật.” Trực tiếp xé đi một tờ báo trong tay, Lâm Lan tức giận nói, “Mấy gã truyền thông vô lương tâm kia vì tỉ lệ click thật sự là cái gì cũng làm được! Bệnh tự kỷ là tùy tiện có thể trị tốt hả? Còn trong thời gian ngắn ngủi như thế liền trị được? Đây làm xem người ta là đồ ngu hả!”
“Nói không chừng sẽ có người mắng em, nói em vì để quán trà nổi tiếng mà làm quảng cáo giả dối.” Trình Phong Dương ngẩng đầu nhìn trời.
“Em ngược lại là tình nguyện những người đó nghĩ rằng đây là quảng cáo giả dối.” Lâm Lan thở dài, “Nếu mà thật có người thân của bệnh nhân tự kỷ không rõ ràng tìm đến mới là phiền phức.”
Cái này rất sốt ruột.
Vương Giai Y lập tức lấy di động ra: “Vậy để em gọi ba em, nhờ ông hỗ trợ bỏ mấy tin tức không hợp thói thường đó.”
Đại tiểu thư làm việc trong quán trà, nếu mà có đánh giá không tốt dẫn đến gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, cha ruột vốn là lo lắng cho con gái bảo bối tuyệt đối sẽ ra tay ngăn chặn hậu hoạn.
Sau mười mấy phút, Vương Giai Y cúp điện thoại trở về: “Ba nói bỏ bản thảo là không thể nào bỏ hoàn toàn, nhưng đổi bản thảo một chút, hoàn nguyên lại sự thật cái bệnh tự kỷ này thì có thể.”
Thế này cũng được.
Lâm Lan một lòng chờ tin tức này hạ nhiệt độ, hơn nữa lại cự tuyệt hết thảy phỏng vấn sau đó, vốn cho là thế này liền có thể yên tĩnh, kết quả ngay vào lúc cô nghĩ cách lừa gạt phóng viên chạy đi, Tống Tân Dân xin nghỉ lại trở về cầm một cuốn tạp chí ảnh đẩy cửa vào rồi hô vào trong: “Cửa hàng trưởng! Ảnh của em đoạt giải! Giải nhất tổ động vật!”
Y như sợ người khác không thấy, cậu ta nâng cao cao cuốn tạp chí nhϊếp ảnh cực có tiếng trong nước kia lên.
Hú là la, nháy mắt thôi đám ký giả vây quanh Lâm Lan vây lại về phía nhϊếp ảnh gia Tiểu Tống nơi cửa ra vào.
Cứ thế đấy, quán trà mèo của Lâm Lan lập tức bùng nổ tại thành Tây.
Trước có mánh lới có thể dùng mèo chữa trị bệnh tinh thần, sau có nhân viên dưới tay là nhϊếp ảnh gia xuất sắc chiến thắng cuộc thi của tạp chí hàng đầu, vì thế mặc kệ là vì nhìn mèo hay là vì nhìn người với ảnh chụp, một đám người mộ danh mà đến nhào về phía quán trà.
Chuyện làm ăn của quán trà rõ ràng đã sắp bình thường bình thản hóa lập tức vô cùng hot như lúc mới khai trương kia, loay hoay đến chân không chạm đất.
“Phong Dương, cảm ơn anh mấy ngày nay vẫn luôn tới hỗ trợ, bằng không thật sự là mệt mỏi đến muốn tê liệt.” Trong lúc rảnh rỗi Lâm Lan nói cảm ơn với Trình Phong Dương lại tới giúp đỡ làm việc.
“Không sao, chờ nhiệt độ trôi qua thì trong quán liền bình thường lại.” Biết cô mở quán không phải vì kiếm tiền mà chỉ vì nuôi mèo nên Trình Phong Dương quan tâm an ủi, “Cửa hàng võng hồng* nha, thật ra tất cả mọi người chỉ đến một thời gian.”
*: là cửa hàng nổi tiếng trên mạng.
“Ha ha, em chỉ nghĩ đến hiện tại liền tức quá.” Cười khổ một cái, lúc cửa hàng trưởng Lâm quay đầu nhìn về phía nhân viên Tiểu Tống liền trực tiếp đổi mặt, “Chuyện cậu rước lấy, lúc này đừng có mơ từ chức, lúc nào hầu hạ xong hết đám người này rồi, lúc đó mới cho cậu trả lại tiền đặt cọc dọn nhà.”
Nhϊếp ảnh gia Tiểu Tống đuối lý yếu ớt xưng phải, ai bảo lúc đó cậu quá cao hứng, đầu nóng lên nhìn cũng chưa nhìn trường hợp đã liền tuyên dương chứ, tự tạo nghiệt mà.
Vì ứng phó với làn sóng khách là đảng check-in, trên tường của quán trà dán tấm ảnh đoạt giải bản phóng đại kia của Tống Tân Dân.
Bối cảnh thời tiết biểu hiện trên tấm ảnh không tốt lắm, gió thổi mang theo hạt mưa lẻ tẻ, một con mèo ngồi ngay ngắn nơi đầu bờ tường ngẩng đầu lên mắt nhìn phía trước, dưới tường là mấy người qua đường cúi đầu đi nhanh chỉ vì tránh gió, giữa một tĩnh một động hình thành một cảm giác hình tượng tuyệt diệu. Nhưng làm người ta rung động nhất vẫn là đôi mắt của con mèo kia, tư thái nó bình tĩnh, nơi đó không có đau khổ kinh hoảng trước mưa gió nổi lên, thậm chí còn đang vui vẻ hưởng thụ. Loại khí chất bễ nghễ trác tuyệt này lập tức làm cho con mèo kia trổ hết tài năng trong tấm hình, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
“Con mèo rất đẹp á!” Có khách nhìn thấy ảnh chụp thốt ra.
Mà người dù có xem không hiểu ảnh chụp cũng đều bị hấp dẫn vì con mèo trong tấm ảnh này, khí chất như thế đủ để làm người ta thấy khó quên.
Một vài trà khách sôi nổi vây quanh tấm hình kia thảo luận, có người thì lại càng cảm thấy hứng thú đối với mèo, sau khi phát hiện mấy con mèo trong quán trà đó đều là mèo bảo tàng còn biết tạo dáng hơn bọn họ thì liền trực tiếp trầm mê trong selfie không thể kiềm chế.
Khách quen mới đang không ngừng gia tăng, hiệu ứng cửa hàng võng hồng làm cho Lâm Lan nhàn quen rồi thật không thích ứng, chỉ cầu nhiệt độ chóng qua.
Nhưng ở nơi cô không biết, mấy tin hót hòn họt tại bản địa thành Tây này cũng thông qua internet truyền bá đến những khu khác trên cả nước.
Trong một tòa thành phố cách thành Tây rất xa, trong một căn phòng thuê nào đó, một người đàn ông ngồi trước laptop, nhìn một video tin tức chạy trên màn ảnh.
Phía dưới bảng hiệu được treo có in chữ đáng yêu “Quán trà mèo”, người phụ nữ xinh đẹp thân mang tạp dề của quán trà đang nhận phỏng vấn của phóng viên.
【… Bạn nhỏ kia không phải bị tự kỷ, chỉ là khách hàng bình thường mà thôi. Dùng mèo chữa bệnh tự kỷ lại càng là lời vô căn cứ, tất cả đều là lời đồn giả dối. Trong quán trà chỉ là có một con mèo được một khách hàng nhận nuôi thôi, xin mọi người đừng tin lời đồn.】
Người đàn ông nhìn chòng chọc vào gương mặt kia trên màn hình cùng bối cảnh tòa nhà dân rất bình thường sau lưng cô, nắm đấm lại dần dần nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Lan, cô dám chơi tôi!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dị Năng
- Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
- Chương 72