*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương đại tiểu thư một phen hào* ngôn, cảm thấy dù cho kinh nghiệm của mình là số không, là tay mơ siêu cấp ngay cả việc nhà cũng chưa từng làm, nhưng muốn làm một nhân viên trong quán trà vẫn là có thể làm được.
*: cái chữ Hào này mang ý mạnh mẽ giàu có và sảng khoái ấy, nhưng nếu mình đưa thẳng ra lời sảng khoái thì thấy vẫn chưa đủ và đúng ý lắm nên để nguyên luôn là hào nhé.Cô rất có lòng tin đối với năng lực học tập của mình.
Nhưng có đầu óc biết học tập là sự thật không giả, tứ chi đã gần 20 năm không chăm chỉ cũng là sự thật.
“Không phải là kéo kiểu như cô vậy!” Thang Hiểu Nhã lại bắt đầu một hạng mệnh lệnh sửa đúng, “Vải cây lau nhà mới vừa thấm nước xong không thể lập tức lấy ra nha, cho nó thành trạng thái khô một nửa lại lau nhà là thường thức nhỉ? Nhiều nước khắp sàn nhà như thế cô đây là lau nhà hay là rửa nhà vậy? … Còn có tư thế cô cầm đồ lau nhà đã không đúng, dùng sức đẩy về phía trước kiểu này cô cũng không ngại mệt đến hoảng? Sức lực nhỏ đến còn phải chống tay cầm trên người thì cô mới có thể đẩy về phía trước, cô cũng không đau sao? … Đừng có kéo đông một đường tây một gậy, phải có trình tự mà lau từ bên này sang bên kia chứ!”
Đây là ngày thứ hai sau khi đã định tới làm thêm, sáng sớm, Vương Giai Y đã bị tiền bối Thang Hiểu Nhã huấn cho thành chó.
Lâm Lan cùng Tống Tân Dân ở cạnh yên lặng xem náo nhiệt, cũng sôi nổi quay đầu lại làm việc của riêng mình khi đại tiểu thư đang bẹp miệng nghẹn tức nhạy bén nhìn lại về phía này.
“Chỗ đó, chỗ góc đó! Đừng để lọt, đều phải kéo sạch sẽ!” Thang Hiểu Nhã giống như nữ phụ ác độc ức hϊếp nữ chính trong TV, không ngừng sai khiến đại tiểu thư với năng lực nội trợ là số không sửa động tác sai lầm cho đúng lại.
“…A.” Đại tiểu thư bị hào ngôn hôm qua của chính mình trói chặt chỉ có thể yếu ớt đáp ứng, tiếp tục yếu ớt làm việc.
Tay chân luống cuống một trận, dưới sự chỉ điểm đại tiểu thư đã nắm giữ được kiến thức cơ bản của lau nhà, chỉ là vừa lau xong khu đãi khách lại liền bị kêu dừng.
“Phải giặt đồ lau nhà một chút mới đổi sang chỗ tiếp theo chứ, cô cũng không thấy trên đầu cây lau nhà đã có không ít bụi bặm sao?”
Một câu của tiền bối Thang, đại tiểu thư nhược khí lại sợ sệt đi giặt đồ lau nhà, chỗ thùng nước bên kia lập tức lại một trận bọt nước văng khắp nơi. Vương Giai Y giặt đồ lau nhà cho sạch sẽ, cũng nhớ kỹ cho thành trạng thái nửa khô, cảm thấy không bỏ sót gì liền xoay người rời đi.
Nào biết vừa đi về phía trước mấy bước, dưới chân lại vừa trượt, lúc cô ấy sợ hãi kêu to cho là mình sắp té chổng vó thì có người duỗi tay mạnh mẽ kéo cánh tay cô ấy một phen, chính là tóm cô ấy về tại chỗ.
Đúng là Thang Hiểu Nhã ở phía sau nhìn chằm chằm cô.
“Cảm, cảm ơn a.” Vương Giai Y chưa tỉnh hồn nói cảm ơn, trong lòng mới cảm động với sự ra tay cứu giúp của đối phương, giây tiếp theo liền nghe thấy người này nghiêm mặt mở miệng.
“Cô xem cô đi giặt đồ lau nhà một chút thôi, liền biến mặt đất thành cái dạng gì đi?”
Vương Giai Y vô thức cúi đầu, chỉ thấy bọt nước văng khắp nơi trên đất, vũng nước to to nhỏ nhỏ dừng trên gạch men sứ, vừa nãy cô trượt chân nguyên nhân chính là giẫm lên nước.
Đại tiểu thư mới vừa vì bản thân đem chỗ này làm thành chiến trường mà có chút hết sức đỏ mặt thì liền nghe người đối diện lại nói: “Nếu không cô vẫn là tiếp tục ngồi chỗ cũ uống đồ uống đi? Tôi cảm thấy tự tôi làm nhanh hơn rất nhiều.”
Bị xem thường, mặt Vương Giai Y lập tức đỏ lên: “Không cần!” Cô dùng sức cầm chặt đồ lau nhà, phi thường không phục, “Chờ xem, tôi nhất định có thể làm tốt!”
Không phải chỉ là lau cái sàn làm chút việc sao, đại tiểu thư thật đúng là không tin mình ngay cả nhân viên phục vụ cũng không làm được.
Vì thế Vương Giai Y tiếp tục ở đó hừ hừ cố gắng lau nhà, Thang Hiểu Nhã ở phía sau nhìn chằm chằm y như giám sát, trong khi mang theo người mới còn lấy giẻ lau bàn.
Hai người này bận rộn, sinh vật duy nhất rất nhàn trong quán trà—đám bé mèo con này thì đang xem náo nhiệt giống như Lâm Lan bọn họ, người trước so với người sau thậm chí càng thêm quang minh chính đại ngay cả che lấp cũng không cần.
Hiện tại chúng mèo của quán trà đều biết quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt, mỗi lần còn chỉ biết kêu to uy hϊếp nhau chính là không dám đánh, là hai cái thú hai chân sợ sệt, đám mèo chỉ mong hai người bọn họ có thể sớm ngày phân ra thắng bại để tiện phán định trong các cô ai mới là tiểu đệ bị liếʍ lông.
Cũng không biết lúc nào mới có thể náo thắng được.
Chinchilla Bạch Ngân phi thường nôn nóng, Vương Giai Y cúi đầu lau nhà tới đâu, nó liền đi dọc theo giá vòng tường đi tới đó, thỉnh thoảng còn meo meo kêu to với cô ấy. (Nô tài, cố lên a, đừng thua nhân loại kia, đánh bại cô ta nha!)
Lâm Lan đằng sau quầy bar nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, liền thấy chỗ Bạch Ngân dừng lại kêu to, trước đó cách không xa vừa lúc là mèo Maine Coon nằm ở đó.
Mèo Maine Coon Thủy Ngân nhàn nhã vẫy đuôi, mặt mèo lạnh lùng khốc soái liếc nhìn quan xúc phân tương lai của Bạch Ngân, cũng a ô theo một tiếng. (Cô ta không được, sức lực động tác nhỏ còn không linh hoạt, không bằng xẻng phân kia của ta. Đánh lên khẳng định phải thua.)
Câu nói này lập tức chọc giận Chinchilla, liền tê a một tiếng về phía mèo Maine. (Ngươi bớt xem thường nô tài của ta!)
Tính tình Thủy Ngân ôn hòa không để ý tới nó, nhưng Bạch Ngân yếu ớt thấy nó như thế càng thêm nổi giận, nó không thể chịu đựng được có mèo coi thường nô tài của nó như vậy.
Vì thế đám người trong quán trà liền thấy chỗ giá mèo đi trên vách tường nơi đó, một con Chinchilla nhỏ xinh tuyết trắng phát động tiến công về phía Maine Coon ngân vằn hổ dài hơn một mét, chỉ là mới vừa vọt tới trước mặt đối phương, vuốt còn chưa có vung ra ngoài, đã bị Maine với đôi chân dài một chân trước đè đầu lại, ấn ở trên đất.
Bạch • chiến ngũ cặn bã • Ngân, 1 giây bại.
Nhanh đến nỗi Lâm Lan nghe thấy động tĩnh còn chưa kịp ra mặt can thiệp, “chiến đấu” đã liền kết thúc.
“… Thôi bỏ đi.” Cửa hàng trưởng Lâm thu hồi lại mũi chân mới vừa dịch ra, tiếp tục làm việc.
Bên kia, huấn luyện nhân viên đã đổi sang nội dung kế tiếp.
“Bàn chải thủy tinh hai mặt này không phải dùng như cô thế, phun nước tẩy xong phải lau qua lau lại theo hình cung thế này từ trên xuống dưới có biết chưa?” Thang Hiểu Nhã lại đang quở trách Vương Giai Y, “Chà qua chà lại theo hình thẳng tắp như cô vừa nãy có lau mãi cũng không quét được bọt a!… Rồi, nếu không vẫn là để tôi đi.”
“Không cần, tôi có thể làm!”
Chủ sủng Vương Giai Y hoàn toàn bại với tổ này của Thang Hiểu Nhã a.
Đại tiểu thư đang gập ghềnh mà thong thả lên tay với cái cương vị phục vụ mà ngày thường nhìn một chút cũng sẽ không nhìn, nhưng lão bản vô lương cùng các đồng nghiệp trong quán trà lại đang đánh cược với nhau trong bí mật rằng cô ấy nhiều nhất là mấy ngày sẽ liền bỏ cuộc nửa đường mà buông tha.
Trưa hôm đó, Trình Phong Dương vẫn luôn ăn Tết ở quê lại đây, đi theo anh ấy đang chân thấp chân cao đi đường còn có chó Collie Tinh Tinh.
“Anh mang Tinh Tinh làm kiểm tra sức khỏe cùng tắm rửa, tiện thể tới bên chỗ em xem xem.” Anh chàng đi về quê một chuyến đã gần 10 ngày không gặp, sau khi về bằng mắt trần có thể thấy là mập một chút, anh ấy cũng không ích kỷ, còn xách một xấp túi đồ ăn ngon cho Lâm Lan, “Đây là lê đông lạnh cùng hồng đông lạnh* của bên chỗ ông cố anh, hương vị khá tốt, cho các em nếm thử.”
*: cách ăn hai kiểu quả này nhờ đọc ‘Trọng sinh tiểu địa chủ’ mà mình có biết một chút, khi người ta ăn thì sẽ lấy lê với hồng ra bỏ vào nước lạnh mà rã đông, nước lạnh này là nước lã ấy, không dùng nước nóng, lê với hồng rã đông rồi thì có thể ăn nước ở bên trong, mà có lẽ là cũng không cần làm vậy mới ăn được, tại hình chụp lên thấy không cần, có hình ở phía dưới.“Cám ơn.” Lâm Lan thoải mái nhận lấy, “Em mời anh uống trà sữa với bánh kếp nha.”
Collie tắm rửa sấy lông cần tốn một đoạn thời gian, Trình Phong Dương liền ngồi ngay trong quán trà của Lâm Lan, đám người Thang Hiểu Nhã làm nhân viên tự nhiên cũng dính được ánh sáng của cửa hàng trưởng ăn được hoa quả đông lạnh phong vị tuyệt hảo.
Gặm lê đông lạnh ăn ngon, Thang Hiểu Nhã tò mò nhìn người thanh niên trò chuyện vui vẻ với cửa hàng trưởng chỗ quầy bar kia, cô biết đây là bạn của cửa hàng trưởng, sự kiện nhận mèo lần trước của Tào Vũ Trạch ngươi ta thế mà vẫn luôn luôn che chở cửa hàng trưởng.
Lúc ấy cô đã cảm thấy tình huống của hai người này không đúng lắm, hiện tại…
Vết thương ở chân cũng chưa thật nhanh nhẹn đã liền dắt chó đến phòng khám thú cưng bên kia tắm rửa, kết quả người lại ăn vạ quán trà tới tìm cửa hàng trưởng, nếu nói anh chàng này không có ý nghĩ gì với cửa hàng trưởng thì đánh chết cô cũng không tin a.
Có điều, cái này thì liên quan gì với cô nhể? Việc tư của người khác Thang Hiểu Nhã cũng không có hứng thú chủ động đi tìm hiểu, ở cạnh nhìn nhìn là được rồi.
Nghĩ đến đây, cô lại liền gặm một quả lê đông lạnh trong tay, vừa nhai một miếng, kế bên lại có Vương Giai Y mặt tò mò sán tới, “Đây là ai thế? Chẳng lẽ là Lan Lan theo đuổi… A a!”
“Ăn hồng đông lạnh của cô đi.” Một tay lấy hồng đông lạnh trong tay Vương Giai Y nhét vào miệng cô ấy, Thang Hiểu Nhã ghét bỏ nói, “Bà nội của Tiểu Minh có thể sống tới 99 là bởi bà ấy cũng không lo chuyện bao đồng đó biết chưa?”
Vương Giai Y tức khắc biết ý của cô ấy mếu máo không vui: “Tôi chỉ hỏi chút mà…”
Bị áp chế mọi mặt trong quán trà này, đại tiểu thư thật ủy khuất.
Vị của Tết càng nhạt, người về thành Tây càng nhiều, tổ hợp tình lữ cùng cha (mẹ) con trong quán trà lại nhiều lên, làm ăn tất nhiên lại lâm vào bận rộn.
Mấy ngày ngắn ngủi, đại tiểu thư tiến bộ ít ỏi dưới sự chỉ đạo của cô nàng độc miệng Thang Hiểu Nhã này, thành công từ đảng tay tàn tiến hóa thành đảng ốc sên, chính là cái kiểu trình độ có thể làm việc nhưng làm không nhanh nhẹn kia, lấy tiêu chuẩn trước mắt của cô ấy mà đối mặt với mùa nghỉ đông thịnh vượng trước mắt đây lập tức có vẻ luống cuống tay chân lấy trứng chọi đá.
Đặc biệt là một ngày này trẻ con tới quán trà chơi còn có hơi nhiều.
Bùm!
Một cái lệch mắt, một đứa nhỏ ôm ly trà sữa chạy loạn liền đón mặt đυ.ng phải Vương Giai Y đã đưa cơm xong, cô ấy là người lớn thì không sao, nhưng đứa nhỏ lại đặt mông ngồi trên đất, không tính tới trà sữa văng đầy đất, trong quá trình ngã xuống đứa bé đó còn bắn lên cả người mình.
Thấy trà sữa văng còn làm ướt quần áo, đứa nhỏ đó “Oa” lên khóc ngay tại chỗ.
Vương Giai Y cũng bị làm ướt ống quần cùng mặt giày chưa kịp ảo não đã nghênh diện lấy người lớn nhà đứa nhỏ chỉ vào mũi oán trách: “Này cô phục đây là làm thế nào vậy? Không thấy con tôi ở đây liền ngốc ra đấy đυ.ng tới à?”
“Bà nói cái gì?” Đại tiểu thư đột nhiên liền bị trả đũa mở to hai mắt nhìn ngay tại chỗ, “Tôi đυ.ng con bà? Rõ ràng là bà mặc kệ con nhà bà chạy loạn được chứ! Bà không thấy các điều cần chú dán trong quán trà sao, cha mẹ phải ước thúc con mình không được chạy vội trong quán.”
Thấy cô ấy lấy chuyện quy củ mà nói, cha mẹ đứa nhỏ càng tức hơn: “Cô là người lớn so đo với đứa nhỏ cái gì hả!” Che chở đứa bé cạnh mình rồi liền bắt đầu lớn tiếng ồn ào, “Cửa hàng trưởng đâu? Cửa hàng trưởng đâu? Cô xem nhân viên trong quán cô một chút, biến con tôi thành thế này còn nói chuyện như thế, thái độ phục vụ cũng quá kém đi!”
Vương Giai Y lúc nào đã từng gặp phải loại người không cần mặt mũi này, lúc ấy mặt đều đỏ lên vì tức, cô vốn cho là Thang Hiểu Nhã độc miệng đã vô cùng đáng ghét, nhưng bây giờ mới phát hiện là cô kiến thức quá ít. Cô giận tới cực điểm không nghĩ ra phải mắng người thế nào, tức đến toàn thân phát run, lại chỉ có hốc mắt không ngừng phiếm hồng.
Lúc cô muốn bộc phát, một bàn tay kéo cô túm về phía sau, quay lại nhìn lại là Thang Hiểu Nhã mặt lặng im không tiếng động lắc đầu với cô. Mà cửa hàng trưởng Lâm Lan đã vượt qua cô đi thương lượng với người khách vô lại kia.
“Tôi là cửa hàng trưởng quán trà này, ngại quá, nhân viên nhà tôi có chỗ nào phục vụ không chu toàn xin tha thứ nhiều. Bạn nhỏ đừng khóc được không, trà sữa không còn chị bồi em một cái bánh kem có được không…”
Tiếng cửa hàng trưởng ăn nói khép nép trấn an khách càng ngày càng xa, Vương Giai Y đã bị Thang Hiểu Nhã đưa đến phòng nghỉ của nhân viên ở đằng sau quầy bar.
“Lau đi.” Thang Hiểu Nhã đưa một gói khăn ướt tới cho cô ấy, “Giày này của cô không rẻ nhỉ, thật ngâm nát rồi thì không cách nào đeo vào được.”
Vương Giai Y im lặng nhận lấy, không quản giày hiệu V trên chân nữa, mà là mắt càng ngày càng đỏ: “… Tôi không sai, sao Lan Lan phải xin lỗi a.”
“Bằng không thì sao? Cứ để cái nhà kia tiếp tục làm ầm ĩ trong quán sao, có còn làm ăn không?” Thang Hiểu Nhã liếc nhìn cô ấy một cái, ngữ khí vô tư: “Cô cho rằng mọi người đều giống như cô, có cái tự tin vừa giận là có thể gì cũng không quan tâm sao?”
Vương Giai Y trợn tròn con mắt ngẩng đầu nhìn cô ấy, đối mặt với nụ cười bình đạm lại châm chọc của Thang Hiểu Nhã.
“Tiền khó kiếm, phân khó ăn, đây mới là hiện trạng của xã hội này. Muốn kiếm tiền từ trong túi người khác thì liền phải có giác ngộ cúi đầu làm cháu trai. Không phải ai cũng có kỹ thuật đầu thai như cô vậy.”
Thang Hiểu Nhã nói xong, xoay người rời khỏi phòng nghỉ, lưu lại Vương Giai Y đỏ mắt lại không biết làm sao.
Mà bên ngoài, Lâm Lan thành công làm yên lòng đôi khách cha (mẹ) con kia cũng quay về chỗ cũ, đi vào phòng nghỉ, liền thấy đại tiểu thư ngơ ngác ngồi trong đó không nhúc nhích, đôi mắt đo đỏ cũng không biết đang nghĩ gì.
Nhưng cảm thấy bị ủy khuất là rõ ràng.
“Giai Y.” Lâm Lan gọi cô ấy, đối phương xoay đầu nhìn lại, mặt đẹp ủy khuất, “Em… còn muốn tiếp tục không?”
Một đại tiểu thư chưa từng chịu tức như vậy, dù hiện tại cô ấy dậm chân phẫn nộ bước đi, Lâm Lan cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nhưng Vương Giai Y chỉ là mím môi, dụi mắt một cái nói một chữ: “Muốn.”
Hình ảnh: