- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dị Năng
- Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
- Chương 14
Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
Chương 14
“Cái miệng trong nhà kia đột nhiên sinh bệnh cần một số tiền lớn, cái cửa hàng này tôi thật sự không có tiền tiếp tục thuê nữa, thật sự thật xin lỗi a.” Chị Dương đứng ở cửa ra vào, lúc nói chuyện một mặt áy náy: “Tôi biết ngừng thuê trước kiểu này không hợp quy củ, làm khó mọi người. Nếu có thể, tôi cũng không muốn dừng cửa hàng lại…”
“Không sao không sao.” Ba Lâm mẹ Lâm đều vội vàng khoát tay, đều thực lý giải: “Loại chuyện người đột nhiên sinh bệnh này cũng là không có cách nào, mọi người đều không muốn. Chị Dương cô yên tâm, chuyện trả nhà bọn tôi đều ứng, chỉ cần cô chuẩn bị xong, bọn tôi tùy thời đều có thể xử lý.”
“Ai, ai! Cám ơn anh Lâm chị Lâm!” Chị Dương liên tục cảm kích: “Thật sự thực xin lỗi, thêm phiền toái cho anh chị như vậy!”
Chị Dương tựa hồ thực sự thực vội, lực chú ý chỉ đặt ở trước mắt mà hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của Lâm Lan, mãi cho đến sau khi nói dứt lời với ba Lâm mẹ Lâm cũng là trực tiếp bên trái quay bước nhanh tới phía cầu thang, căn bản là không nhìn thấy bên phải còn có một người sống sờ sờ đứng đó.
Có điều Lâm Lan cũng không để ý, lực chú ý của cô tương tự cũng ở trên chuyện bọn họ mới vừa nói đến: “Ba mẹ, chị Dương muốn trả nhà trước?”
Ba Lâm mẹ Lâm tự nhiên là sớm đã phát hiện khuê nữ ở bên kia, nghe thấy Lâm Lan hỏi như vậy, Lâm Hữu Dư không chút suy nghĩ nói thẳng: “Đúng vậy a, chồng cô ấy hai tháng trước kiểm tra sức khỏe tra ra nhiễm trùng đường tiểu, tiền chữa bệnh một năm cần 10 vạn, chị Dương suy nghĩ liền không làm tiệm quần áo nữa, cầm tiền thuê nhà trả lại chuyên môn đi bệnh viện chiếu cố chồng cô ấy.”
“Kỳ thật còn có một năm hợp đồng thuê mướn liền đến kỳ, mẹ với ba con nghĩ nghĩ, liền xem như làm chuyện tốt đồng ý.” Vương Tú Chi nói đến việc này cũng là thổn thức, quay đầu lại trừng Lâm Hữu Dư: “Lão già, ông bình thường ăn uống cũng chú ý chút, đừng còn chưa có già đã liền để cho tôi đi bệnh viện hầu hạ ông!”
“Đó sao có thể a?” Ba Lâm có chút ủy khuất: “Bình thường tôi cũng rất ít đi ăn tiệm uống rượu với người khác, cơ bản ăn ngay ở trong nhà, nào có cái cơ hội cho bệnh nhà giàu này?”
“Ông là chê tôi mua đồ ăn không tốt?” Vụ bị hà khắc ẩn hàm trong lời của chồng này nhưng làm Vương Tú Chi không thuận theo: “Trong nhà bữa nào thiếu thịt cho ông ăn, cách vài bữa trên bàn đều có món ông thích ăn, ông còn nhớ thương tới tiệm cơm ăn? Ông xem một chút cái bụng này của ông là chất liệu có thể đi tiệm ăn sao?”
Nói xong lời cuối cùng, mẹ Lâm tuyệt không khách khí vỗ vào cái bụng bia phình lên của ba Lâm.
Đối với cái này, Lâm Lan gật đầu biểu thị đồng ý: “Ba, con cảm thấy mẹ nói đúng á, về sau ba vẫn là ăn ít thịt một chút đi, cái bụng này hơi bị lớn.” Nói rồi cô cũng đưa tay chọc chọc bụng cha ruột: “Ô oa, thịt vẫn là cứng, ba thật sự phải cân nhắc ăn chay nhiều a.”
Ba Lâm: “…” Cái áo bông nhỏ này là lọt gió a.
Nói lại chuyện chính, không đề cập tới đống thịt thừa tựa hồ từ mỡ chuyển thành cơ bắp kia của cha già, lúc trở vào trong nhà nói đến chuyện hợp đồng thuê mướn cửa hàng ở lầu một, Vương Tú Chi cũng nhớ tới một chuyện khác.
“Nói đến chị Dương trả nhà trước cuối tháng này, tôi nghĩ đến tiểu Trương mở quán trà sữa ở sát vách cô ấy qua một thời gian cũng phải đến kỳ hạn hợp đồng thuê mướn đi?”
“Đúng, không sai.” Nói đến chuyện tiền với tính kế thời hạn thuê này, sự mẫn cảm đối với con số của Lâm lão cha vượt xa bà xã ông: “Đến trung tuần tháng sau liền đến kỳ, còn dư lại chừng 30 ngày, nhiều nhất quá một tuần, nên nói chuyện có tiếp tục thuê hay không.”
“Tôi thấy là bỏ.” Vương Tú Chi nghe vậy lắc đầu: “Quán trà sữa của tiểu Trương kia làm ăn bình thường, một năm này xuống có thể kiếm về được tiền thuê đã xem như tốt, càng đừng đề cập đến những số tiền trang hoàng ban đầu cùng mua máy móc thiết bị kia.”
Chi phí mở quán trà sữa không tính quá cao nhưng không nói là rất thấp, xem như còn trong mức tiếp nhận được của người trẻ tuổi kẹt ở tài chính lại muốn lập nghiệp, nhưng chính vì vậy, đa số vẫn là lỗ vốn dọn sân. Cho thuê cửa hàng nhiều năm như vậy, Vương Tú Chi đi theo xem ở một bên hiểu không ít môn đạo, chí ít một cửa tiệm có thể kiếm tiền hay không bà vẫn là có thể đánh giá đại khái ra được.
Ba mẹ ngồi ở đó nói chuyện cho mướn cửa hàng, không ai chú ý tới đáy mắt Lâm Lan đang cúi đầu sờ mèo đánh lấy tính toán.
Chị Dương là một người sảng khoái, sau khi giải quyết tốt chuyện trả nhà với chủ cho thuê nhà, tiệm bán quần áo lầu dưới không quá mấy ngày liền bắt đầu dán biểu ngữ, lại dùng một cái loa nhỏ tuần hoàn kêu gọi ––––
[Tin tức tốt! Tin tức tốt! Bởi vì tiền thuê nhà đến kỳ, bổn tiệm thanh kho gọt giá lớn! Tất cả quần áo hết thảy bán phá giá 50% trở lên! Mua hai bộ trở lên có thể giảm giá 70% phần trăm! Mua nhiều đưa nhiều, hàng đẹp giá rẻ! Bảo đảm chất lượng, già trẻ không gạt!]
Nếu đơn thuần nói thanh kho bán phá giá có thể không có ai đến.
Nhưng nếu tăng thêm một câu tiền thuê nhà đến kỳ bán phá giá tất cả, độ tin cậy nháy mắt gia tăng không ít, chỉ chốc lát sau, cô gái bác gái thậm chí bà lão bị tiếng bán hạ giá hấp dẫn chui đều hướng về phía tiệm chui vào, bắt đầu chọn chọn lựa lựa như lệ thường.
“Đợi đến ngày thứ bảy cuối cùng, hàng đuôi dư lại đoán chừng chính là gập lại thanh kho.”
Đứng ở dưới lầu không xa không gần mà nhìn cảnh tượng náo nhiệt cuối cùng của tiệm bán quần áo, Lâm Lan nhỏ giọng nói với Lâm Hữu Dư bên cạnh.
“Bằng không thì cũng là nát trong tay, bán rẻ tốt xấu có thể thu hồi vốn ban đầu.” Lâm Hữu Dư cũng thấp giọng trả lời một câu: “Đi thôi, chúng ta đi tìm tiểu Trương đi.”
Quán trà sữa của tiểu Trương liền mở ở cạnh tiệm bán quần áo, nói là quán trà sữa, kỳ thật bên trong còn kiêm luôn bán bánh kem nhỏ hiện nướng cùng bánh hotdog, bên trong còn có sắp bàn ghế mini cho khách hàng ăn uống, đáng tiếc bên trong một người khách cũng không có, tiệm bán quần áo náo nhiệt càng làm nổi bật lên quán trà sữa lạnh lẽo.
Tiểu Trương chủ cửa hàng nghe động tĩnh sát vách, mặc dù cũng sớm biết tháng này chị Dương làm xong sẽ không làm nữa, mình so với người ta không trễ đến bao lâu tình thì huống lại khác biệt hoàn toàn với đối phương.
Giống như mẹ Lâm dự liệu kia, quán trà sữa thời hạn thuê vừa hết liền đóng cửa không mở, nhưng tiếp theo đó đồ vật phải xử lý so ra phiền phức hơn tiệm bán quần áo nhiều.
Chị Dương dọn đi, tối đa cũng chỉ là đóng gói lại mấy cái giá áo cùng hàng dư ném lên xe vận tải nhỏ liền xong việc, anh ta không giống vậy a. Không đề cập tới nguyên liệu nấu ăn có hạn sử dụng trong tiệm kia, chính là tủ lạnh, bộ lọc nước, máy làm đá, máy làm kem, máy làm kẹo hoa quả, máy đảo trà, thiết bị quà vặt, lò nướng…… một đống đồ to to nhỏ nhỏ loạn thất bát tao anh ta đều bỏ ra gần 2 vạn khối.
Chuyến hành trình lập nghiệp này đã để tiểu Trương triệt để buông tha cho ngành trà sữa, như thế những thiết bị này liền thành sợi gân gà nhức đầu, ăn vào vô vị bỏ thì lại tiếc.
“Tiểu Trương, chào buổi chiều a.” Thanh âm của chủ nhà đại thúc làm cho tiểu Trương đang khổ não lập tức lấy lại tinh thần.
“Lâm, chú Lâm chú tới rồi, còn có Lâm Lan cũng tới nữa, mời mau ngồi!” Thấy chủ thuê nhà mang theo con gái ông cùng lúc xuất hiện, tiểu Trương lập tức ý thức được đằng sau sẽ phát sinh ra chuyện, vội vàng mở miệng đón người.
Lâm Lan đi theo cha già cùng một chỗ vào cửa hàng, hơi nhìn thoáng qua hoàn cảnh trong quán, quán trà sữa này cô cũng từng uống, phải nói là hơn nửa người trẻ tuổi ở tiểu lâu đều thử qua trà sữa ở đây, đánh giá tổng thể chỉ có hai chữ: Bình thường.
Không khó uống, cũng không uống ngon chỗ nào, chính là cái lọai tiêu chuẩn trung quy trung củ vừa uống liền quên kia, hoàn cảnh trong quán cũng bình thường, vệ sinh cũng bình thường, cho nên tại thành thị trà sữa trải rộng hiện nay, chuyện làm ăn của cửa hàng tiểu Trương cũng bình thường thậm chí thảm đạm.
“Không vội không vội.” Ngăn lại động tác vừa là châm trà vừa là lấy bánh ga tô nhỏ cho bọn họ, Lâm Hữu Dư trực tiếp mở miệng: “Tại sao lần này chú tới, tiểu Trương cậu cũng rõ ràng. Lại có một tháng nữa hợp đồng thuê mướn của chúng ta liền đến hạn, chú chỉ muốn hỏi một chút tiểu Trương cậu tính tiếp tục thuê sao?”
Nghe xong quả nhiên là vì cái này, trên mặt tiểu Trương lộ ra cười khổ, cũng trực tiếp nói thật: “Chú Lâm, tiệm này của con làm ăn thế nào chú cũng nhìn thấy, lại tiếp tục thuê nữa sẽ chỉ càng ngày càng lỗ, cửa hàng con sẽ không thuê tiếp nữa, đến tháng sau liền kết thúc đi.”
Song phương sớm đã dự đoán được kết quả, tựa hồ cũng không có chỗ trống để nói vài lời xã giao, Lâm Hữu Dư trực tiếp gật gật đầu: “Vậy cứ như thế đi, còn thừa lại một tháng, nếu không cậu cũng học chị Dương sát vách một ít đi, cần phải làm hoạt động ưu đãi, xử lý tồn kho một chút.”
“Ai, con cũng đang nghĩ thế đấy chứ.” Tiểu Trương cười khổ gật đầu: “Mấy ngày nay cũng cân nhắc có cần làm cái poster ưu đãi dán bên ngoài không.”
“Anh Trương, tôi mạo muội hỏi một câu.” Lúc này Lâm Lan vẫn luôn không lên tiếng mở miệng, chỉ chỉ quầy bar cùng máy móc trong tiệm: “Nếu đã không tính tiếp tục mở cửa hàng, vậy những thứ này, anh định làm thế nào?”
“Còn có thể làm sao, tôi không có ý định làm quán trà sữa nữa, những vật này chỉ có thể kéo về trước, treo lên mạng bán hàng second-hand đi.” Tiểu Trương lắc đầu thở dài.
Máy móc thiết bị những thứ này, một khi bán second-hand sẽ lập tức biến thành giá rẻ, nguyên bộ thiết bị quầy bar này cũng như thế, lúc trước tốn hơn một vạn bảy mua về, hiện tại lại dùng gần một năm, mặc dù theo hạn sử dụng mà nói kỳ thật còn rất ngắn, nhưng treo lên second- hand, đó đều là hàng đã hao.
Nghe nói rất nhiều thiết bị cho quán trà sữa đều không đề cử mua second – hand, những thứ này của anh còn phải lại đi theo đánh gãy xương, cũng không biết cuối cùng có thể bán ra giá bao nhiêu, lại khi nào mới có thể bán hết đi được…
“Vậy anh Trương, chờ anh đóng quán sau, những thứ này đóng gói giá 4000 bán chứ?”
A?
Hai người đàn ông trong tiệm tất cả đều sửng sốt, so với Lâm lão ba ngạc nhiên hoàn toàn vội vàng không kịp chuẩn bị, người trẻ tuổi tiểu Trương này phản ứng phải nhanh hơn nhiều.
“Lâm Lan cô muốn? Nhưng là 4000… cũng quá ít đi.” So với giá gốc rút lại không chỉ một phần tư a.
“A, như vậy à, tôi chỉ là nhất thời quật khởi nghĩ đến muốn tự mình làm trà sữa trong nhà uống một chút.” Lâm Lan nghe xong lập tức lùi bước, ngượng ngùng nói: “Không được thì thôi.”
Bỗng nhiên tiểu Trương liền có chút hối hận, chính là còn chưa mở miệng, Lâm lão ba bên cạnh rốt cục hồi thần đã không đồng ý trừng con gái: “Con muốn thứ kia làm gì nha, quanh năm suốt tháng có thể uống trà sữa mấy lần? Chỉ cái sức nóng hổi ba phút kia của con, chơi nhiều nhất là hai ngày liền ném trong nhà phủ bụi, đừng lãng phí tiền bậy!”
Câu nói này có đề tỉnh Lâm Lan hay không thì không biết, dù sao tiểu trương đã lập tức bị thuyết phục: “Đừng nha chú Lâm, những thứ này của con đều là nhãn hiệu rất tốt, chất lượng rất tốt, con bỏ ra gần 1 vạn đâu! Lâm Lan mua về nhà không chỉ có thể làm trà sữa, còn có kem ly, đá bào, bánh ga tô nhỏ, bánh mì nhỏ bánh quế, bánh bích quy gì đó cái gì cũng có thể làm, tự mình làm ở nhà so ra sạch sẽ hơn nhiều so với bên ngoài, mua tuyệt đối thực có lời!”
Lâm Lan giống như là bị dao động động tâm, nhưng Lâm lão ba cũng không mắc mưu, ông là đến nói vấn đề hợp đồng thuê mướn, cũng không phải là mang con gái đến giúp anh ta giải quyết vấn đề về cục diện rối rắm khi kết thúc công việc, một mực lắc đầu khoát tay: “Không cần không cần! Nhà tôi không cần cái này!”
Vừa nói vừa lôi kéo con gái liền muốn chạy ra ngoài tiệm.
“Lâm Lan, Lâm Lan cô đừng đi a!” Mắt thấy cơ hội chớp mắt là qua, lúc này tiểu Trương phát huy ra nhanh trí, quả quyết buông tha cho chủ thuê nhà, hung hăng gọi Lâm Lan: “Nếu cô mua mấy cái này, dư lại một tháng này tôi dạy cô làm trà sữa cùng bánh ga tô bánh bích quy a!”
Sau đó Lâm lão cha kéo con gái nện bước tiến lên liền bước không nổi, ông giật mình thấy không ổn nhưng vẫn là muộn rồi, con gái ngốc phía sau đã một lời đáp ứng: “Thành giao!”
Người trẻ tuổi một khi tùy hứng, làm trưởng bối muốn kéo quay đầu luôn luôn thực khó khăn, tựa như hiện tại.
Trơ mắt nhìn con gái cùng tiểu Trương nghĩ một văn bản hợp đồng một kiểu hai phần, ký tên xong liền dùng online banking trên di động chuyển khoản, Lâm Hữu Dư vừa là tức giận vừa là bất đắc dĩ.
Được rồi được rồi, tiền cũng không phải số tiền lớn gì, 4000 khối xem như con gái tự mình mua cái vui vẻ đi, dù sao cũng là tiền tiết kiệm con bé tự làm.
—— xem như tự khuyên chính mình như thế, làm trưởng bối vẫn là không vui.
“Ba, đừng nóng giận a, con có kế hoạch.” Nhìn đến gương mặt kéo dài kia của ba là Lâm Lan biết ngay ông đang nghĩ gì, ôm cánh tay ông nũng nịu lắc lư: “Con có chuyện này muốn thương lượng cùng ba với mẹ.”
Vì thế mấy phút đồng hồ sau trong quầy bán quà vặt Lâm gia, đồng thời phát ra tiếng quát kinh ngạc của một nam một nữ.
“Cái gì? Con muốn mở tiệm trong cửa hàng nhà mình!?”
“Không phải một gian cửa hàng.” Lâm Lan nhìn về phía ba mẹ mình, duỗi ra hai ngón tay: “Con muốn hai gian, liền đem hai gian của tiệm bán quần áo với quán trà sữa này toàn bộ đả thông sáp nhập, sau đó là gian quán trà mèo.”
Vương Tú Chi cùng Lâm Hữu Dư đồng thời bị choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới con gái vẫn luôn đi làm thế nhưng cũng có suy nghĩ lập nghiệp.
“Này, này…” Trong lúc nhất thời Vương Tú Chi không biết mở miệng thế nào, trong lòng ngược lại không có ý kiến gì với con gái dùng cửa hàng trong nhà mình mở tiệm, chính là bản năng lo lắng: “Nhưng mà Lan Lan, cho tới bây giờ con chưa từng mở cửa hàng a? Hiện tại há miệng liền muốn hai gian đả thông với nhau, bước chân có phải bước quá xa hay không.”
Lâm Hữu Dư cũng có ý tưởng đồng dạng này đột nhiên ngoài ý muốn nhìn về phía bà xã nhà mình: “Mẹ Lan Lan, tôi còn tưởng rằng bà sẽ lập tức phản đối đâu.”
“Sao tôi phải phản đối chứ?” Vương Tú Chi trợn trắng mắt về phía chồng: “Trong nhà chỉ có một đứa con gái là con bé, còn không nỡ hai gian cửa hàng? Tôi đây không phải sợ con bé thua lỗ sao!”
“Ba mẹ, con biết mọi người đang lo lắng cái gì.” Lâm Lan tiến lên vòng ra sau lưng hai người, ân cần bóp vai đấm lưng cho ba mẹ, mười phần nịnh nọt: “Nhưng mà ở nhà lăn lộn lâu như vậy, con cũng nghĩ thông, cũng nghĩ thử lập cái nghiệp làm cái lão bản (ông chủ). Vừa vặn trong nhà có điều kiện tiện lợi như thế, không cần hướng về những người khác trả giá tiền phí thuê nhà cao, hai người để cho con thử một chút?”
Lầu một có sáu cái cửa hàng, hai cái liền ở bên nhau mới tương đương với diện tích một phòng trên lầu, lúc này mới có thể làm cho quán trà mở lên rồi rộng thoáng không chật chội. Mà trước đó cô dùng 4000 khối mua xuống thiết bị trong quán trà sữa, lại thuận tiện học được tay nghề này là vì cơ sở mở quán trà sau này, chút tiền ấy có thể đổi lấy mấy cái này không thể càng có lời.
Nghe kế hoạch của con gái, Vương Tú Chi trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: “Lan Lan, con nói muốn mở quán trà mèo gì đó, nhưng thật ra là vì mèo trong nhà này đi?” Con gái biết bà đối với việc trong nhà càng ngày càng nhiều mèo có chút phản cảm, chỉ là trở ngại mặt mũi mẹ chồng mới không phát tác cho nên mới nghĩ đến biện pháp này.
“Ách, là có chút nguyên nhân như thế.” Lâm Lan không phủ nhận: “Có điều chủ yếu nhất vẫn là con muốn tự mình tìm chút chuyện làm. Ba mẹ, hai người thấy đó, gần đây con duyên mèo bạo tốt, có thể về sau sẽ còn nhặt mèo về. Cứ nuôi bọn chúng hoài kiểu này khẳng định không nên chuyện, không bằng đều lợi dụng những con mèo nhỏ này, con mở tiệm bọn chúng bán manh hấp dẫn khách hàng, cùng nhau kiếm tiền. Kiểu này, mẹ sẽ liền không có không vui đúng không?”
Đơn thuần nuôi không một đàn mèo không ngừng hao tiền, cùng muốn dùng mèo mở tiệm hấp dẫn khách hàng có tiền thu, cả hai liền khác biệt lớn, chí ít hiện tại Vương Tú Chi nghe xong như thế, cảm xúc phản đối lập tức liền không có.
“Nhưng mà, Lan Lan à…” Lâm Hữu Dư nhớ tới một chuyện khác, cha già đã không tự giác mà thu xếp cho con gái: “Con mở quán trà mèo gì kia, ba nhưng đã từng nghe nói, mấy cái cửa hàng làm ăn tốt kia nuôi đó cũng là mèo sủng vật quý báu, nhưng nhà chúng ta trừ bỏ một Lam Bảo ra, tất cả đều là mèo đất không có sức hấp dẫn gì đi? Mà lại bọn chúng gom hết lại cũng chỉ tám con, về số lượng cũng không đủ đi?”
Chẳng lẽ nói về sau còn phải đi cửa hàng thú cưng mua về mấy con mèo quý báu chống mặt tiền cửa hàng? Vậy cái chi phí này xem như rất cao.
“Không có chuyện gì ba, điểm này con đã sớm nghĩ tới.” Bắt đầu từ một tuần trước khi thấy chị Dương nói trả nhà, Lâm Lan đã suy tư về kế hoạch quán trà mèo: “Con biết từ chỗ nào tìm được mèo sủng vật quý báu mà lại không cần bỏ tiền.”
Lúc nói chuyện, trong đầu của cô đã hiện ra đàn mèo hoang lấy mèo lão đại cầm đầu.
Chuyện nhặt về Lam Bảo Thạch cho Lâm Lan dẫn dắt rất lớn, hiện tại mèo sủng vật quý báu bị chủ nhân vứt bỏ lưu lạc đầu đường kỳ thật không ít, dựa vào quan hệ miêu tế rộng lớn của mèo lão đại, muốn tìm được bé mèo con thích hợp sung vào hậu cung của cô… Phi, quán trà của cô vẫn là rất dễ dàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Dị Năng
- Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo
- Chương 14