Chap 76: Người đặc biệt - Luôn biết các xuất hiện đặc biệt Dường như tất cả những ân oán hận thù ngày trước, khi mình xa cơ lỡ vận đều dc giải quyết, không bằng cách này cũng bằng cách khác...
Và rồi tất cả sẽ được tháo gỡ như chưa từng tồn tại bao giờ...Những ngày tháng trong trại, bao thăng trầm cảm xúc đều trải qua...
Mõi mòn ngóng trông tin tức ngoài kia...tin vui có, tin buồn có...Những thằng ghét mình ngày trc, có dịp lên mặt...Có đứa tỏ ra cơ trên...
Lại có những người trc đây chỉ là quan hệ xã giao lại quan tâm động viên mình...Cuộc đời thật khó đoán ngày mai ra sao???
Mình nằm trại cũng hơn 1 tháng, 1 tháng thôi mà mình cảm giác như 1 năm...thời gian cứ dài đằng đẳng, ngày nào cũng ngóng trông tin tức ngoài XH...không biết liệu thằng tuấn có nguy hiểm gì không?
Không biết gia đình mình bên kia ra sao???Không biết cái kế hoạch mình đang theo đuổi sẽ tiếp theo như thế nào???Liệu mình có dc ra khỏi đây như mong đợi, hay rồi phải mang trên người 1 bản án???Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu suốt thời gian đó...
Những ngày nằm trại là những tháng ngày mình cảm nhận rõ nhất tình nghĩa của những anh em sa cơ lỡ vận...Họ đối xử với nhau bằng tình cảm con người với con người...Chứ không phải là sự dối trá lọc lừa ngoài kia...
Cũng có nhưng trường hợp đối xử tàn bạo, thô bỉ với nhau trong cái xã hội thu nhỏ này...Nhưng đó là quy luật, sống trong 1 tập thể, nếu bạn có ý chơi xấu thì cái giá bạn phải trả không hề đơn giản...Đặc biệt là XH của những con người tù tội...
Và rồi cũng những ngày đó mà mình biết dc, người đối xử với mình tốt là ai...ng muốn dìm chết mình là ai...Nhưng đó không còn quan trọng...Quan trọng là phải ra khỏi đây và trở về với gia đình.
1 Tháng trôi qua biết bao nhiêu cảm xúc dâng trào mổi lần có ng thăm, tức giận, buồn tủi...Biết ơn...đủ cả những cung bậc cảm xúc...Rồi lại chai sạn khi quay về phòng, cùng những con người chai sạn với xã hội kia...
Nhớ nhất là lần chú B vào thăm...thật sự chưa bao giờ mình cảm động mà rơi nước mắt nhưu vậy...chú đối xử với mình như con trai của chú...Chú khuyên bảo mình, động viên mình cố gắng trong những ngày sắp tới...
Ngày hôm đó, một ngày mưa phùn...Như thường lệ vào những ngày thăm nuôi, ai cũng háo hức và chợ đợi tên của mình để được ra ngoài kia, gặp mặt gia đình...Riêng mình thì không, mình biết sẽ chẳng còn ai thăm mình cho đến khi ra khỏi nơi này ngaoij trừ thằng Tuấn...
Mà nó thì tuần trc đã báo là không lên được...Nên sau khi ăn sáng xong thì mình lại nằm ườn ra và đọc sách...Mọi người cũng quá quen với cảnh này nên k ai nói gì, ai cũng có việc riêng..
Và rồi, cái tên của mình lại được xướng lên, cảm giác đó phê khỏi tả luôn...Vui cực độ...bởi những ngày tháng trong trại, buồn lắm các thím ạ...chỉ mong tới ngày thăm nuôi để được nói chuyện ngoài kia...
Để biết dc chút thông tin xã hội, chỉ như vậy là đủ...Và cảm giác niềm vui đến bất ngờ còn hơn thế nữa...Mình sửa lại quần áo 1 chút..Rồi xỏ đôi tổ ông huyền thoại đi theo quản giao luôn...
Đi ra đến bàn thăm nuôi, mình vẫn ngóng xem phía ngoài kia, ai là ng thăm mình...Và rồi, mình thấy chú B và Quỳnh...từ tết đến giờ không gặp 2 người...
Mọi người vẫn vậy, có mình là khác đi, không còn là con ngựa hoang không cương nữa...bởi giờ đây con ngựa ấy đã bị giam cầm...Đã không còn là 1 kẻ ngao du đó đây, bỏ mặc tất cả để sống với ý thích..
giờ đây nó là 1 kẻ bị giam cầm, một kẻ mà người đời sẽ coi là tội phạm...
- con chào chú...Chào em...
- ngồi xuống đi con, sao mà ra nông nỗi này chứ?
- Dạ, không có gì đâu chú? chỉ là chuyện cá nhân của con thôi...chú đừng lo...
- Uhm, chú biết chuyện của con rồi...nhưng thật sự chú không ngờ là hôm nay con lại ra nông nỗi này...Có phải con biết trc nên đã khuyên chú đổi ng đại diện không?
- Dạ, cũng có lẽ vậy chú à...Con mong sau này sẽ có dịp để trình bày cho chú...
- Uhm, thôi ráng nghe con trai...Sau này có gì thì cứ tìm chú...chú không để mày khổ sở đâu...
- Dạ, con cám ơn chú...Chú có dự tính gì sắp tới chưa?
- Thì cũng như chú bàn với mày đó, để con bé qua đó trc, rồi chú tìm cách đầu tư rồi qua đó luôn...chú tình hình thấy không ổn rồi con...
- Da, con cũng mong chú và em mau chóng ổn định...
- Uhm...chú nghe nói ba mẹ con qua bên kia rồi hả?
- Dạ, con sắp xếp đưa ba mẹ con qua đó rồi chú...
- Ba mẹ có biết chuyện này chưa?
- Dạ, ba mẹ con biết, 2 người k chịu đi, con năn nỉ mãi mới dc đó chú...
- Uhm, tội 2 ông bà...
Chú B còn tâm sự với mình nhiều lắm, cơ bản là khuyên nhủ động viên mình nhiều, bảo mình có khó khăn gì cứ nói, chú sẽ hổ trợ...Mình cảm thấy thật sự vẫn còn những người tốt ở trên đời này...
Có những người thấy mình vấp ngã vẫn sẵn sàng đưa tay ra kéo mình đứng dậy...Hai chú cháu trò chuyện một lúc lâu, con bé Quỳnh thì cứ ngồi nhấp nha nhấp nhỏm không yên...Chú B thấy vậy nên quay qua hỏi nó...
- Mày làm gì mà cứ như con lật đật vậy?
- Tại ba nói chuyện lâu quá,không cho con nói chi...
- Trời....
mình thề là lúc đó, mình và chú B muốn té ngửa với nó luôn...Rồi chú B cũng dặn dò mình đôi ba câu, rồi ông đi ra ngoài, để mình nói chuyện với con Q luôn...
Ngày xưa mình không bao giờ cảm thấy ngại hay khó xử khi đối diện với con Q, nhưng hôm nay thì khác...Cảm giác ngại ngùng, mặc cảm rất nhiều...Mình k muốn đối diện với bất cứ ng con gái nào đã từng quen biết và yêu thương...Đó là lòng tự ái của thằng đàn ông...
- Anh nhìn em nè...Con Q lên tiếng..
- Haiz..em có gì muốn nói sao??
- Bộ có chuyện mới dc gặp anh sao?
- Nhưng anh nghĩ lúc này không tiện lắm...
- Anh ngại gì chứ, dù anh có như thế nào thì em và gia đình cũng k chê trách anh cả, anh hiểu mà...
- Anh hiểu chứ, bởi vậy nên anh mới ngại...
- Qua tháng em đi Anh rồi... không biết bao giờ sẽ lại dc gặp anh...
- Hì, cố gắng nhé, có duyên chúng ta sẽ gặp lại thôi...
- Hứa với em, nhanh ra khỏi đây và tìm gặp em ngoài kia nhé..
- Anh không hứa là sẽ sớm gặp lại em đâu, em và anh đều có những dự tính trong tương lai. có lẽ đến đây 2 ta sẽ bước đi trên 2 con đường khác nhau...Anh chỉ cầu mong em và gia đình mau chóng ổn định và thành công trong những ngày sắp tới.
- Em cũng chúc anh sớm tai qua nạn khỏi...và....
Con bé không kiềm dc nước mắt, nó tính nói gì nữa...nhưng tiếng nấc đã át đi những tiếng nói thốt ra ngập ngừng...nước mắt bắt đầu lã chã rơi...Mình không muốn nhìn thấy cảnh tượng này lặp lại 1 lần nữa, nên đành giuc con bé ra về...
- Thôi nào, nín đi...anh phải vào trong rồi...Chúc em lên đường may mắn...Hẹn gặp em một ngày trong tương lai...
- Anh...Anh A..
Vội vàng cất bước, một lần nữa mình trốn chạy những giọt nước mắt...trốn chạy một người con gái đã từng thương...
Giờ đây, 2 ta hãy xem như xa lạ...
Người đi ngang đời nhau để lại trong nhau những kí ức nhạt nhòa...Tiếng gọi, tiếng nấc của em, anh nghe hết chứ...Nhưng anh không thể quay lại...Đơn giản vì đây là con đường anh đã chọn..
Con đường độc hành chỉ mình anh bước...những bước chân siêu vẹo từ từ khuất sau những dày phòng giam...
Đó là người thăm nuôi cuối cùng của những ngày tháng trong trại giam...Đó cũng là dấu chấm hết cho những mối quan hệ không có kết quả...
Đó là một trong điều mình mong đợi khi thực hiện kế hoạch này...Tất cả rồi phải rời xa...hp sẽ đến với những ai biết trân trọng nó...Còn những kẻ đùa giỡn với tình yêu thì phải chịu sự cô đơn...
Thấm thoát ngày tự do của mình cũng đến...Đó là 1 một chiều tháng 4...ngày gio chính xác thì mình không nhắc đến nhé...Lúc ấy cũng tầm 3 giờ chiều thì phải...
Đang nằm xe râu các kiểu...thì quản giao gọi mình lên phòng làm việc...mặc dù trong thời gian tạm giam mình dc gọi lên làm việc rất nhiều...cũng chỉ có cho có lệ thôi.
Nhưng lần này thì tâm trạng vãi nồi ra...Cứ bồn chồn lo lắng các kiểu...Không biết có gì bất lợi không nữa...
Lên đến phòng làm việc thì lão quản giáo bấm điện thoại rồi đưa máy cho mình...thật sự lúc đó chả suy nghĩ dc gì, mọi thứ cứ mông lung...toàn nghĩ về những chuyện k may, chứ k hề ngĩ là mình sẽ dc tự do...
Và rồi đầu dây bên kia có tiếng alo...mình đáp lại như thói quen...
- Dạ, alo ạ?
- Chào A...anh là G, nhân viên chú H đây...Anh báo với em là ngày mai em sẽ dc trả tự do nhé...thu xếp rồi về gặp chú H luôn nhé, hôm nay chú bận nên k gọi trực tiếp cho em dc.
- Da, thật hả anh?
- Đùa chú làm gì, thôi tối nay liên hoan với anh em trong phòng rồi mai về nhé, anh có nhờ mấy anh em trên đó sắm ít đồ cho chú liên hoan rồi đấy... nhất chú đấy...
- Dạ vâng, cám ơn anh ạ. em sẽ gặp anh để cám ơn nhé...
- Biết thế đã...chào chú nhá...
Lão cúp máy rồi, mà mình vẫn k tin vào những gì mình đã nghe thấy, tay chân cứ cuống cả lên, tí thì tơi mẹ nó con i porn 6 bờ lút của lão quản giáo...
Mặt lão xanh như đít nhái... em còn nhớ mãi khoảnh khắc ấy...em vỗ vai lão rồi an ủi...
- Không sao, em chụp dc mà...mai em dc ra rồi đấy anh ạ...
- uhm, mừng cho chú...ráng sống tử tế nhé...
- Vâng em cám ơn ạ...Thôi chào anh e về phòng đây...
- Uhm về phòng đi, tí anh cho mấy đứa đêm đồ vào liên hoan...gớm, chả có ai đi trại sướиɠ như mày, 1 tháng mà 2 cái liên hoan
- hì, cũng nhờ các anh chiếu cố thôi...
Tối hôm đó anh em liên hoan bữa cuối hơi bị hoành tráng luôn...Đủ các món ăn nhậu...cứ như kiểu đi ăn nhà hàng chứ éo phải là trong tù vậy...
Đăc biệt lão M còn lôi đâu dc 2 lít rượu đế...anh em tha hồ no say đêm hôm đó...Ăn uống các kiểu thì anh em cũng tâm sự, chia sẻ các kiểu, mọi ng ai cũng mừng vì em dc tự do...
Cũng k ít anh em rơi nước mắt vì tuổi thân, chưa bao giờ mình cảm thấy tình cảm anh em giang hồ lại thân thiết đến như thế...
Màn đêm xuống cũng là lúc, nhưng câu chuyện chia sẽ, những lời động viên an ủi thật lòng...rồi những lời ca tiếng hát...
Đêm đó mình và lão M nói rất nhiều về dự tính tương lai của nhau...và hẹn nhau gặp lại trong tương lai...
Sáng hôm sau, tỉnh dậy với con đau đầu khá nặng, bởi vì lâu ngày mới lại đυ.ng tới rượu bia...Hôm nay tinh thần khá là thoải mái, bởi vì chỉ vài tiếng nữa thôi...
Mình chính thức được tự do...Chính thức trở về với XH...Tâm trạng náo nức khó tả...Mình ăn với anh em bữa cuối cùng...rồi chia nhau mẫu thuốc từng người, từng người một...Cho đến khi diếu thuốc cháy đến tận cán...Cũng là lúc phải chia tay mọi người...mình bỏ lại tất cả những thứ liên quan tới trường trại...khoác lên mình chiếc áo somi và chiếc quần jean trc đây...
Lên phòng quản giáo nhận lại giấy tờ tùy thân và vật dụng cá nhân, nghe lời khuyên nhủ của các cán bộ...rôi nhận quyết định...Lão quản giáo hằng ngày vẫn trông coi mình, đưa tận ra đến cổng...
Bước chân của mình lúc đó như cuống lại...muốn chạy thật nhanh ra khỏi nơi này...như sợ có điều gì giũ lại...mình k muốn tiếp tục ở đây thêm giây phút nào nữa...Cổ họng mình muốn hét thật to..."Tao đã tự do...Tao đã trở về"
Bước chân vừa đặt ra khỏi cánh cửa trại giam...Người đầu tiên mình thấy là thằng Tuấn và con Linh...Hai đưa như biết trc hôm nay mình ra nên đã chờ đợi từ sớm thì phải...
Mình và thằng tuấn ôm nhau và vỗ vai nhau, hai cánh tay xiết thật chặc...đây là người anh em của mình...vì mình lo lắng trong suốt những ngày qua...Và rồi bất chợt mình nhìn thấy đằng xa...
Một người con gái đang đứng nhìn về phía mình...trên mắt nàng lấp lánh những giọt nước mắt...
Đó là Badgirl, người con gái luôn biến mất, rồi lại xuất hiện một cách không báo trước...Một người con gái luôn khiến mình phải bối rối và chủ động trong mọi tình huống...
Là em, chính là em, người con gái đã từng cướp tim anh...