- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
- Chương 45
Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
Chương 45
Chap 45: Lời Hứa!
Dẫu cố gắng nén trong lòng những suy nghĩ dằn vặt về Boss, muốn ngủ một giấc thật sâu để không phải nhớ về hình ảnh người con gái đuổi theo phía sau ấy. Nhưng dường như tất cả là muộn màn cho những gì đã sảy ra... Phải chi đừng đừng ngông cuồng, phải chi yên phận với thực tại, có lẽ giờ đây chả ai phải đau khổ dằn vặt.
"Xin lỗi em! một lần nữa làm khổ em, khiến em rơi lệ. . hãy cất những giọt lệ đó vào sâu trong kí ức em nhé... Vui và hạnh phúc... Muộn rồi! quên anh đi nhé... "
Đó là tất cả những gì em nhắn lại với boss... Nhoài người cất cái balo, em ngã lưng xuống ghế... có lẽ cần nghĩ ngơi một chút... Xung quanh là những con người xa lạ...
Mỗi người một suy nghĩ, suy nghĩ trong em giò đây đang hướng về một nơi đã từng giữ một phần kí ức... đã từng chiếm lấy trong em 1 phần cuộc sống...
Không biết nơi đó giờ ra sao? những người thân quen đang sống như thế nào? Liệu mọi chuyện có được như ý muốn?
Mãi mê chìm vào giấc ngủ thì điện thoại reo... là số thằng Tuấn...
- Alo, tao nghe nè.
- Anh đâu rồi, qua nhà TA liền đi.
- Tao lên xe rồi, xe chạy tới Bình Dương rồi.
- Quay về liền đi... TA nó nhốt mình trong phòng đòi làm bậy kìa...
- Hả? mày giỡn hả?
- giỡn khỉ, về lẹ... có gì là mang tội đó.
- Ờ.
Má nó, sao mà đời đen dzữ vậy, có lẽ em sai ngay từ bắt đầu, đàng lẽ không nên xuất hiện trước boss rồi bỏ đi... Đáng lẽ nên âm thầm mà đi sẽ tốt hơn...
Thôi thì đành phải quay về coi tình hình sao rồi tính... cái dự tính đi BMT coi bộ gặp nhiều khó khăn.
Từ từ đi lên Bác tài rồi xin xuống xe, còn cái xe gửi thì nhờ để trên đó luôn, bữa nào lên lấy đóng tiền bãi... Đã vậy còn bị chửi nữa... moá đúng nhọ, hình như hôm nay éo coi ngày thì phải...
Sau khi bị thằng lơ xe đá đít xuống xe, thì giờ mới khổ đây, khúc này cũng hơi vắng, éo biết kiếm xe sao để về sg nữa, ít ra cũng phải kiếm chổ nào đông dân cư còn tìm xe với taxi...
Vậy là đành đi bộ theo hướng ngược lại... hy vọng có xe ôm... đời đúng đen như chó mực... Đi cũng khoãng 10 phút thì cũng tới chổ đông dân cư... có xe ôm là khoẻ rồi...
Vô hỏi ổng chổ nào có taxi, kêu ổng chở tới đó... chứ kêu chở về TP thì hơi ngại, vì mấy lão này sợ cướp bỏ mẹ, chắc gì dám chở...
Ổng chở vô bệnh viện ở Bình dương, chổ này thì khỏi nói, taxi nhiều hơn người nên nhanh chóng kêu chở về tp... Trên xe thì Dt của thằng tuấn hối liên tục... Làm em cũng đâm lo...
em lấy điện thoại gọi cho Boss, mong trấn an tinh thần em nó rồi về nói chuyện sau... Cơ mà gọi 5- 6 cuộc không nghe máy, em là em điên lắm rồi... Éo thèm gọi nữa...
Nói thì nói vậy chứ trong lòng nhấp nhổm không yên... lo lắng không biết Boss có nghĩ tào lao rồi làm chuyện dại dột không nữa... Đành nhắn 1 tin cầu may...
" Em mà không nghe máy anh nữa, thì từ đây về sau đừng bao giờ xuất hiện trc mặt anh!"... Hiệu quả phết... Vừa nhắn xong 1 lát thì Boss nt lại luôn...
- Anh gọi em có chuyện gì?
- Anh tính gọi chúc mừng sinh nhật em.
- Em không cần anh chúc.
- Vậy thôi...
- anh cho em biết đi, tại sao anh đối xử với em nhẫn tâm vậy?
- Anh nói rồi mà, đó là những gì anh nghĩ, anh tưởng em phải hiểu chứ, sao em cứng đầu vậy?
- em không biết em không muốn nghe...
- Vậy thì đừng tự làm khổ mình... thôi anh bận tí, lát nc với em.
Em phải câu giờ chứ k dám phũ tiếp, sợ có chuyện không hay, xe cũng về gần tới SG rồi, em gọi điện kêu thằng Tuấn phụ em câu giờ luôn... Chứ em đang ở xa đâu thể lfm chủ tình hình được...
Ngồi trên xe mà sốt ruột vãi đái, cơ mà không dám hối ông tài xế, nhìn ông ấy giang hồ vãi đái... sợ mở mồm ra lại ăn hành nên ngậm mồm lại, lâu lâu lại giơ tay xem đồng hồ. . ngầm báo cho lão biết là nhanh lên đi, anh đang vội...
Éo hiểu lão có hiểu ý em không mà thấy lão có tăng tóc thật... cơ mà éo phải như trong film... tăng tốc tí thì lão lại giảm... Chắc sợ CA bắn tốc độ...
Sau một hồi vòng vèo các kiểu thì em cũng đến được địa chỉ yêu cầu... Xuống xe trả tiền cho anh tài xế... xong rồi em gọi hỏi tình hình thằng Tuấn...
- Sao rồi? ổn chưa?
- Ổn gì, nó khoá trái cửa, ai gọi cũng không mở, nằm trong đó khóc nãy giờ...
- Ờ, tao về rồi, để tao vô...
từ từ bước tới cánh cổng kia... bước qua cánh cổng đó có khi mọi chuyện sẽ thay đổi, sẽ không còn theo ý muốn của mình... nhưng phải đối mặt với sự thật...
Có lẽ nên bình tâm giải quyết vấn đề, lần này không được phép sai sót... nếu không thì sẽ thêm 1 vết thương lòng cho tất cả...
Đưa tay bấm chuông cửa, cô giúp việc ra mở cửa, nhìn thấy nó cô cười cười...
- Vậy là ổn rồi con trai, con tới đây thì chắc sẽ ổn cả...
- Dạ... TA sao rồi cô?
- Nó ở trong phòng khóc nãy giờ, ai cũng lo hết, con lên gọi nó thử đi...
- Dạ, để con khuyên em nó.
Và thế là trước mặt em vô vàn ánh mắt đang nhìn em... bạn bè TA, gia đình, đồng nghiệp... Em cảm thấy rối thật sự, phải đối diện với cơ số người thế này thật quá sức với em...
Cơ mà em hít 1 hơi, bình tĩnh tiến vào phía trong nhà... Nơi những con người kia đang nhìn em... Có những ánh mắt giận dữ, cũng có những ánh mắt ngạc nhiên...
Cô giúp việc đi theo sau em và dắt em vô nhà luôn...
- Bà chủ không có ở nhà, con cứ lên phòng luôn đi, xem nó như thế nào? chứ cô nãy giờ cũng lo quá...
- Dạ...
Nói xong em cũng dợm bước tính lên phòng boss luôn... cơ mà vừa đi được mấy bước thì có tiếng chửi...
- Thằng chó!
Em quay mặt lại em ai cất tiếng thì thấy Lão K, mặt lão hầm hầm ra vẻ giận dzữ lắm... Em thấy tình hình này mà cự với lão cũng chả ích gì nên em chả đáp mà tiếp tục bước...
Cơ mà kiểu như bị đυ.ng tự ái hay sao ấy, lão l*иg lộn lên, đòi ăn thua đủ với em... May có mấy người gần đấy can ngăn, nên em bảo toàn tính mạng...
Mọi người kêu em lên phòng xem thế nào, em cũng bước đi, lần này thì Lão K giằn ra được, chạy tới phía em, đạp cho em phát lăn quay luôn...
Em bật người dậy, rồi cũng lao về phía lão... Em chưa kịp làm gì hết thì thằng tuấn đã chạy lại can em ra...
- Thôi, anh lên coi TA đi, bỏ qua chuyện này đi. .
- uhm...
Em quay lại chỉ vào mặt lão rồi nói...
- Cái đạp này tí tôi tính với anh... nhớ đó...
Lên phòng TA, đi theo em có cô giúp việc với con Linh thêm mấy người nữa, em chả biết mặt, chắc bạn bè gì đấy...
- TA, mở cửa cho anh...
- TA, mở của ra coi...
- TA, mở cửa đi...
em gọi, rồi bạn bè gọi... vậy mà vẫn không chịu mở... gọi điện thì tắt máy... chỉ nghe tiếng khóc bên trong... Biết là bà cô đang giận lắm... với tính ngang bướng vậy thì chỉ còn cách là ngang theo thì may ra, ...
- Giờ em không mở thì anh đi nha... chào em...
Nói xong em giả bộ quay lưng đi, vậy là tiếng mở cửa ngay lập tức, sau đó là tiếng chân chạy rầm rầm theo em... Em quay người lại thì thấy Boss chạy lại phía em... Mặt mày ướt mem... nhìn bẩn vkl...
Em đưa tay vuốt tóc Boss, rồi kêu xuống nhà nói chuyện... cơ mà không chịu, Boss nói là ngại, nãy giờ như vậy giờ xuống kì lắm... vậy là nhờ mọi người xuống xin lỗi giùm, rồi em với Boss lên sân thượng nói chuyện...
- Em nói đi, sao tự dưng dở chứng, làm ai cũng lo hết...
- làm vậy mới biết là anh còn quan tâm em...
- Bắt đầu biết tính toán nhỉ?
- tình thế bắt buộc... vạy giờ biết rồi thì anh đi đây...
- Đi đâu?
- Nơi anh cần đến và làm 1 số chuyện. .
- Cho em theo được không?
- anh nghĩ không được, em đừng khiến mọi người lo lắng thêm nữa.
- em biết, nhưng anh cho em 1 cơ hội thôi được không?
- Để làm gì hả em? em không thấy mình có tất cả những điều người khác mở ước mà không được sao?
- em không cần những cái đó, điều em cần là người mình yêu...
- Nhưng rồi, mọi thứ sẽ không còn như lúc đầu, cuộc đời không như mơ đâu em... rồi một ngày em sẽ nhận ra, em trao tình cảm cho anh là sai...
- ngay từ đầu, em đã sai khi đồng ý tiếp cận anh... nhưng em nhận ra, đôi khi ta phải sai làm mới nhận ra tình cảm thật sự...
- Hết nói nỗi, giờ như vậy đi... anh cần phải đi giải quyết 1 số công việc của anh... nên em tự lo cho mình thời gian sắp tới, khi công việc ổn định, anh với em sẽ nói chuyện sau... ok không?
- Với điều kiện, anh phải liên lạc DT với em.
- Ok. nhưng phải hứa, không làm chuyện gì để mọi người lo lắng nữa...
- Em hứa... Vậy là anh đồng ý cho em cơ hội rồi đúng không... em sẽ chứng minh cho anh thấy, em tự lập được, em sẽ không dựa vào gia đình em...
- Uhm, hy vọng là vậy. thôi giờ anh về đây...
- Không, anh phải ăn sinh nhật với em...
- em coi em làm cái bữa sinh nhật này thành cái gì rồi...
- hì hì, kệ đi, mình đi chơi ở ngoài...
Hết nói nỗi, chỉ còn cách nhịn và chiều thì may ra mới dỗ được Boss thôi... lại tiếp tục có thêm 1 lời hứa...
Tối đó thì em và Lão k có nói chuyện với nhau, cơ mà cái đó em xin giấu, em không muốn đề cập tới... Sau cuộc nói chuyện đó thì em với boss, thằng Tuấn với con Linh, thằng Tiến rôì thêm 1 số bạn bè của Boss quẩy nhiệt tình tại 030 luôn...
Vậy là kế hoạch lại bị dời lại.
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
- Chương 45