- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
- Chương 3
Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
Chương 3
Review hôm nay 22/08: Gái cơ quan
Haiz đáng lẽ là hôm nay sẽ viết tiếp về chuỗi ngày đi tìm lại định hướng cho bản thân ở tuổi 18. Nhưng sáng nay có chuyện sảy ra ở cty nên đành review cho các thím, sẵn ai có kế gì hay bày cho em.
Chuyện là vầy, cty em đang làm có 1 con bé, năm nay 24t, nhỏ hơn em 1 tuổi. Nhưng vì là cty theo cơ cấu gia đình nên hiển nhiên nó làm sếp em.
Nói vậy chắc các thím cũng hiểu tâm lí của em rồi chứ gì, ai bảo em đàn bà, này nọ các kiểu em chịu, nhưng vẫn k thấy phục các thím ạ... Ai đời làm sếp mà xử lý sự việc cảm tính bỏ mẹ... Cái đéo gì cũng phải hỏi ý kiến GD... Chắc cơ cấu nhà nó là như vậy... Chế độ mẫu hệ cmnr)
Mấy tháng qua cũng êm êm, tự dưng sáng nay nổi hứng lên nó bắt em phải chuyển qua làm SEO cho sản phẩm mới.
Nói thêm cho các thím dễ hình dung nhá: em làm cty mắt kính, chuyên sản xuất và cung tròng kính, thiết bị ngành mắt. Trước đây em làm chuyên bên lớp phủ (chống trày và chống chói hay gọi tắt là HC và HMC). Em làm ở đây nhàn lắm, chơi suốt thôi.
Sáng nay nó gọi em lên bàn bạc các kiểu rồi chốt lại là: từ tuần sau lên kế hoạch chào sp mới cho nó. Mà các thím biết rồi đó cái ngành mắt này thì ông nào làm lâu năm mới có mối chứ mới như em vào là ăn hành chắc rồi.
Em mới bảo với nó:
- Anh đâu biết gì về SEO, sao làm dc em?
- A cứ làm đi, có gì em hổ trợ...
Hổ cái mã cha nó chứ hỗ... mẹ nó nguyên đống seo thì ngồi chơi không, giờ hành hạ tao chứ éo gì nữa.
Sẵn tâm lí đang bất ổn nên em nói nó:
- Trước đây cô 2 kêu anh về làm bên HC và HMC, giờ em kêu anh làm vậy thì khó anh quá. Em sắp xếp ng khác đi, chứ a không làm đâu!
Nói rồi em bỏ về làm tiếp. Lúc sau thì có dt của cô 2 (GD của em ạ)
- Dạ con nghe cô...
- uhm, con Trâm Anh nó kêu con qua làm SEO hả?
- Dạ cô, nhưng mà con không làm dc đâu, sản phẩm mới thì con hỗ trợ tư vấn cho máy anh SEO đi chào thì dc chứ con k làm seo đâu.
- Uhm cô hiểu rồi, để cô sắp xếp.
- Dạ con cảm ơn...
Tưởng chuyện thế là xong. Ai dè tới trưa đi ăn cơm về nó lại gọi lên phòng bảo em chống đối này nọ... không tuân thủ phân công cấp trên các thứ... em cũng ậm ừ cho qua, éo phải giải thích với loại này...
Thấy em im im, nó tưởng đè dc em, nó phán thêm câu:
- cty sắp có đợt tăng lương, em không chắc các sếp có duyệt cho anh không nhé!
Em nghe xong thấy hơi khinh khinh con bé này... Nhưng sẵn tiện có cơ hội để thực hiện cái kế hoạch đi BMT nên em mỉm cười và cuối xuống nhìn và mặt nó:
- Em nghỉ cái ghế em đang ngồi giá bao nhiêu???
- Ý anh là sao???
Lúc này em huỵch toẹt luôn:
- 1 tháng cô dc trả lương bao nhiêu???
- Còn anh??? Nó chơi nắn gân với em đây mà... .
- Không dủ tiền tôi uống cf... Em trả lời rồi cười bước ra khỏi phòng.
Bước ra tới cửa, quay vào nói nó thêm câu nữa:
- Chiều nay tôi sẽ làm đơn xin nghĩ việc... Cô cứ giải trình với GD những gì cô thích... .
Nó thì cứ: Anh... Anh. .
Bỏ về phòng làm việc tiếp mà ức éo chịu được nên review cho các thím... Giờ em có nên nghĩ k các thím???
Vấn đề kinh tế thì em không lo: vì 1 năm trc em có dồn hết vốn liếng phụ ba me mở 1 vườn trồng cây, nuôi cá linh tinh, mô hình nhỏ thôi, nhưng giờ ổn định rồi.
E cũng có ý định nghĩ việc r, nhưng trc đây cô GD kêu về giúp, giờ nghĩ vậy cũng kì... em đang phân vân lắm, thím nào có cao kiến giúp em với.
Cám ơn những lời cmt của các thím, có được sự quan tâm của các thím đến câu chuyện của em là em vui lắm lắm luôn
Chiều qua em lên phòng nó nộp đơn xin nghỉ việc cho phải phép, chứ đáng lẽ là em đưa thẳng cho GD rồi. Nó éo nhìn e 1 cái luôn. Em vào đưa đơn rồi ra ngay, sợ nó nghĩ quẩn đè em ra thì chết
Tối qua thì cô GD có gọi cho em hỏi sự việc, em chỉ nói lí do vớ vẩn thôi, bã kêu thứ 2, em và nó lên gặp bã chắc có some rồi.
Đùa tí cho bớt căng thẳng nhễ. Giờ em tiếp câu chuyện dang dỡ của mình đây.
#*#*#*#*#*#*#*#*#
Chap 3: Công việc đầu tiên và Sự tín nhiệm về sau
Tối hôm đó chắc có lẽ do mệt nên nó có 1 giấc ngủ ngon lành…không còn thức giấc nữa đêm sau cơn mơ như ngày nào…Sáng dậy cũng không còn lời gọi của mẹ…. Thấy thiếu thiếu 1 cái gì đó thân quen. Chợt bừng tỉnh, nó nhớ rồi…Nó đang sống ở 1 nơi xa lạ, nó đang đi tìm cho mình cuộc sống mới…Phải quên những thứ đã thuộc về quá khứ, quên đi những gì đã trở thành 1 thói quen. Đúng rồi, nó sẽ thay đổi sau 1 năm tự lập.
VSCN xong, nó ra ngoài kêu thằng kia dậy chuẩn bị đi ăn sang và đi kiếm việc làm, không thể lười biếng dc, 1 nữa số tiền mà 2 thằng có đã đóng tiền nhà mất rồi. dù nó và thằng Tuấn có thể xin them bất cứ lúc nào, nhưng nó không muốn. nó muốn thử kiếm ra đồng tiền.
- Dậy đi thằng kia… sáng rồi, tranh thủ đi kiếm việc làm nhanh.
- Ơ! Sớm thế a2…. nó cũng lồm cồm bò dậy.
Lạ thật, hnay thằng này không cằn nhằn như mọi ngày khi bị kêu dậy sớm.
- Nằm đất lạnh và đau lưng vãi ra a2 ha?
- uh! Từ từ đi mua sau. Giờ đi kiếm việc làm đã
- dạ
Nó nói cũng đúng, hai thằng ở nhà toàn chăn êm nệm ấm, giờ phải chịu cảnh vậy thì cũng hơi cực, nhưng kệ…Nó đã quyết định rồi, nó sẽ cố gắng đến cùng.
Hai thằng dắt xe ra chuẩn bị đi ăn sáng thì bắt gặp vô số ánh mắt nhìn của mọi người xung quanh, chắc họ thấy hai thằng lạ mới chuyển đến nên tò mò.
- Hello mọi người, bọn em mới chuyển đến, có gì mọi người giúp đỡ nhé
Thằng tuấn chào mọi người, cái mặt tươi hết sức có thể, nó chỉ gật đầu chào mọi người rồi thúc thằng tuấn lên xe.
Chạy long vòng TP, tìm chổ bán đồ ăn sáng bình dân không phải dễ, vì mới lên đây dc 2 lần, nên cứ chạy vòng vòng 1 hồi, nó thấy quán cơm tấm bình dân ở gần ngay 1 trường cấp 3, tấp vào quán, chưa kịp ngồi xuống. Cả hai thấy 2 con bé con của cô chủ nhà, thằng tuấn cười tươi rồi chào
- Ồ! Chào 2 người đẹp, đi học sớm vậy sao?
- Đồ Vô duyên…Lại là câu “Đồ vô duyên” hai con này lạ nhỉ??? Thằng tuấn có tới “hai viên” sao lại bảo không có viên nào…thật tình khó hiểu thật.
Nó thì không nói gì, chỉ bảo thằng Tuấn ăn gì rồi kêu. Ăn uống xong thì 2 thằng rảo quanh TP xem có việc gì để làm không. Thằng tuấn thì cứ bảo, chạy tới mấy quán cf để tìm, nó thì không muốn làm ở quán cf…Nó muốn có 1 trải nghiệm khác, khác hoàn toàn với những thứ nó đã đọc được, đã dc người khác kể lại.
Đang mãi suy nghĩ sẽ làm việc gì, thì nó thấy có 1 đám người đang vác những chiếc bao nặng trịch trên lưng…Nó liền ghé lại để quan sát…
Thì ra họ đang vác những bao bắp( ngoài bắc gọi là Ngô) lên 1 chiếc xe tải. Nó mãi mê quan sát không để ý tới thằng Tuấn, ku cậu nhanh chân chạy tới chổ họ.
- Họ nói ae mình nhỏ quá, không vác nổi đâu a2. Mà nặng lắm đó, tới 50kg lận.
- uhm! Tao cũng thấy vậy, nhưng để tao gặp ông chủ hỏi xem có việc gì làm không?
Vào bên trong xưởng tìm chủ theo lời chỉ dẫn của mấy a bốc vác. Nó thấy bên trong xưởng có nhiều khoai mì, bắp…Các kiểu hang hóa, đang được sấy khô trên lò. Các anh công nhân đang đảo hang trên lò, khuôn mặt của từng người nhễ nhại mồ hôi, coi bộ công việc cũng nặng nhọc. Nhưng hiện lên trên đôi mắt của từng người là sự tận tụy trong công việc, niềm hăng say không quản cực nhọc. Đang mãi mê nhìn mọi người lằm việc thì có tiếng gọi:
- Nhóc! Mày tìm ai, có việc gì không?
Quay lưng lại thì nó thấy 1 anh to cao, khuôn mặt không có vẻ gì là hiền. Nên nó hơi sợ:
- Dạ anh cho em hỏi, ở đâu có tuyển người làm không anh? Em đang kiếm việc làm.
- Ở đây việc nặng không ah nhóc,mày tìm sai chổ rồi.
- Dạ em cảm ơn anh…. Quay lưng đi ra cổng, được vài bước thì ông đó nói với theo:
- Ah mà mày là người ở đâu? Tao thấy không phải là người ở đây.
- Dạ em ở dưới TP lên đây kiếm việc anh ơi!
- Mày nhắm làm nổi việc sấy Bắp không??? Hơi nặng và nóng nữa.
- Dạ em cũng không biết anh ơi, anh cho em với thằng bạn em làm thử nha!
- còn 1 thằng nữa hả…. mặt ổng như này - Dạ bạn em đang ở ngoài, để em kêu nó vô.
- Uh! Hai thằng bây con người ta làm thử đi, nhắm làm dc thì chiều tao nói với ông ba cho tụi bây làm.
Mừng như được mẹ cho quà, chạy ào ra kêu thằng Tuấn đang ngóng dài cổ ngồi chờ ngoài xe.
- Đi vô mày, ng ta chịu cho mình làm rồi.
- A2 hay vậy?
Vậy là hai thằng bắt đầu học việc…
- Bắt đầu khiêng các bao bắp tươi để dưới đất lên cái lò cao khoang 1m, rồi đổ ra mặt lò, 1 lần khoang 20 bao –Tiếng anh công nhân hướng dẫn tụi nó.
Hai thằng loay hoay khoang 20p thì mới đưa dc số bắp cần lên lò, nặng phết, nhưng mà cố gắng thôi. Giờ tiếp theo là lở lữa… các kiểu- tiếng anh công nhân lúc nãy lại vang lên…. (thôi khúc này không kể nhé… vì chả quan trọng lắm đâu)
1 mẻ sấy như vậy là khoảng 6 tiếng…. coi như hết 1 ngày làm việc của tụi nó. Chiều đến, mọi người đang chuẩn bị đi về thì có 1 chú lớn tuổi đến gần tụi nó:
- thấy sao hai đứa? nhắm làm nổi không, chú thấy hai đứa mệt lắm rồi đó.
Quay qua nhìn thằng Tuấn để xem ý kiến nó thế nào, chứ nó đồng ý làm ở đây- 1 công việc hấp dẫn, them nhiều điều để học hỏi.
- Dạ tụi con làm dc chú, tại mới làm nên chưa quen thôi.
Thằng Tuấn nhanh chóng trả lời trc sự ngạc nhiên của tôi, vì trước giờ nó là thằng công tử bột đâu có làm nặng mà giờ nó đồng ý đi theo tôi đến 1 nơi xa lạ, giờ còn làm them công việc nặng nhọc này. Thật là khó hiểu, nhưng kệ vậy, có gì tối hỏi nó sau.
Hai thằng lục tục đi về phòng, trước khi về hai thằng có ghé quán cơm bình dân làm 2 suất cho chắc bụng.
Về đến phòng, hai thằng tắm rửa rồi tản bộ ra đường để uống cf…. gì thì gì hnay cũng là 1 ngay may mắn khi tìm dc việc làm rồi.
Tối ở TP này hơi sương xuống lạnh lẽo, mờ mịt. Nó cảm thấy sao cái cảnh vật lúc này giống như tương lai của nó quá…. Mờ mịt không lối thoát, chẳng thấy chút ánh sáng dẫn đường…Nó vẫn đang mãi mê đi tìm 1 thứ vô hình không có thực.
Trở về phòng, đặt cái lưng đang mõi nhừ vì cả ngày làm nặng…Nó lại nhớ về người ấy, nhớ về câu nói hôm nào….
BMT! Lại 1 ngày tôi đi tìm….
- 🏠 Home
- Hồi Ký
- Voz
- Khi Tôi 25 - Em Sinh Ra Là Để Hạnh Phúc - Anh Sẽ Không Cưới Em Đâu!
- Chương 3