Chương 7: Bắt gặp

Chương 7: Bắt gặp

Thứ hai đi làm.

Lúc Cố Niệm đi ngang qua phòng làm việc của mình, thì nhìn thấy một đám phụ nữ đang tụ tập một chỗ thảo luận cái gì đó.

Cố Niệm nhíu mày, thản nhiên hỏi: "Mọi người đang nói gì vậy?”

“A, chị Niệm!"

Các cô gái bị cô làm cho giật mình, lập tức im lặng.

”Đang nói cái gì vậy?"

Cố Niệm cố gắng thả lỏng giọng nói của mình.

Nghe cô hỏi như vậy, có người nhiều chuyện nói: "Chị Niệm, chị có biết chuyện đại thiếu gia nhà Giang gia vừa có tài lại nhiều tiền ở thành phố C, công khai vị hôn thê mới rồi không?"

Cố Niệm sửng sốt, ai? Là Giang Hàn Tranh sao?

Không đợi cô kịp phản ứng, người phụ nữ bên cạnh cầm điện thoại lên cho cô xem ảnh trên đó.

Trong ảnh, Giang Hàn Tranh đang cười nói nói với phụ nữ, không phải Lê Uyển thì là ai nữa chứ?

“Chậc, hai người đó ân ái đúng là ân ái thật, đi công tác còn đi cùng nhau.”

”Thế nào? Còn chưa đủ kí©h thí©ɧ sao?" Người phụ nữ hỏi.

”Ừ, thật sự rất kí©h thí©ɧ! "Cố Niệm nhìn ảnh, gật đầu khen ngợi.

Lúc cô nhìn tấm ảnh này trong lòng rất bình tĩnh, cho dù là ai cũng không thể tưởng tượng được cô mới chính là người vợ hợp pháp của Giang Hàn Tranh có tài lại nhiều tiền ở thành phố C.

Rạng sáng.

Trong một khách sạn năm sao ở thành phố F.

Giang Hàn Tranh đang ngồi trên sô pha gõ bàn phím, thì Lê Uyển ăn mặc gợi cảm bước vào phòng, đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.

Bàn tay đang gõ bàn phím dừng lại, Giang Hàn Tranh nhìn Lê Uyển hai tay quấn quanh cổ mình dịu dàng nói: "Làm sao vậy?"

Lê Uyển bĩu môi, ánh mắt có chút mông lung nói: "Hàn Tranh, em mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi, đừng làm những văn kiện này nữa..."

Giang Hàn Tranh nghe vậy hôn lên trán cô, trên mặt có chút thương tiếc nói: "Đã nói là rất mệt rồi bảo em đừng đi theo mà em lại không nghe. Ngoan, em đi ngủ trước đi.”

Nghe vậy, Lê Uyển không hiểu.

Giang Hàn Tranh dịu dàng nói tiếp: "Ngoan, những văn kiện này rất quan trọng, em đi ngủ trước, anh sẽ đi ngay.”

Nói xong còn âu yếm xoa đầu cô ta.

Lê Uyển liếc máy tính của Giang Hàn Tranh một cái, thấy hắn kiên trì như vậy đành phải nghe lời đứng dậy đi ra. Ở trước mặt anh, cô ta phải đóng vai là một người hiểu chuyện nghe lời.

Sau khi Lê Uyển đi ngủ, ánh mắt Giang Hàn Tranh tối sầm lại, thần sắc nhàn nhạt tiếp tục xử lý chuyện trong tay.

Đợi hắn xong việc, lúc đi tới bên giường, Lê Uyển đã sớm ngủ say.

Nhìn dáng vẻ ngủ của cô ta, khóe miệng Giang Hàn Tranh nhếch lên, cầm lấy điện thoại di động nhìn tiêu đề và ảnh chụp của thành phố C, đôi mắt hiện lên sự giễu cợt.

Nửa tháng nay tuy Giang Hàn Tranh không có ở đây, nhưng Cố Niệm không ngừng nghe tin tức về hắn bên tai.

Mỗi ngày đi làm đều có thể nhìn thấy ảnh chụp Giang Hàn Tranh và bạn gái bị paparazzi chụp lén, hiện giờ Lê Uyển nghiễm nhiên đã là ứng cử viên sáng giá cho vị trí phu nhân tương lai của Giang gia.

---

Hôm nay, trong lúc Cố Niệm đang chuẩn bị hợp đồng cho công ty thì đột nhiên điện thoại reo lên.

Thấy tên người gọi, cô có chút kinh ngạc, là Giang Hàn Tranh.

Nhìn đồng nghiệp cách đó không xa, Cố Niệm đi ra ngoài phòng rồi mới nhấn nút nghe.

”Ở đâu?”

Cô còn chưa kịp trả lời, đã nghe giọng nói dễ nghe của người đàn ông: "Tôi xuống máy bay rồi, lát nữa sẽ về nhà."

Cố Niệm nhất thời ngẩn ra.

Không phải hắn nói đi công tác nửa tháng sao? Mới vừa một tuần sao lại trở về rồi?

"Em vẫn còn ở công ty."

”Xin nghỉ về nhà!" Giang Hàn Tranh không đợi Cố Niệm nói xong, đã cắt ngang lời.

Cố Niệm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý: "Được."

……

Trên đường trở về, Cố Niệm luôn suy nghĩ tại sao Giang Hàn Tranh lại trở về nhanh như vậy.

Vừa đến dưới lầu chung cư của mình, Cố Niệm đã nhìn thấy chiếc xe màu đen và người bên cạnh xe cách đó không xa

Cô vô thức nhíu mày, sao anh ta lại âm hồn bất tán như vậy?

Cố Niệm không muốn để ý đến người đó, nên nhanh chóng đi về phía căn hộ, vừa tới cửa đã bị giữ chặt, đồng thời giọng nói kiên định của Lục Vũ Đông vang lên: "Cố Niệm, chúng ta nói chuyện đi!"

Nói chuyện?

Cố Niệm thầm trào phúng, đã như vậy rồi còn nói gì nữa, anh ta còn muốn giải thích cái gì? Có khi nghe xong lời anh ta nói còn khiến cho người ta thêm chán ghét mà thôi!

Không đợi Cố Niệm nói gì, người đàn ông đã trực tiếp móc ra một tấm thẻ, "Tôi biết mấy năm nay em thường giúp tôi chăm sóc em trai, số tiền này xem như là bồi thường cho em."

Nghe vậy, Cố Niệm nhìn tấm thẻ trước mặt, không nói gì.

Cô thật sự phải cố nén xúc động muốn tát người đàn ông này một bạt tai.

Hồi lâu, Cố Niệm đưa tay nhận lấy tấm thẻ kia.

Lục Vũ Đông thấy cô nhận thẻ, vẻ mặt mới thả lỏng ra.

---

Cách đó không xa, bên trong chiếc xe màu đen.

“Thiếu gia.”

Tài xế nhìn một nam một nữ cách đó không xa có chút kinh hãi: “Thiếu phu nhân hình như đang cầm cái gì đó?”

Thẻ?

Đôi mắt Giang Hàn Tranh híp lại, lúc này nụ cười trên mặt Cố Niệm khiến hắn cảm thấy chói mắt lạ thường!

……

Cố Niệm cười cười, sau đó dùng sức bẻ tấm thẻ trong tay thành hai nửa, rồi ném vào mặt Lục Vũ Đông.

”Lục Vũ Đông! Năm đó thật sự là tôi bị mù mắt nên mới yêu anh!”

Nghe vậy, lông mày Lục Vũ Đông liền nhăn lại, "Cố Niệm, em cũng biết anh ra nước ngoài du học chính là vì muốn làm nên sự nghiệp, sau này chăm sóc em và Noãn Noãn thật tốt."

Lục Vũ Đông đến gần, hai tai ép Cố Niệm vào tường.

”Hiện tại, ngay cả cơ hội để bù đắp em cũng không cho anh sao?”

Lục Vũ Đông nhìn Cố Niệm chằm chằm như muốn tìm một sự tha thứ từ cô.

Sau lưng Cố Niệm là một bức tường lạnh lẽo, đối diện với ánh mắt của Lục Vũ Đông, cô chỉ cảm thấy chua xót, nhưng bản thân lại không muốn khóc trước mặt Lục Vũ Đông, nên đành phải cố nén lại nước mắt.

Lục Vũ Đông nhìn đôi mắt đỏ ửng của Cố Niệm, mím chặt môi, "Tiểu Niệm.”

Anh còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một bàn tay mảnh khảnh bất ngờ đưa ra, nắm lấy cổ tay Cố Niệm dùng lực kéo ra, khiến cô ngã về phía hắn.

Cùng lúc đó, giọng nói khó chịu của Giang Hàn Tranh vang lên: "Mới vừa đi công tác trở về đã thấy vợ mình bị người khác dây dưa, loại cảm giác này thật đúng là cực kì khó chịu."

Cảm ơn mn vì đã đọc chuyện ạ! Cảnh báo mn về sự khó chịu của tình tiết về sau nếu ai không chịu được xin rời đi, đừng chửi và đánh giá thấp vì mình chỉ là ng dịch thui ạ <3