Vương Doãn Kha không hiểu rõ tư duy của tụi con gái cho lắm. Hắn giúp cô, còn bị cô giận là thế quái nào?
"Nếu em thích, lần sau tôi sẽ bắt nó cho em."
Hạ Vy cười khan ha ha: "Đồ điên!"
Cô bỏ đi trước, Vương Doãn Kha lẽo đẽo đi theo sau. Mãi một lúc sau, nhịn không được, cô lớn giọng: "Đi cạnh tôi đây này!"
Vương Doãn Kha mặt mày rạng rỡ, môi cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, nhưng vẫn bình tĩnh, chậm rãi bước đến gần cô.
"Hạ Vy!"
Không phải giọng của Vương Doãn Kha.
Hạ Vy đảo mắt một vòng nhìn xung quanh, ánh mắt liền dừng lại trên người con trai đứng cách đó không xa. Cậu ta đứng dưới ánh đèn đường, toàn thân được chiếu sáng, khung cảnh đẹp đến mê người.
Nhưng khi kịp nhìn rõ gương mặt người con trai đó, Hạ Vy chỉ hận không có bảy mươi hai phép thần thông để cậu ta không thấy mình, hoặc ít nhất là có thể rời khỏi đây nhanh với vận tốc ánh sáng.
Vương Doãn Kha cũng thấy cậu ta, gương mặt hắn liền đanh lại. Hắn liếc mắt nhìn cô, cô cũng nhìn cậu ta. Hắn thấy trong mắt của cô, giây phút này chỉ còn lại hình bóng cậu ta, dường như tất thảy mọi vạn vật khác đối với cô chẳng khác gì bị vô hình.
"Vương Doãn Kha, anh có thể tránh mặt một chút không?" Hạ Vy mắt không dời khỏi cậu ta dù nửa giây, khẽ nói với hắn.
Mặt hắn biến sắc, tay cuộn chặt lại thành quyền. Hắn để lại một câu rồi mới bỏ đi: "Tôi chờ em ở cái ghế đá phía trước." Cô muốn có không gian riêng với cậu ta chứ gì? Được, hắn cho. Chỉ cần là điều mà cô muốn, hắn có hắn đều sẽ cho.
Hạ Vy thở hắt ra một tiếng, bước lại gần cậu ta, môi khẽ mấp máy: "Tử Minh, có chuyện gì sao?"
Tử Minh nhíu chặt mày, hỏi ngược lại: "Cậu thích tôi?"
Hạ Vy không hề phủ nhận, cắn răng đáp: "Đúng! Chẳng phải điều này cậu cũng biết sao?"
Tử Minh cười chế giễu: "Vì sao?"
"Thích chính là thích, không có lí do nào cả."
"Cậu có tư cách đó sao?"
"Đúng, tôi không có tư cách. Trước kia không có, bây giờ cũng không có, tương lai lại càng không có tư cách."
"Cậu không thích kiểu người như tôi, đó là lí do khiến cậu che dấu tình cảm sao?"
"Phải!"
"Còn thích tôi không?"
"Còn."
"Tôi chưa từng thích cậu dù chỉ một chút nào."
"Vậy sao?"
Cô không biểu lộ ra bất ngờ gì, chỉ đơn giản hỏi cậu hai từ "Vậy sao?", thờ ơ khiến người ta phát giận. Thực ra, chỉ trong lòng cô mới hiểu rõ, cái cảm giác lúc này đau đến mức nào. Cậu chẳng cho cô cơ hội hỏi một câu rằng "Cậu đã từng thích tôi chưa?", cứ thế mà thốt ra câu trả lời. Vốn dĩ cũng không thể trách, vì từ khi bắt đầu, cậu cũng chưa từng cho cô cơ hội để bước chân vào thế giới của cậu.
"Đừng thích tôi."
Hạ Vy im lặng. Hồi lâu sau, trong không gian mới vang lên giọng nói: "Có lẽ vì kiếp trước nợ, nên kiếp này mới phải trả. Vậy nên không cần cậu đáp lại tình cảm này, nhưng chúng ta từ giờ trở đi không nợ nần gì nhau nữa. Chào cậu!"
Cô vội bước đi thật nhanh, tay đưa lên mắt cố ngăn thứ sắp tuôn ra từ đó. Cô như sắp không thở nổi nữa, l*иg ngực rất khó chịu.
Quãng thời gian cấp II từng học chung, trong lòng Lâm Hạ Vy, đây chính là một kỉ niệm khó quên. Tình cảm của cô, bắt đầu một mình từ phía cô, kết thúc cũng từ phía cô. Tự mình đa tình, tự mình gϊếŧ chết trái tim mình. Tình yêu cũng giống như phép nhân, chỉ cần một số bằng 0, số còn lại dù có lớn đến đâu, kết quả cũng bằng 0. Dù sao tình cảm cô giành cho cậu, đến bây giờ đã là quá lắm rồi, chạm đến ngưỡng giới hạn của sự chịu đựng, vậy cách tốt nhất chính là dứt khoát từ bỏ.
Vương Doãn Kha thấy bóng cô thấp thoáng tiến lại gần mình. Thân hình cô phản chiếu trong mắt hắn, tràn đầy sự cô đơn và yếu ớt. Vậy mà hắn từ đầu tới cuối đều bày ra vẻ mặt lạnh nhạt như chẳng hề bận tâm.
Hạ Vy cúi thấp đầu, cô cứ bước về phía trước. Khi chân hắn đã trong tầm mắt của cô, cô mới dừng lại.
Vương Doãn Kha đưa tay áp vào má cô, ép cô ngẩng đầu lên. Đập vào mắt hắn là gương mặt nhỏ nhắn đang thất thần, đáy mắt cô tựa như một hố sâu đen ngòm, âm u.
Tim Vương Doãn Kha khẽ nhói lên. Một lúc sau, hắn mới thở hắt ra một tiếng rồi dang tay ra: "Này, cho em mượn một chút đấy."
Lâm Hạ Vy bước lên ôm chặt hắn, mặt cô vùi vào l*иg ngực hắn. Không có một trận khóc thật lớn như hắn tưởng, cô im lặng, hai mắt nhắm hờ lại.
Đau đớn đến xé lòng, cái đau khiến cô không thể nào khóc nổi.
Hắn đặt cằm lên vai cô, cũng ôm chặt lấy cô như muốn cô chia sẻ sự đau đớn với hắn. Chỉ là cô đau vì người ta, hắn buồn cười thay lại đau vì cô.
Nhưng cô thật ích kỉ, lúc nào cũng chỉ biết đóng cửa, chìm đắm một mình trong thế giới của cô, tự gặm nhấm nỗi đau. Cô thật ích kỉ, bên cạnh cô là hắn, cô cũng không chịu sẻ chia.
Nếu cô khóc thật lớn, hắn còn biết dỗ dành. Nhưng không, cô không như vậy. Cô như thế này, hắn thật tình ngoài im lặng ở bên cạnh cô cũng chẳng biết làm gì khác.
Cũng may đoạn đường này bây giờ không có người qua lại, nếu không bị họ bắt gặp cảnh này còn tưởng đầu óc cô có vấn đề. Đêm hôm khuya khoắt chạy ra đây ôm không khí. Nhìn thật kỳ quặc.
Lúc Hạ Vy đến nhà Y Y, liền thấy Y Y trùm chăn từ đầu đến chân, tay còn cầm khư khư mấy củ tỏi.
Khóe môi Hạ Vy giật giật: "Y Y?"
Y Y mặt mũi tái xanh vì sợ hãi, lắp bắp nói: "Hạ... Hạ Vy... Lúc... lúc nãy... thật sự..."
Hạ Vy ôm lấy Y Y, cô vỗ vai trấn tĩnh Y Y: "Rồi rồi. Bình tĩnh đi!"
Bố mẹ Y Y đi công tác, ba ngày sau mới trở về. Những lần như thế, Y Y thường ở nhà với anh trai. Nhưng anh trai Y Y nhập viện vì bị tai nạn rồi, buộc lòng Y Y phải ở nhà một mình. Y Y tính tình hoạt bát, nhưng lại khá sợ ma. Mới cách đây vài chục phút, Y Y như bị thứ dơ bẩn gì đó trêu đùa. Nó hù dọa Y Y. Vì vậy mà Y Y sợ hãi tới mực trùm chăn kín mít, luôn cầu nguyện sao cho Hạ Vy đến nhanh nhanh một chút.
Kết quả, Hạ Vy đành ngủ ở lại nhà Y Y, cô muốn xem xem là linh hồn nào to gan dám đυ.ng tới bạn của cô. Vương Doãn Kha cũng không có cách nào khác, hắn ngồi trên cửa sổ phòng Y Y, một chân duỗi một chân co. Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn nhìn thấy Hạ Vy như một chú mèo nhỏ, nằm ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng lớn. Mà bên cạnh cô... Tướng ngủ của Y Y thật xấu, luôn gác chân gác tay lung tung lên người Hạ Vy. Vương Doãn Kha chỉ hận không thể vứt Y Y qua cái cửa sổ này.
Đến tầm nửa đêm, Hạ Vy bị tiếng động lạ đánh thức. Cô mở choàng mắt ra, vén chăn khỏi người rồi bước xuống giường. Cô đi chân trần, còn đi rất nhẹ nhàng nên không phát ra tiếng động.
Chợt nhận ra không thấy Vương Doãn Kha đâu nữa, Hạ Vy vội cầm cây kiếm gỗ với mấy tấm bùa chú rồi đi ra khỏi phòng.
Hạ Vy lặng lẽ tiến về phía vào phòng bếp. Quả không sai, chính là nơi đó, càng tiến gần càng nghe rõ hơn. May Y Y có cái tính một khi đã ngủ là như chết lâm sàn, sấm dù có đánh bên tai Y Y cũng không chịu dậy nên Hạ Vy cũng có chút yên tâm hơn. Nếu lỡ như cô đang thi triển trận pháp mà bị Y Y bắt gặp, lúc đó thật tình cũng không biết nên giải thích thế nào.
Một làn khói trắng mờ ảo, rõ ràng nó không có hình dạng nhất định, ấy vậy mà vẫn bị Vương Doãn Kha dùng một chân giẫm đạp tới mức không chạy thoát nổi.
Chân Hạ Vy sựng lại ở cửa phòng bếp, thấy cảnh này, tròng mắt Hạ Vy như muốn rớt ra ngoài, cô vội vã núp vào tường, chỉ hơi ngó đầu ra xem tiếp.
Aaaaa, đây chính là con ác linh kia.
"Vương..."
Hạ Vy định lên tiếng gọi hắn, liền bị một loạt sự việc xảy ra trước mắt đến nỗi nhịn không được đành nuốt cụm từ phía sau vào trong. Cô bịt miệng, ngăn không cho bản thân mình hét lên.
Vương Doãn Kha... Cô không biết hắn đã làm gì. Nhưng con ác linh kia đang bị lòng bàn tay của hắn hút vô, từng chút, từng chút một.
Hắn bình tĩnh đứng im đấy, đáy mắt không có bất cứ cảm xúc gì. Lạnh lùng đến đáng sợ.
"Bước ra đây."
Hạ Vy cả kinh. Hắn... Hắn phát hiện ra cô rồi.
"Tôi nói lần cuối, bước ra đây!"
Hạ Vy bấu chặt tay vào gấu áo, bờ vai run lẩy bẩy, đến cả bước chân cũng chậm rì rì chẳng khác gì rùa bò.
Vương Doãn Kha nhướn mày, hỏi: "Thấy rồi?"
Hạ Vy gật đầu, đáp cộc lốc: "Ừ!"
"Sợ à? Sợ gì chứ?"
Hạ Vy ngước đầu nhìn hắn, cổ họng khô khan nên phát âm cũng có khăn: "Nhưng..."
"Đi ngủ đi. Tôi đã thu phục nó giúp em, từ giờ em có thể ngủ ngon rồi."
"Nhưng..."
Vương Doãn Kha không biết đã tiến đến trước mặt Hạ Vy từ lúc nào. Hắn giơ tay lên định xoa đầu Hạ Vy, nhưng cuối cùng lại lặng lẽ thu về. Hắn hơi cười: "Yên tâm. Dù có như thế nào, tôi cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương đến em. Tin tôi, có được không?"
Hạ Vy suy nghĩ một lát rồi gật gật đầu.
Nụ cười trên môi Vương Doãn Kha càng tươi hơn.
***
Ta nhìn chàng, dưới cơn mưa, cả thế giới như sụp đổ. Chàng đứng đấy, bên nàng ấy, cười chẳng màng cả thiên hạ. Nữ nhân mỉm cười, hai hàng lệ tuôn rơi. Nàng cầm chặt thanh kiếm trong tay. Thanh kiếm rồng vàng cuốn lấy chuôi, thân kiếm khắc hình phượng hoàng lửa.
Nàng đứng dưới hiên, đưa tay ra hứng chút nước mưa. Nước mưa lạnh, tưởng chừng nó có thể khiến nàng lạnh đến tận tâm can. Bờ vai nàng khẽ run rẩy, mắt vì lệ mà nhòa đi. Thân ảnh đôi nam nữ trước cách nàng không xa, nhìn như thật như ảo.
"Hoành Thiên, chàng thay đổi rồi."
Dòng người xô đẩy vội vã như những con kiến vỡ tổ. Nàng nhìn chàng lần cuối, xuyên qua dòng người đang chạy trú mưa, xuyên qua màn mưa nặng hạt. Nàng bất giác cười chế giễu, như là chế giễu chính bản thân nàng, chế giễu số phận bi ai của mình.
Nàng xoay người bỏ đi.
Nam nhân ngừng cười đùa với nữ nhân cạnh mình, hắn chua xót nhìn bóng nàng đang dần khuất đi.
Hắn khẽ thì thẩm, lời thì thầm dưới cơn mưa, lời thì thầm bị tiếng mưa át mất đi. Ngoài hắn ra, chẳng một ai biết hắn đang nói gì.
"Chiêu Uyên! Xin lỗi, là ta phụ nàng. Nếu có kiếp sau, ta sẽ báo đáp."
***
Lâm Hạ Vy kinh hãi tỉnh dậy, trên trán sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa. Cô đưa tay ôm chặt đầu, cố gắng nhớ lại từng chút. Cô không nhớ rõ lúc nãy mình đã mơ thấy gì nữa rồi. Nhưng đau quá, tim cô đau quá. Vì sao?
"Hạ Vy sao thế?" Y Y vừa chỉnh lại quần áo đồng phục trên người mình, vừa hỏi.
Cổ họng Hạ Vy vừa đắng vừa khô khan, cô không tiện mở miệng, chỉ khẽ lắc đầu như muốn nói rằng mình không sao.
Y Y cũng không hỏi tiếp, lại bảo: "Cậu dậy chuẩn bị đi học đi. Kẻo trễ học bây giờ."
Lúc này Hạ Vy mới ngớ người ra. A, tối qua Y Y rủ cô qua nhà ngủ chung vì Y Y cảm thấy xung quanh Y Y có thứ gì đó dơ bẩn. Kết quả nửa đêm, Vương Doãn Kha liền bắt được thứ dơ bẩn đó. Mà thứ dơ bẩn đó lại chính là con ác linh Hạ Vy nhăm nhe mấy ngày nay. Sau khi tổng kết xong một loạt sự kiện đã xảy ra, Hạ Vy liền tươi tỉnh xuống giường.
Y Y bình thường đi học cùng với Thiên Lam, bởi vốn dĩ nhà Y Y và Thiên Lam là sát gần nhau. Hạ Vy định bảo mình sẽ đi học trước, thật ra chỉ là cô muốn tránh gặp mặt Thiên Lam, không ngờ Y Y lại không cho. Nhùng nhằng mãi, Y Y bất đắc dĩ đành không đi cùng Thiên Lam, lần này lại đến lượt Hạ Vy phản đối.
Cuối cùng hình thành cục diện giằng co ngay tại chính cổng nhà.
"Hạ Vy, thế giờ cậu muốn sao?" Y Y phồng má, tay chống nạnh.
Hạ Vy rất bất lực: "Y Y, tớ bảo này..."
Đáy mắt Hạ Vy ánh lên kia kinh ngạc, cụm từ phía sau cũng bị nghẹn lại.
Tử Minh đứng trước cổng nhà Thiên Lam, cậu ta hơi nghiêng đầu nhìn sang đây, nét mặt hoàn toàn không giấu nổi sự ghét bỏ.
Y Y thấy Hạ Vy là lạ, vội nhìn theo hướng ánh mắt của Hạ Vy, liền thấy Tử Minh. Y Y cười vui vẻ, giơ tay lên vẫy vẫy: "A, chào cậu. Tử Minh!"
Tử Minh hơi cười, cũng vẫy tay lại một cách rất điềm đạm, ôn nhu: "Ừ, chào cậu. Y Y!"
Chuyện giữa Hạ Vy và Tử Minh, tất thảy mọi người ai cũng biết, chỉ có Y Y vì hôm bữa nghỉ học là không biết.
Hạ Vy chau mày, không nói không rằng mà bỏ đi trước. Thậm chí lúc đi qua chỗ Tử Minh, Hạ Vy cũng không thèm liếc mắt lấy một cái.
Y Y vội đuổi theo Hạ Vy, luôn miệng gọi ú ới: "Hạ Vy, chờ tớ với."
Tử Minh hơi kinh ngạc, nhưng khi thấy Thiên Lam từ nhà bước ra, cậu ta liền thu liễm lại mọi cảm xúc khác lạ.
***
Nam nhân tuấn mỹ khoác trên mình chiếc long bào thêu mười hai chương (*), đầu đội mũ bình thiên, trước mười hai lưu (**), sau cũng mười mười hai lưu, mỗi lưu có mười hai hạt ngọc. Hắn đứng ở nơi cao nhất mà nhìn xuống toàn cảnh hoành tráng, dáng vẻ dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn mang khí chất của một bậc đế vương phải có, khóe môi hắn hơi cong cong, gương mặt hoàn toàn không giấu nổi sự vui vẻ.
(*) Chương: là các dạng hoa văn thêu trên lễ phục tượng trưng cho trời đất và vạn vật. (**) Lưu: chuỗi ngọc châu. Nữ nhân mặc y phục diễm lệ màu đỏ chói, mái tóc dài được búi cao một cách cầu kỳ hoa mĩ, trâm ngọc khéo léo cài trên đầu. Nàng đi trên thảm đỏ, bước từng bước chậm rãi về phía trước. Theo sau nàng là hai hàng cung nữ. Hai bên là hàng trăm ngàn người đang đứng im một cách nghiêm trang.
Cờ bay phấp phới, toàn cảnh lấy màu đỏ làm chủ đạo. Đây vốn là một ngày đại hỷ.
Nàng đi không nhanh, thoáng chốc đã bước tới chân cầu thang. Nàng ngước đầu nhìn lên, cầu thang trăm bậc, một khi đã nhấc chân bước lên sẽ không có đường nào để lui. Một khi đã bước lên, cuộc đời nàng sẽ thay đổi. Nàng sẽ chết, là chết ở tâm, là bị tước đi quyền được sống bên người mà mình yêu thương.
Hoành Thiên, đời này, kiếp này, nàng và chàng là có duyên nhưng không phận.
Nam nhân kia đang ở trên kia, hắn đang chờ nàng, để có được ngày này, hắn đã phải kiên nhẫn chờ nàng rất lâu rồi.
Nàng một thân một mình bình tĩnh bước lên trăm bậc, dường như đối với nàng, mỗi một bậc thang đều là một con dao, cứa sâu vào tận trái tim.
Thân ảnh nàng dần xuất hiện trong tầm mắt hắn. Nàng bước lên bậc cuối cùng. Hàng ngàn cung nữ xếp hàng chia làm hai bên, chọn tấm thảm dài làm ranh giới, đứng gần ranh giới nhất là hai hàng phi tần.
Nàng mặt không biến sắc, đi lướt qua tất cả mọi người, tiến thẳng về phía hắn.
Trong mắt hắn giờ đây, chỉ có nàng, mọi khung cảnh dù có tráng lệ đến mấy cũng không thể lọt vào mắt của bậc đế vương là hắn đây.
Chiêu Uyên, cuối cùng nàng cũng thuộc về hắn.
Nàng nhìn hắn, bàn tay cuộn chặt thành quyền bị cánh tay áo che khuất, trong đáy mắt chỉ có hận ý.
Lý Ngụy Hiên, nàng chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
***
"Hộc... Hộc... Hộc..."
Tử Minh choàng tỉnh, cậu ta thở dốc, đầu đau như búa bổ. Một đống sách vở trên bàn cũng bị cậu vô tình làm rơi xuống đất. Vô hình trung gây ra tiếng động, liền thu hút sự chú ý của các bạn học và giáo viên.