Chương 56: Anh Không Muốn Nhưng Không Thể

–Mẹ tổ –Hồ Ngọc

–Công chúa cũng đã đến tuổi rồi, tộc ta cũng không thể thiếu tộc trưởng, ta tha cha mẹ con nuôi con từ bé, bây giờ khi con đã nên người ta cũng có quyền quyết định cho công chúa –Mẹ tổ. Hồ Ngọc rất mong muốn điều này nhưng xảy ra quá nhá làm cô có vẻ bố rối và cô biết dùng có thành thân với cô nhưng người King yêu vẫn là Zen. Nhưng Hồ Ngọc nghĩ ‘’Khi thành thân với King rồi, dần dần cô sẽ làm King quên đi Zen và một lòng yêu cô.’’ King quay qua nhìn Zen đôi mắt ẩn chứa hàng ngàn tâm sự, vạn lần hối hận vì những lần làm lỗi với Zen. King nghĩ chỉ có cách này mới cứu được Zen, được cả Ken và Kirs và nó cũng như một lời xin lỗi chân thành nhất King có thể làm cho Zen.

–Được tôi hứa với người –King

–Được.! Bây giờ tôi sẽ cứu cô ta và mai sẽ đưa thuốc giải cho họ, nhưng hôn lễ của cậu và công chúa sẽ được thành thân và trưa mai, khi hôn lễ bắt đầu tôi sẽ đưa cho họ thuốc. –Mẹ tổ. Mẹ tổ cho người dìu Ken vào túp lều và chữa trị, Zen và Kirs cùng đi theo nhưng khi tới cửa Mẹ tổ yêu cầu họ phải ở ngoài. Sau đó, có người đem một lọ loại thuốc trị vết thương đến đưa cho Zen sức vào những vết thương cho Kirs. Zen vừa sức vừa hỏi Kirs :

–Sao anh và Zen lại đến đây –Zen

Kirs kể :

–Anh nhận được điện thoại của mọi người thì biết Ken đang gặp nạn, anh đang lần theo những dất chữ X như lời của Ry thì thấy một nhà kho, một bọn người vận chuyển hai xe tải hai người lên xe tải nhưng xe đầu thì anh không biết đó là ai, xe thứ hai thì anh thấy bọn người đó đang lôi Ken lên xe, nhân lúc xe vừa chạy ngang thì anh nhảy lên phía cửa cửa thùng của xe tải, cũng mai bạn anh người Nhật vừa tặng cho anh một anh kiếm mà anh ta vừa sưu tầm được, nó chỉ nhỏ như một cây dao gọt trái cây như bén, đầu trên là lưỡi cưa, nên anh dùng nó để cưa ổ khóa, một lúc thì ổ khóa mới bị đứt ra, anh vào thùng cứu Ken thì lúc đó Ken bị trúng độc gì mà bà lão lúc na, anh vào thùng cứu Ken thì lúc đó Ken bị trúng độc gì mà bà lão lúc nãy đã nói, anh ôm Ken nhảy xuống lề, anh và Ken lang thang thì bị ba tên người dân tộc chĩa giáo vào người và bị giải về đây. –Kirs

–Vậy? Người trong xe tải là ai? Không lẽ…. –Zen

–Em nghĩ đó là ai? –Kirs

–Không lẽ đó là Sin! –Zen

Ở một nơi khác, khi Ken, Zen và Kirs đi cả bộ tộc là hòa trong tiếng trống tiếng hát điệu múa, thì King lại đi ra một nơi rất vắt và trống, King nằm giữa một khoảng đồi trộc nhìn lên bầu trời cao và rộng cùng ánh trăng sáng và tròn, đầy sao. Hồ Ngọc đến ngồi gần King, hai châng duỗi thẳng, hai tay chống ra sau nhìn lên trời :

–Cảm giác không dễ chịu đúng không? –Hồ Ngọc. King vẫn im lặng nhìn lên bây trời không trả lời Hồ Ngọc.

–King biết không từ khi nhìn thấy King, ánh mắt đó, gương mặt đó làm tôi không thể nào quên được, tôi mong mình là Zen được King lo lắng khi trúng độc, cử chỉ ân cần quan tâm cho Zen, nụ cười hạnh phúc khi thấy Zen cười, King biết không tôi ước, ước mình được làm Zen dù chỉ một ngày để tôi hưởng trọn những điều đó bằng tình cảm thật sự của King –Hồ Ngọc.

Hồ Ngọc vừa nói, hai hàng nước mắt vừa rơi, King cũng không nói gì, đừng dậy và bước đi. Hồ Ngọc cũng đứng dậy nắm cổ tay King, King quay lại Hồ Ngọc nhón lên, môi từ từ đưa lại gần môi của King, King qua mặt đi chỗ khác, Hồ Ngọc dừng lại, King lấy tay kia cầm tay Hồ Ngọc bỏ ra khỏi tay mình, King nói :



–Tôi về nghĩ đây cũng khuya rồi, Hồ Ngọc cũng về nghĩ đi –King

Nói rồi, King quay lưng bước đi về phía làng, Hồ Ngọc ngồi lại nói đó khóc rất nhiều. King về thì thấy Zen đứng ở một nơi cách làng không xa, tay khoanh lại vì tiết trời se lanh, nhìn lên ảnh trắng, King bước lại gần Zen, choàng tay ôm trọn eo của Zen, đầu đặc lên vai của Zen, má áp vào má của Zen, môi chạp vào khóe môi của Zen, nhắm mắt lại cảm nhận điều bình yên nhất bên Zen. Sáng hôm sau, mọi người đang tất bật chuẩn bị nơi thành hôn cho công chua, người đi săn kẻ trang trí người gánh nước..v..v…Hồ Ngọc thì vui vẻ cùng các cô gái đang trang điểm cho cô, một người hầu đem đến chiếc mũ bằng lông dài đến tận chân, người vẻ hai bên gò má những dấu gạch ngang trắng đỏ đen, ở giữa chân mài chấm hình giọt nước màu vàng. Nắng đã lên, King được đưa đến nơi làm lễ, trước mặt King là mẹ tổ đang ngồi vào vị trí cao nhất, người dân trong tộc đứng hai bên, ở đầu hàng bên trái là Ken, Zen và Kirs. Tay Zen nắm chặt tay Ken, ánh mắt đau khổ dừng như muốn kéo King khỏi hôn lễ nhưng không thể. Một cô gái dắt tay Hồ Ngọc đi giữa bước đến, trao tay Hồ Ngọc cho King, Mẹ tổ đứng :

–Xà thần sẽ ban phúc cho hai con –Mẹ tổ.

Mẹ tổ dùng các đầu ngón tay nhúng vào chậu nước búng lên đầu của King và Hồ Ngọc. Sau đó, dùng một lọ chất rất đỏ như son, Mẹ tổ dùng ngón tay cái chậm xuống cằm của Hồ Ngọc và King, mọi người cùng nhau vỗ tay, hôn lễ vừa kết thúc, King :

–Thuốc đâu ? –King

–Thuốc gì? –Mẹ tổ

–Thuốc để giải độc cho họ –King

–Thuốc để giải độc sao? Thuốc gì ? Không phải ta chữa hết cho họ rồi sao! –Mẹ tổ

–Sao bà nói họ..! –King

–Vậy chắc ta già, lẩm cẩm nên nói bừa thôi–Mẹ tổ

–Bà…Bà…dám –King

Mẹ tổ quỳ xuống, cả tộc cùng quỳ xuống (trừ Ken, Zen và Kirs vì họ không phải là người trong tộc còn Hồ Ngọc là là công chúa nên không quỳ) và nói :

Chúng mừng Tân Tộc Trưởng và Công chúa thành thân, Chúc Tộc Trưởng và Công Chúa…–Mọi người.

–Mọi người chưa nói hết câu thì……