Chương 4: Tranh đấu
Nước Đại Yến có mười lăm châu quận, diện tích lãnh thổ hơn ba ngàn dặm, dõi mắt toàn bộ lục địa cũng là đại quốc số một số hai, cho dù Huyền Vũ châu chỉ là thuộc địa nhưng diện tích lại lên đến sáu trăm dặm, dân số hơn ngàn vạn. Cho dù với kích thước to lớn của Lôi Quang Thành cũng chỉ có thể tính là một thành lớn của Huyền Vũ châu mà thôi, Du Thụ trấn lại nằm ở trong đó, bất quá thị trấn này cũng không tầm thường chút nào.
Du Thụ trấn có ba con đường lớn, trong đó con đường rộng lớn nhất chính là huyết mạch của cả trấn. Hết thảy tửu quán, học viện, thanh lâu, tiệm cầm đồ, võ quán chen chúc nhau mọc như rừng trúc, tính ra cũng có chút không khí phồn hoa nơi đô thị.
Lưu Ngọc như là đã quyết định muốn đem cuốn 《 Lam điền kiếm pháp 》 đến tiệm cầm đồ đổi tiền, trong lòng cũng không có chút hối hận nào hòa vào giòng người tấp nập, thẳng một đường lớn đi tới Du Thụ trấn.
Đến đầu trấn, ở ngoài phải có đến mười vệ binh thân mặc khôi giáp, tay cầm đao canh giữ lối vào trấn, người dân muốn đi qua cũng phải nộp chút lệ phí để vào thành.
“Năm văn tiền một người!” Lúc đến phiên Lưu Ngọc tất nhiên cũng không có ngoại lệ. Giọng quan binh khàn khàn trầm thấp mang theo chút sát khí, lại ẩn hàm một ý vị không cho trách vấn, dĩ nhiên những người có quyền lực đều có dáng vẻ uy nghiêm, Lưu Ngọc lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đem tiền nộp.
Nhắc tới chuyện cản đường thu tiền này phần lớn mọi người đều không có ý kiến gì, vì mấu chốt trong đó là vệ binh bắt mọi người nộp chút của cải, tự nhiên cũng chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ ở trong trấn buôn bán và sinh sống, dĩ nhiên nếu ở ngoài thành không may bị cướp thì chuyện này vệ binh cũng lười quản. Cũng bởi vì chi phí đi lại mà gia cảnh lại đang khó khăn, cho dù ở cách trấn không xa Lưu Ngọc cũng rất ít khi lui tới nơi này. Hắn thoáng nhìn xung quanh lại hết sức cẩn thận sờ bảo vật dấu trong áo rồi mới đi vào thành.
Các loại sách võ công này bình thường chỉ có thể đem đến tiệm cầm đồ hoặc võ quán để bán, mà trong võ quán lại nhiều người kiêu căng tự phụ không muốn mua hoặc nhìn trúng mà không muốn trả tiền âm thầm theo dõi mình rồi cướp đi, vì vậy coi như khả năng tại võ quán tìm một cái giá tốt rất thấp, Lưu Ngọc đành lựa chọn tiệm cầm đồ, dù sao Lưu gia trước kia chính là làm loại nghề này, mà đại chưởng quỹ của Thông Bảo Đương hiện tại cùng Lưu gia có mấy phần tình cũ, mặc dù không biết người này còn niệm hay không niệm tình cũ, Lưu Ngọc càng không có biện pháp nào tốt hơn chỉ có thể đến chỗ này xem một chút.
Được một đoạn Lưu Ngọc chợt phát hiện phía trước một đám người tụ tập đông nghẹt, đi một bước cũng khó khăn chân mày không khỏi nhíu lại, Du Thụ trấn từ lúc nào lại có nhiều người đến vậy không biết có xảy ra chuyện gì không?
Đang suy nghĩ chợt bên tai truyền đến tiếng của bảo kiếm va chạm nhau đinh đinh đang đang, Lưu Ngọc dùng hết sức chen vào đám người thật vất vả mới có được một chỗ tốt, không ngờ hắn chưa xem được rốt cuộc là chuyện gì thì một đạo kiếm khí bén nhọn hướng hắn bay tới.
Lưu Ngọc nhất thời hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, không để ý hình tượng ngã bệch xuống đất lại thành ra né tránh được đạo kiếm khí này, mà người sau lưng hắn dĩ nhiên là lãnh đủ, chỉ muốn xem náo nhiệt lại bị đánh đến máu me đầm đìa, mà kiếm khí đồng thời bay ra lại không chỉ có một đạo, khắp bốn phương tám hướng đều có làm người xem cuống quýt lui về phía sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, lập tức tất cả mọi người đều lui ra mười mấy bước.
Nơi này lại nhất thời trống trải một mảng lớn, Lưu Ngọc vốn định nhanh chân rời đi thì lúc này mới phát hiện ý muốn đơn giản của mình đã biến thành vọng tưởng.
Chỉ thấy đứng bên trong vòng vây của đám người cùng lắm chỉ có hai người, mà hai người này đều đeo kiếm bên mình, một người thân mặc trường bào màu xanh ngọc rất có khí phái nam tử, khóe miệng nở một cười lạnh mang theo một tia khinh miệt nhàn nhạt, đang cùng đứng bất động với một cô gái trẻ tuổi cách hắn chừng năm trượng ở phía đối diện.
Mà cô gái mới chính là nơi thu hút ánh mắt của mọi người, dáng người đầy vẻ quyến rũ khuôn mặt kiều diễm như hoa, mặc dù khí thế bức người không so được với nam tử kia nhưng cũng đủ để người khác kính trọng mấy phần.
Hai người kia vừa nhìn là đã biết không tầm thường, Lưu Ngọc thầm nghĩ: “Sợ rằng hai người này là đám nhân sĩ giang hồ gần đấy mới đến trấn này, nhưng mà không biết bọn họ tới nơi này rốt cuộc là có ý định gì.”
Mới vừa rồi đạo kiếm khí bén nhọn kia hẳn là do vị nữ hiệp này phát ra, vì vị nam tử kia vẫn như cũ ung dung chưa từng rút kiếm, bộ dáng nhàn nhã không thèm để ý đối thủ càng làm cho người ta cảm thấy hắn cao thâm khó lường.
Biết tạm thời không qua được con đường này, đi đường vòng lại rất mất thời gian, cho nên Lưu Ngọc không còn biện pháp nào khác chỉ có thể đợi chuyện này kết thúc, mà lúc này những người đến xem náo nhiệt cùng hắn cũng không có thiếu.
“Ha hả.” Thấy người đến xem càng đông hơn, cô gái khẽ vuốt tóc đen quyến rũ, dùng thanh âm mềm mại lại mang mấy phần lạnh lẽo cười nói: “Mặc dù Hạo Nhiên Tông các ngươi là thế lực kiếm môn mạnh nhất tại Huyền Vũ châu, nhưng tốt xấu gì Nhu Thủy Các của chúng ta cũng là kiếm phái đứng đầu một phương, tại Lôi Quang Thành thế lực Như Thủy Các chúng ta cũng rất lớn, chẳng lẽ người của Hạo Nhiên Tông luôn mồm nói mình là danh môn chính phái lại nhịn không được đi làm những việc đê tiện thế này sao?”
Nói đến câu cuối, cô gái vừa cười duyên quyến rũ nhưng trên nét mặt lại dần dần hiển lộ ra vẻ sắc nhọn.
Nam tử nghe vậy lại chỉ cười, chắp tay một cái nói: “Giản sư muội nói đùa, Lâm mỗ chẳng qua là một đệ tử bình thường, sư môn có nhiệm vụ Lâm mỗ tự nhiên muốn cẩn thận tỉ mỉ thi hành. Huống gì Lâm mỗ hôm nay tới, cũng không phải là vì tư lợi, Lôi Quang Thành ngày trước đã phát sinh chuyện, cũng không phải là nhắc nhở, rất có thể quan hệ đến an nguy của toàn bộ Huyền Vũ châu. Lại nói giản sư muội ngươi cũng không phải đối thủ của ta, khuyên sư muội hay là tự lo thân mình, tránh cùng ta tranh đấu.”
Dứt lời, ánh mắt nam tử không kiên nhẫn có chút nheo lại, dáng vẻ thoạt nhìn có mấy phần nguy hiểm đúng như lời cô gái kia đã nói.
Nữ tử nghe vậy mặt ngọc khẽ run lên, nhớ tới Nhu Thủy Các những năm này đều bị thế lực Hạo Nhiên Tông đè ép tại trung châu chật vật sinh tồn, liền cả giận nói: “Lâm huynh xem ra muốn làm khách mà lại lấn át cả chủ. Hừ, mặc dù Nhu Thủy Các chúng ta không phải là đối thủ của các ngươi, nhưng hôm nay ta nhất định phải dùng nhu thủy kiếm pháp đến lĩnh giáo tru tà kiếm pháp!”
Dứt lời, thân thể mềm mại cong lại, như một con báo xông vào tên đệ tử Hạo Nhiên Tông, nhìn đường kiếm mềm mại như lụa lại quyết liệt như muốn phân thắng bại.
Mà lúc này Lưu Ngọc đứng một bên quan sát lại chẳng biết tại sao trong lòng nảy sinh cảm giác bất an giống như sắp có chuyện gì không hay xảy ra, hắn khẽ cau mày thầm nghĩ: “Nhiều người trong võ lâm đều xuất hiện ở nơi này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao
đệ tử của Hạo Nhiên Tông nói việc này có quan hệ đến an nguy của Huyền Vũ châu?”
Hạo Nhiên Tông danh tiếng cực kỳ vang dội khắp toàn bộ Huyền Vũ châu ngay cả mấy châu phụ cận cũng biết đến, trước kia khi còn ở trong gia tộc Lưu Ngọc cũng từng nghe qua danh tiếng của môn phái này, tự nhiên biết nếu Hạo Nhiên Tông cũng nhúng tay vào thì sự tình lần này không hề nhỏ chút nào.
Trong lúc Lưu Ngọc còn đang suy nghĩ lung tung đồng thời trong sân hai người kia đã bắt đầu tranh đấu hết sức gay cấn, vị nữ hiệp quyến rũ kia có chút kiêng kỵ đệ tử Hạo Nhiên tông nhưng cũng không phải là không có chút thủ đoạn riêng. Vì vậy vừa ra tay liền đem các chiêu số cực kỳ bén nhọn xuất ra hết, nhuyễn kiếm tất nhiên không thể cùng trường kiếm trong tay nam tử kia cứng đối cứng, chỉ có thể dùng góc độ hiểm hóc cùng linh hoạt mà chiếm lấy ưu thế, chỉ thấy trong nháy mắt vô số đạo kiếm quang mù mịt bao phủ vị đệ tử Hạo Nhiên Tông, cuối cùng cũng bức được vị nam tử rút thanh kiếm như dải lụa màu trắng bạc kia ra.
“keng keng keng!” Thật giống như cuồng phong bạo vũ, vô số hoa lửa tóe ra khi hai thanh kiếm chạm nhau, chỉ ngắn ngủi trong chốc lát hai người đã giao thủ không dưới hai mươi chiêu. Chân khí cùng kình khí hùng hậu của hai người phát ra một cơn lại tiếp một cơn nhất thời làm cả đám người xem náo nhiệt thối lui vài bước.
Lưu Ngọc trong lòng cả kinh, đây không phải là thực lực bình thường có thể làm được, ít nhất cũng phải là thực lực nhân cảnh cao thủ trở lên mới có thể sinh ra động tĩnh lớn như vậy khi chiến đấu, hắn cũng bất động thanh sắc lui lại mấy bước.
Ngay sau đó, nữ tử xuất ra một kích thật mạnh làm hai người chấn động lui về phía sau, nữ tử đã có chút thở dốc sắc mặt giận dữ không nghĩ tới mới vừa rồi tung hết những chiêu thức hiểm ác nhất lại chỉ làm tên kia phải rút kiếm, nhìn bộ dạng hắn vẫn như không có gì, nữ tữ liền hận không được một kiếm chém chết tên nam tử kia nhưng mới rồi giao thủ, cũng đủ để hiểu thực lực hai người chênh lệch đến thế nào, vì vậy bộ dáng nữ tử lúc này vạn phần xấu hổ cũng không có ý định đánh tiếp nữa.
Lưu Ngọc buồn bả than thở một tiếng, trước kia gia gia khi còn tại thế thực lực chỉ sợ cao hơn nữ tử này một chút, còn không bằng một góc của đệ tử Hạo Nhiên Tông, khó trách trên đời này trừ hoàng đế ra thì cường đại nhất chính là những thế lực tông phái này.
Mới vừa rồi giao thủ một phen cũng không khiến hai bên phân thắng bại, vì vậy nữ đệ tử Nhu Thủy Các cũng không chịu từ bỏ dễ dàng, mà vệ binh của Du Thụ trấn chỉ có thể ngăn cản một ít cuộc tranh đấu của hương dân bình thường, những người này lại là cao thủ giang hồ cũng chỉ có quân lính mới có thể trấn áp, vì vậy nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tranh đấu sẽ còn tiếp tục.
Bất quá ngay sau đó nữ đệ tử của Nhu Thủy Các vẻ mặt liền biến đổi, có chút kinh sợ nhìn về phía sau lưng của nam đệ tử Hạo Nhiên Tông, cười mắng: “Lâm sư huynh à, người Hạo Nhiên Tông các ngươi quả thật là mặt dày, đánh không lại một nữ nhân như ta liền gọi tiếp viện sao?”
Lúc hai người còn đang nói chuyện, nơi xa vọt tới một đoàn người mặc áo đệ tử màu xanh của Hạo Nhiên Tông, số lượng không dưới hai mươi người, đám người xem náo nhiệt thấy vậy liền tản ra nhường đường cho bọn họ, cầm đầu đám đệ tử Hạo Nhiên Tông là một vị sắc mặt nhợt nhạt, nhìn qua đã biết người này bệnh tật đầy người nhưng cũng xem là một vị cao thủ, bất quá người này Lưu Ngọc cũng biết, hắn chính là cháu trai của tam trưởng lão Hạo Nhiên Tông, lúc này không biết tại sao cũng đi theo tên đệ tử họ Lâm kia tới nơi này.
Chỉ thấy vẻ mặt da^ʍ tà của hắn không chút kiêng kỵ lướt qua lướt lại trên người vị nữ đệ tử Nhu Thủy Các, cười đắm đuối nói: “Giản sư tỷ, tiểu đệ Tôn Tú ở nơi này sư tỷ đã từng gặp qua, chính là sư tỷ lại biến mất a.”
Nữ đệ tử Nhu Thủy Các thấy vậy, lại chỉ có thể đem tức giận trong l*иg ngực âm thầm ngậm xuống cười lạnh nói: “Thì ra bọn người Hạo Nhiên Tông tất cả đều là đồ tiểu nhân bỉ ổi. Mười mấy nam nhân hợp lại để chêu chọc một nữ tử yếu đuối!” Dứt lời sóng mắt lại uyển chuyển ném ra một cái nhìn khıêυ khí©h: “Hẹn sau này gặp lại!” Sau đó chân ngọc liền nhẹ nhàng điểm một cái phi thân lên nóc nhà rời đi.
Mà tên họ Lâm thấy vậy cũng chỉ khẽ cau mày nhìn về phía Tôn Tú đang có bộ dáng nịnh hót vui vẻ liền có chút không vui, bất quá cũng không tiện nói thêm cái gì vì dù sao người này cũng là cháu trai của tam trưởng lão.
Đợi đến khi đệ tử Hạo Nhiên Tông rời đi hết thì đám người xem náo nhiệt mới bắt đầu giải tán, Lưu Ngọc thấy vậy liền tiếp tục đi đến tiệm cầm đồ, một khắc sau cuối cùng cũng đã đến nơi.
Nhắc tới Thông Bảo Đương tại Lôi Quang Thành cũng không được tính là một thế lực lớn, chỉ có bảy chi nhánh mà một chi nhánh trong đó thiết lập tại Du Thụ trấn, bất quá Lưu Ngọc chọn Thông Bảo Đương là vì bọn họ cùng thành chủ không có quan hệ, nếu có bán đồ gì cũng không bị ép giá.
Đi vào cửa tiệm mới phát hiện chưởng quỹ cũng không ở phía trước quầy, chỉ có ba tiểu nhị chưa từng thấy qua đang bận rộn. Căn phòng không lớn hai mặt vách tường bày đầy những đồ vật cầm cố mà đây đều là những vật chủ nhân của nó không chuộc lại, nói cách khác tiệm cầm đồ đang cần bán chúng đi. Bất quá những vật bày tùy ý trên kệ tự nhiên sẽ không có hàng gì tốt, những món đồ có giá trị thì đã được cửa tiệm đem đi bán đấu giá.
Thường thì ở một địa phương nhỏ như Du Thụ trấn cũng không thu được món đồ gì tốt, cho nên an bài mấy tiểu nhị xử lý những món đồ nho nhỏ hằng ngày cũng là đủ rồi.
Quần áo Lưu Ngọc đang mặc rất phổ thông tự nhiên cũng bị coi như khách thường mà đối đãi, một tiểu nhị tiến lên nghênh đón nói: “Vị bằng hữu này chính là tới cầm đồ hay là mua hàng?”
Lưu Ngọc nghe vậy gật đầu nói: “Cầm đồ, hơn nữa còn là vật có giá trị, cho nên mời chưởng quỹ các ngươi đi ra đi!”
“Này…” Tiểu nhị vừa nghe cũng có chút mất hứng, hắn cũng không nhận ra người trẻ tuổi này thật có thể cầm món đồ gì tốt, nhất thời lộ ra vẻ khinh thường nhưng nếu đã mở cửa làm ăn tự nhiên cũng phải giữ thái độ ôn hòa, cho nên ngoài mặt hắn vẫn như cũ gật đầu một cái đi vào bên trong gọi chưởng quỹ, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa: “tiểu tử này chờ chút nhất định phải cho hắn mất mặt.”
Diêm Đạc trông coi chi nhánh tại Du Thụ trấn, thứ nhất là để dưỡng lão thứ hai cũng không sợ bỏ lỡ qua món hàng tốt gì, cho nên nghe tiểu nhị nói có người muốn bán bảo vật vẫn là có mấy phần coi trọng, nói trắng ra là ông ta đang phấn khích.
Năm nay ông ta sáu mươi hai tuổi, người không mập cũng chẳng gầy, bởi vì thương nhân địa vị không cao cho nên ông ta cũng chỉ mặc thường bào, dĩ nhiên chất liệu cũng không tệ chính là dùng da thủy yêu chế thành. Thủy yêu cũng không phải thật sự là yêu quái, mà là một loại cá rất khó gặp sống ở trong sông lớn, một bộ da thủy yêu cũng chỉ đủ làm một cái áo da, giá trị không dưới năm mươi lượng bạc trắng, Diêm chưởng quỹ có khả năng mặc loại quần áo này tại Du Thụ trấn có mấy người có thể sánh bằng. Cho nên hắn nghe nói có người bán bảo bối mặc dù coi trọng nhưng cũng chưa chắc lọt vào mắt hắn.
Nhưng khi nhìn thấy người tới là Lưu Ngọc thái độ ông ta liền thay đổi, không hề có ý khinh thị ngược lại cười híp mắt nói: “Nguyên lai là tiểu hữu, có gì khốn khó trực tiếp cùng diêm bá nói chuyện cũng được, cần gì phải đem bán bảo vật?”
Người ta nói gừng càng già càng cay, Lưu gia bị diệt môn khả năng món đồ Lưu Ngọc nói là bảo vật chỉ e thật sự là vật không tầm thường. Lưu Ngọc tự nhiên sẽ không tin tưởng những lời khách sáo của Diêm chưởng quỹ vẫn cười nói: “Đa tạ hảo ý của Diêm bá, những năm nay may nhờ có ngài chiếu cố, hai huynh đệ chúng ta mới sống tốt hôm nay chính là cố ý muốn lấy một kiện đồ vật cho ngài xem qua một chút, nếu đôi bên đều thuận ý sẽ không ngại bán ra.”
Lưu Ngọc nửa thật nửa giả cảm tạ Diêm Đạc cũng có chút dễ nghe, nhắc tới mấy năm trước Lưu Ngọc tới đây bán không ít đồ, ông ta cho giá tiền coi như cũng sòng phẳng quả thật cũng đã chiếu cố hắn rồi. Diêm Đạc nghe vậy gật gật đầu nói: “Lấy đồ ra xem một chút đi, nếu thích hợp ta có thể làm chủ nhận lấy.”
Lưu Ngọc nghe vậy, liền từ trong ngực cẩn thận lấy ra 《 Lam điền kiếm pháp 》, hai tay bưng lên cho Diêm Đạc. Diêm Đạc thấy vậy ánh mắt toát ra vẻ chán nản: “lại là sách võ công, có phải hay không là 《 Thanh liên kiếm thuật 》! Suy nghĩ một chút lại không có khả năng, dù sao Lưu gia mặc dù suy vong nhưng Lưu Ngọc còn chưa tới mức phải bán đi vật này.”
Nhưng khi ông ta nhìn kỹ lại thấy 《 Lam điền kiếm pháp 》, con ngươi như bất động rồi lại xoáy vào thật sâu, kiếm pháp này danh tiếng rất lớn tuyệt đối không xếp dưới 《 Thanh liên kiếm thuật 》! Vì vậy ông ta trịnh trọng từ trong tay Lưu Ngọc nhận lấy, các ngón tay khẽ run không nhịn được mà bật thốt lên mấy tiếng xuýt xoa, Lưu Ngọc thấy vậy cười thầm một tiếng.
Diêm Đạc cầm quyển kiếm pháp lên nhẹ nhàng lật từng tờ từng tờ một, qua một thời gian liền từ trạng thái vui mừng kích động nổi lên vài tia hồ nghi, cuối cùng vẻ mật âm lãnh có chút đen tối nói: “Lưu hiền chất, sách này đúng là 《 Lam điền kiếm pháp 》 nhưng mà ở chỗ này phải có ấn tích của cổ nhân, cái này không có phải chăng là bản sao?”
Diêm Đạc lắc đầu một cái lại nói: “Nếu không phải chân tích mà chỉ là bản sao chép cơ hồ không có chút thần khí nào lưu lại, bổn điếm thị không thu!”
Lưu Ngọc nghe vậy hơi mỉm cười nói: “Diêm Bá Bá ánh mắt vẫn rất sắc bén, bất quá tiểu chất vốn cũng không có ý giấu giếm lừa gạt, chân tích tiểu chất thật sự đang giữ, lấy ra bản sao chỉ là để đề phòng vạn nhất có chuyện gì không hay…” Lúc này trong lòng hắn lại có điểm hối hận, chỉ sợ rằng Diêm chưởng quỹ tức giận mà thay đổi ý định.
Cũng may Diêm Đạc nghe vậy gật đầu nói: “Cũng được, tin tưởng hiền chất ngươi không đến nổi phải đi gạt ta, ta cũng lấy lương tâm ra thề tuyệt đối không ỷ mạnh mà cưỡng đoạt.” Thật sự ông ta cũng là cao thủ có danh tiếng, vẫn là có mấy phần đáng tin. Lưu Ngọc nghe vậy mới cười nói: “Đã như vậy, tiểu chất cũng không che dấu nữa.”
Vì vậy hắn đem 《 Lam điền kiếm pháp 》 bản gốc ra, nhưng cũng chỉ cầm trong tay không có lập tức đưa cho Diêm Đạc.
Diêm Đạc thấy thế liền quay sang tiểu nhị nói: “Chiếu cố tốt Lưu tiểu ca, ta đi vào thủ khố lấy tiền tới đây.” Rồi hướng Lưu Ngọc đưa ra ba ngón tay nói: “Ba ngàn lượng bạc trắng, Lưu tiểu ca ngươi cũng hiểu nghề này, đây cũng là đã xem giao tình không tệ của ta và tiểu hữu.”
Lưu Ngọc gật đầu một cái bày tỏ không có vấn đề gì. Mắt thấy việc bán sắp thành thì “phanh” một tiếng, cửa lại bị một người nào đó dùng sức đánh vỡ.
“Oa!” Ngay sau đó bọn họ một câu cảnh báo cũng không thốt ra liền có một tiểu nhị bị một chưởng đánh bay vào nội đường, miệng phun ra một ngụm máu tươi ngã xuống đất xem ra không sống nổi nữa.
Diêm Đạc thấy vậy mí mắt nhất thời giật giật, cước bộ cũng dừng lại. Một giọng nói mà Lưu Ngọc có chút quen thuộc lại hết sức bỉ ổi vang lên: “Lớn mật, đồ không biết sống chết, biết bổn thiếu hiệp là ai không? Lại dùng hàng giả tới lừa gạt ta! Mau mau gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đối chấp với ta!”