Chương 1: Căn Cứ Dưới Vực Sâu.

Trong một căn phòng nhỏ hẹp u ám, ẩm ướt, tản ra mùi nấm mốc, bày ra tám cái ván gỗ có khung sắt cao thấp khác nhau.

Cửa sắt nặng khép lại, không có cửa sổ, toàn bộ phòng có mười ba người, nhưng chỉ có một lỗ thông hơi dài hai mươi cm trên trần nhà.

Mùi mồ hôi, hôi chân và mùi vô danh trộn lẫn vào nhau, tạo thành một mùi vừa chua vừa thối, khiên cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Trong tám tấm ván gỗ cao thấp không đồng đều, có bảy tấm được xếp thẳng hàng ở hai bên, chỉ có một cái bày ở giữa lối đi dưới nhìn phi thường không chỉnh tề, có vẻ đột ngột, không hợp lẽ thường.

Càng bất đồng chính là, bảy tấm ván kia từ trên xuống dưới cơ bản đều là thập phần bẩn thỉu, quần áo cũ kỹ, chăn bông, tất chân…lộn xộn chất đống trên giường, chỉ có một cái giường kia là thập phần gọn gàng, mặc dù chăn cũng rất cũ, nhưng lại được giữ gìn sạch sẽ chỉnh tề.

Đại bộ phận tạp vật chất đống ở phía dưới, chăn bông trên ván gỗ được xếp lại thành hình khối đậu hũ, bên cạnh có một người đang ngồi.

Một người phụ nữ trông có vẻ khoảng hai mươi tuổi, nếu không có hai vết sẹo kéo dài trên hai má, khuôn mặt của nữ nhân này, có lẽ có thể được sử dụng hai chữ xinh đẹp để mô tả.

Nhưng hiện tại, có lẽ dùng một từ hung ác để hình dung bộ dạng của nàng, có lẽ là càng thích hợp hơn.

Trong phòng có mười mấy người, lại chỉ có một nữ nhân như vậy, nàng có thể một mình chiếm đoạt một cái ván gỗ, hiển nhiên không phải bởi vì nguyên tắc ưu tiên nữ nhân, trên thực tế ở loại địa phương này, cũng không có người nào thân sĩ như vậy.

Nữ nhân tên là A Phỉ, phỉ trong thổ phỉ, họ là gì, trong phòng này không ai biết, càng không ai dám đi hỏi nàng.

Bởi vì trong căn phòng này, nàng là lão Đại.

Lúc này A Phỉ đang đánh giá một người đàn ông, một trong những người đàn ông mới vừa mới xuất hiện trong phòng hôm nay.

Trước ngày hôm nay, trong căn phòng này chỉ còn lại bảy người, hôm nay lại đưa tới thêm sáu người đàn ông trẻ tuổi cường tráng.

Loại chuyện này, trước kia đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, A Phỉ đã sớm tập mãi thành thói quen, thậm chí coi đây là một loại vui vẻ, dù sao ở địa phương như vậy, chuyện có thể giải trí cũng không nhiều, thưởng thức những biểu tình sợ hãi, mờ mịt cùng không biết làm sao của bọn gà mờ kia, cũng là một trong những niềm vui hiếm có, hoặc nói cách khác, đây cũng có thể xem như là một loại an ủi tâm hồn làm cho người ta cảm giác được mình còn sống.

Trước kia A Phỉ còn có chút hứng thú, hiện tại đã sớm chết lặng, không có tâm tình tiếp tục làm chuyện nhàm chán như vậy.

Ở đây gần ba năm, A Phỉ đã gặp qua đủ loại người mới, nhưng người mới giống như người đàn ông này, còn là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Người có thể được đưa tới nơi này, phần lớn đều có nỗi khổ tâm cũng bất đắc dĩ, không ai tự nguyện đến loại địa phương quỷ quái này, dù sao thì tỷ lệ đầu thai ở đây cao tới hai mươi phần trăm, trung bình một tuần, trong mười người lại có hai người chết .



Có ai con mẹ nó đến loại địa phương này, còn có tâm tình ở nơi này vui tươi hớn hở ngây ngô cười, không phát điên cũng đã không tệ rồi.

Nhưng khuôn mặt người đàn ông trẻ tuổi kia, kể từ bước vào căn phòng này, vẫn luôn lộ vẻ tươi cười.

Nụ cười kia tuy rằng không thể nói là mê người, nhưng ở loại địa phương quỷ quái này, lại có vẻ rực rõ dị thường, thậm chí làm cho người ta có cảm giác có chút chói mắt.

"Người mới đến, tên của ngươi là gì?" "A Phỉ dường như cảm thấy nụ cười kia làm cho người ta có chút không thoải mái, nheo mắt lại hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi hỏi.

"Ngốc ra đó làm gì vậy? Phỉ tỷ đang hỏi ngươi đấy? "một gã to con mặc quần cộc trên giường bên cạnh hướng về phía người đàn ông trẻ tuổi rống một tiếng.

"Ta sao?" Ta tên là Lý Tu. "Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mới ý thức được A Phỉ đang hỏi hắn, cười cười trả lời, lộ ra hai hàng răng trắng rất đẹp.

"Đã phạm phải chuyện gì mà vào? "A phỉ nhíu nhíu mày, nàng vẫn không thể quen được với nụ cười của người đàn ông trẻ tuổi này.

"Ta không làm gì cả.” Lý Tu lắc đầu trả lời.

"Không làm chuyện gì thì sao lại tới nơi này? "A Phỉ căn bản không tin lời Lý Tu nói, không phạm tội làm sao có thể bị đưa đến loại địa phương quỷ quái này.

"Bởi vì có ai đó nói với ta rằng đây là thiên đường của đàn ông, cho nên ta mới đến.” Lý Tu nghiêm trang trả lời.

Ha ha ha ha!

Nhất thời một trận cười to ồn ào, những "tiền bối" kia cười ngặt nghẽo, cơ hồ đều sắp cười đến ná thở.

"Đúng đúng đúng, nơi này đích thật là thiên đường của đàn ông, đến nơi này, ngươi rất nhanh có thể lên thiên đường. Gã to con lúc trước lớn tiếng quát Lý Tu cười to nói.

A phỉ nhìn chằm chằm Lý Tu đánh giá, nàng không biết Lý Tu thật sự ngây thơ hay là đang giả ngu, vô luận là loại nào, ở loại địa phương này cũng vô dụng, có thể sống sót hay không, thứ hắn có thể dựa vào đều chỉ có thực lực cùng vận khí của bản thân.

Vài thập kỷ trước, một sinh vật kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trên trái đất, gần như phá hủy nền văn minh nhân loại.

Mãi cho đến khi một loại vũ khí được con người gọi là "Ma Trang" được chế tạo ra, nhân loại mới có cơ hội để thở dốc.

Xuất hiện cùng với những sinh vật được nhân loại gọi là "Ma Linh" kia, còn có rất nhiều cánh cổng quỷ dị, Ma Linh tựa hồ chính là từ trong những cánh cổn này đi ra.

Những cánh cổng cổ xưa, kỳ lạ và bí ẩn này, nằm rải rác trên toàn thế giới, nhân loại đã sử dụng tất cả các loại vũ khí để mở chúng ra, muốn khám phá những bí mật trong đó.



Kết quả là, cho dù là vũ khí tối tân nhất, cũng khó có thể thương tổn chúng mảy may, ngay cả Ma Trang cũng khó có thể tạo thành thương tổn đối với nó.

Chỉ có một phương pháp có thể mở những cánh cổng kia, chẳng qua phương pháp này phi thường xa xỉ, phải sử dụng bảo thạch thiên nhiên khảm nạm trên những cánh cổng thần bí kia, mới có thể làm cho những cánh cổng tự động mở ra, hơn nữa, chỉ có thân thể huyết nhục của nhân loại mới có thể tiến vào bên trong, không cách nào mang theo ngoại vật.

Việc khám phá bí ẩn bên trong cánh cửa của nhân loại, chỉ đến lúc đó mới thực sự được mở ra.

Không biết đã có bao nhiêu nhân loại táng thân trong những cánh cổng thần bí này, mới đổi lấy được một ít phát hiện đủ để lật đổ tam quan của nhân loại.

Bên trong những cánh cổng đã được thăm dò đều có cảnh tượng khác nhau, những cảnh tượng kia có cái nằm trong phạm vi nhân loại có thể lý giải, có cái lại làm cho nhân loại không thể lý giải.

Cho đến nay, trong số những cánh cổng đã được thăm dò, mặc dù cảnh quan khác nhau, nhưng có một điểm chung.

Bên trong những cánh cổng thần bí giống như là một khảo trường( phòng thi/ địa điểm thi) đặc thù, nhân loại tiến vào trong đó, nhất định phải tiếp nhận các loại thí luyện.

Chỉ có nhân loại đạt tới đường tuyến tiêu chuẩn, mới có thể sống sót từ bên trong đi ra.

Cái gọi là thí luyện không phải là một cuộc thi theo khái niệm bình thường của con người, vượt qua thí luyện cũng sẽ không nhận được bằng tốt nghiệp, lợi ích thu được, cũng là thứ người bình thường không thể tưởng tượng.

Nghiên cứu của con người về những cánh cửa thần bí này vẫn chưa dừng lại, số lượng nhân loại chết trong cổng thần bí cũng khó có thể đếm được.

Căn cứ ngầm này tên là "Vực sâu", được xây dựng bên cạnh một cánh cổng thần bí dưới lòng đất, người như A Phỉ, trên cơ bản chẳng khác nào đội viên của cảm tử đội, mỗi một lần tiến vào trong những cánh cổng thần bí thăm dò đều là một lần mạo hiểm sinh tử.

Những người này phần lớn đều là một ít phạm nhân bị tuyên án tử hình hoặc là mang nợ nần rất lớn, hoặc là có nỗi khổ tâm, không thể không đến.

Người tự nguyện đi tới nơi này như Lý Tu, chỉ sợ là rất ít, cho dù Lý Tu tự mình nói ra, cũng không có mấy người nguyện ý tin tưởng.

Ông ông ông!

Tiếng chuông báo động chói tai vang lên, thần sắc A Phỉ và mấy người cũ nhất thời trở nên khó coi.

"Con bà nó chứ, chuyện gì xảy ra, cánh cổng Ác ma hẳn là còn ba ngày nữa mới có thể mở ra, như thế nào hiện tại..." thần sắc gã to con có chút bối rối, nhìn về phía A Phỉ.

Không đợi A Phỉ nói gì, cửa sắt trong phòng liền rầm rầm một tiếng, nứt ra một khe hở, sau đó tự động chậm rãi mở ra.