Chương 45

Người bình thường chắc chắn cảm thấy đây là một sự trùng hợp nhưng Cao Hàn lại cảm thấy chưa chắc. Ánh mắt anh dừng trên người người đàn ông, rốt cuộc hắn là ai, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, chẳng nhẽ hắn có liên quan với hai người kia sao?

“Sao lại nhìn tôi như thế?” Người đàn ông chú ý tới tầm mắt của Cao Hàn, quay đầu lại. Khuôn mặt tuấn tú của hắn dường như được phủ một lớp ánh sáng trắng bạc, nhuốm màu mộng mơ, không giống người thật.

Cao Hàn thu hồi tầm mắt, “Không có gì, sao anh lại xuất hiện tại nơi đó?”

“Ý em là nơi hai người kia vừa đánh nhau à?” Người đàn ông hỏi lại, “Chỉ là xem náo nhiệt thôi.”

Cao Hàn vừa nói liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hình như anh không có lập trường để hỏi đối phương. Nhưng kết quả là đối phương thản nhiên trả lời, dù đáp án của hắn làm anh trầm mặc trong chốc lát, “Bình thường anh đều như thế này à?”

Cao Hàn có chút tò mò, tính cách như vậy rất không phù hợp với người đàn ông này. Nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, thật khó để tưởng tượng nổi.

Người đàn ông cười, không nói gì, lúc này lại nhiều thêm vài phần huyền bí.

Cao Hàn trầm mặc hai giây, “Tôi đi đây.”

Người đàn ông lại định duỗi tay nắm lấy tay anh.

Nhưng lần này Cao Hàn đã chuẩn bị trước, anh tránh tay hắn, “Tôi không trúng chiêu này nữa đâu……”

Quay đầu lại, anh thấy người đàn ông nhìn chằm chằm vào vòng eo của anh, “Anh nhìn cái gì?”

Tay người đàn ông lại duỗi ra lần nữa, Cao Hàn trơ mắt nhìn bản thân không thể trốn được, trong lòng khϊếp sợ quá mức cho nên không phát hiện ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm vào túi anh.

“Thì ra đây là nguyên nhân em không liên hệ lại với tôi.” Người đàn ông lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường.

Cao Hàn đang không hiểu chuyện gì, cuối cùng anh chú ý tới tầm mắt của hắn. Anh cúi đầu, nhìn thấy một góc của gói kẹo sữa bị lộ ra, lại ngẩng đầu nhìn biểu cảm vui sướиɠ của người đàn ông. Chắc chắn đối phương đã hiểu lầm rồi, Cao Hàn giải thích: “ Không phải như anh nghĩ đâu.”

“Vậy thì là thế nào?” Người đàn ông hỏi lại.

Cao Hàn trầm mặc, đột nhiên anh cảm thấy phương hướng của chủ đề này rất kỳ quái. Vì sao anh lại phải đứng ở chỗ này, thảo luận vấn đề này với đối phương? Thật là vô nghĩa, “Tôi phải đi rồi, xin tránh đường.”

Người đàn ông đi theo sau anh, “Tôi biết tại sao em lại tìm kiếm kẹo sữa thỏ trắng rồi, là do em cũng thích ăn giống tôi, chúng ta là đồng loại nha.”

Đại ca à, định nghĩa về đồng loại của anh cũng quá nông cạn đi, Cao Hàn nghĩ thầm trong lòng, cứ thế tiếp tục đi về phía trước.

Người đàn ông vẫn đi theo anh, liên tục lải nhải mấy câu, nào là kẹo sữa thỏ trắng ngon tới mức nào, còn nói các loại kẹo sữa khác đều kém xa, mỗi lần hắn đi siêu thị, nhân viên đều giới thiệu đủ loại kẹo sữa cho hắn, nào là kẹo sữa thỏ trắng nhỏ, kẹo sữa bò trắng, rõ ràng hương vị không giống nhau chút nào mà anh ta lại đề cử cho hắn.

Cao Hàn đột nhiên dừng lại, đưa gói kẹo sữa Nguyễn Linh Linh cho anh nhét vào tay hắn, “Cho anh, anh không cần phải đi theo tôi nữa.”

Tiếng bước chân theo sát anh cuối cùng cũng biến mất, cho đến khi anh gần như ra khỏi con hẻm, dư quang liếc qua nơi người đàn ông từng đứng, quả nhiên chỉ là vì gói kẹo sữa thỏ trắng trong túi anh.

……

Hôm sau, trước khi ra ngoài, Cao Hàn đăng nhập Linh Võng. Từ khi Linh Võng công khai giúp anh làm sáng tỏ sự thật và gửi tin nhắn riêng cho anh thì càng nhiều người ghé qua cửa hàng và nhắn tin hỏi anh bao giờ có thêm pháp khí mới. Anh không xoá đi nhưng cũng không trả lời.

Cao Hàn tắt phần tin nhắn đi, đột nhiên thấy thiếu gì đó, hình như đã lâu rồi Thái Tinh Hoả chưa tìm tới anh, anh cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng đối phương tương đối bận rộn.

Ngày hôm nay khi bày quán, nhiều khách hàng tìm tới anh để tu bổ pháp khí hơn, trong đó có một sói là khách hàng quen của người khác. Cao Hàn không cần nhìn cũng cảm nhận được ánh mắt đầy ghen tị không hề che giấu của Lý Đại.

“Chẳng nhẽ hai người không lo lắng sao? Cậu ta không những cướp khách hàng của tôi mà còn có cả của hai người nữa đấy.”

Ông lão và bà chủ không nói gì.

Lý Đại có chút nóng nảy, lại nói: “Đừng nhìn lượng khách hàng cậu ta cướp không nhiều lắm, về sau khi tất cả khách hàng đều mất đi thì lại hối hận không kịp.”

“Sự thật đã là như thế thì cậu còn có thể làm gì nữa?” Bà chủ cười như không cười, “ Thứ cậu ấy có chính là bản lĩnh, chẳng nhẽ cậu còn muốn so bản lĩnh với cậu ấy à?

“Có một số người trời sinh đã nên kiếm cơm bằng nghề này.” Ông lão ở quầy hàng bên cạnh cũng mở miệng nói một câu.

“Trời sinh?” Trên mặt Lý Đại đột nhiên lộ ra một tia châm chọc, tựa như nhớ tới cái gì đó, “Chỉ vì người khác là trời sinh nên chúng ta phải nhường đường cho bọn họ sao?”

Ps: bonus 2/9!