Chương 38

“Ai là người khẳng định với bổn thiếu rằng kế hoạch sẽ thuận lợi, sẽ không có sai sót gì?” Viên Thần Lâm kéo cà vạt trên yết hầu xuống, dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhân.

Đến cả Trần Lực, kẻ đứng bên cạnh xem, cũng không dám thở, cúi người không dám nói một lời, sợ Viên Thần Lâm chú ý tới mình.

Một tiếng "Rầm" vang lên, Trần Lực vừa nhận ra thì đã bị một chiếc bình cao hơn nửa người đập trúng, máu chảy lênh láng từ trên đầu xuống.

“Hai đứa bọn mày, thành sự thì ít mà bại sự có thừa, đáng lẽ bổn thiếu không nên tin tưởng bọn mày.”Viên Thần Lâm lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm rồi nói.

Phạm Nhân bò về phía Viên Thần Lâm hai bước, môi hắn sợ hãi đến mức run rẩy, “Viên thiếu, chuyện này là do chúng tôi có sai sót, nhưng chúng tôi không đoán trước được là Linh Võng sẽ giúp Ám Ô, còn tìm nhân viên giao hàng kia để làm chứng.”

“Đúng không, thế sao tôi nghe nói Ám Ô có thể tự rửa sạch hiềm nghi là do bạn tốt của mày, Tô Chu Hà giúp đỡ?” Viên Thần Lâm từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nói.

Sắc mặt Phạm Nhân cứng đờ, hắn không dám nói ra chuyện này vì sợ Viên thiếu sẽ tính lên đầu hắn, vì vậy cắn răng nói: “Là tên Thái Tinh Hoả kia, tên đó có quen biết với Tô Chu Hà, lúc trước cũng là hắn giật giây Tô Chu Hà mua pháp khí của Ám Ô. Lần này chắc chắn là do Thái Tinh Hoả tìm tới Tô Chu Hà để xin giúp đỡ, với sự hiểu biết về Tô Chu Hà của tôi thì chắc chắn cậu ta sẽ không do dự mà đồng ý.

“Mặc kệ là do ai, dám phá hỏng kế hoạch này thì chính là dám đối nghịch với bổn thiếu.” Viên Thần Lâm nhìn về phía Tô Chu Hà đang đứng trong sân vườn với ánh mắt lạnh lùng.

Trong đáy mắt Phạm Nhân hiện lên một tia giằng co, kỳ thật hắn vẫn còn chút tình nghĩa với Tô Chu Hà, nhưng nghĩ đến vì anh mà mình mới ra nông nỗi này thì chút lương tâm còn sót lại cũng biến mất. Trong lòng lạnh nhạt nghĩ, nếu Tô Chu Hà đã muốn đâm đầu vào đường chết thì hắn cũng không còn cách nào khác

“Cút ra bằng cửa sau đi, trong khoảng thời gian này bổn thiếu không muốn nhìn thấy bọn mày.” Viên Thần Lâm đứng dậy, quay trở lại bữa tiệc lúc trước, trên môi nở một nụ cười tủm tỉm, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng tức giận vừa nãy.

Phạm Nhân biết muốn có lại sự tín nhiệm của Viên Thần Lâm là điều không có khả năng, vậy nên hắn cùng Trần Lực xám xịt đi ra từ cửa sau. Trước khi đi, hắn nhìn về phía Tô Chu Hà, người chưa biết sắp có tai họa ập xuống đầu mình, sự oán hận trong lòng vơi bớt, nhường chỗ cho sự khoái chí khi người khác gặp họa.

Tô Chu Hà, tôi muốn nhìn xem, khi cậu rơi xuống vị trí của tôi thì có thể giữ được cái đạo lý của cậu không, hay là sẽ giống như tôi.

“Tống thiếu, đồ ăn hôn nay không hợp khẩu vị cậu sao, tôi thấy cậu vẫn chưa động đũa vào món nào. Có cần tôi cho người làm những món khác không?” Viên Thần Lâm đi tới trước mặt Tống Minh Minh trong sự ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, mỉm cười hỏi.

Vẻ mặt Tống Minh Minh không kiên nhẫn, xua tay nói: “Tránh ra đi, bổn thiếu gia cần sự yên tĩnh một lát.”

Những người chung quanh không dám đắc tội với cậu, lần lượt giải tán, không khí bỗng nhiên trở nên yên lặng

“Sao anh vẫn chưa đi?” Hồ Bảo, người đi cùng Tống Minh Minh tới nơi này, thấy gã còn chưa đi thì ngạc nhiên hỏi.

Vẻ mặt Viên Thần Lâm cứng đờ, nhìn về phía Hồ Bảo nhưng ánh mắt không lộ chút bất mãn nào. Vị này cũng tới từ nơi đó, tuy rằng không có địa vị như Tống Minh Minh nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nếu người này đứng về phía gã thì sẽ địa vị của gã tại gia tộc sẽ cao hơn rất nhiều nhưng đáng tiếc là gã không nhìn rõ người này.

Ánh mắt của Viên Thần Lâm phản chiếu bóng dáng của Tống Minh Minh và Hồ Bảo. Tương lai gã có được vị trí cao hơn hay không đều do hai người này.

“Hình như Tống thiếu có chuyện không vui, có thể nói tôi biết là chyện gì không, biết đâu tôi có thể giúp ngài.” Viên Thần Lâm mặt dày nói.

Tống Minh Minh còn chưa nói lời nào thì Hồ Bảo đã liếc mắt nhìn gã, “Anh thật thật sự có thể giúp được Minh Minh?”

“Tôi có thể thử xem.” Viên Thần Lâm cười tươi hơn vài phần.

Hồ Bảo suy nghĩ một lúc cũng thấy không thiệt gì, nhỡ đâu tên này có thể tìm được người có bản lĩnh thì sao, “Vậy anh có thể tìm một luyện khí sư có thể tu bổ pháp khí không, pháp khí của Minh Minh đã bị hỏng.”

“Pháp khí đã hỏng rồi thì tại sao không đổi một thanh khác tốt hơn? Tôi tin là lấy thân phận của Tống thiếu thì việc này cũng không khó đi.” Viên Thần Lâm kinh ngạc nói.

“Nếu muốn đổi thanh khác thì cần anh làm gì?”

Vẻ mặt Hồ Bảo lộ ra sự khinh thường, trong lòng Viên Thần Lâm giận điên người nhưng không dám để lộ ra.

Phong thủy luân chuyển, con người có một tật xấu là họ chỉ dám phát tiết cảm xúc của mình trước mặt kẻ yếu thế hơn mình.