Lời nói của thiếu niên kia như là cái tát vào mặt mũi Hà Định, mọi người xung quanh đều nhìn gã với ánh mắt trào phúng, chế giễu gã không biết nhìn hàng.
Trong lòng Hà Định không cam tâm, nếu chuyện này được đồn ra ngoài thì làm sao gã có thể lăn lộn trong cái vòng này.
“Chỉ là một thanh pháp khí hạ cấp thôi mà, có thể kết hợp với phù chú trung cấp thì cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng có giới hạn rồi.” Hà Định nói.
Người thiếu niên liếc mắt nhìn gã, “Anh là ai?”
“Tống thiếu, gã tên là Hà Định.” Đúng lúc Viên Thần Lâm đi tới liền giải thích.
Vừa nghe tới họ Tống, sắc mặt Hà Định tái nhợt đi hai phần. Họ Tống ở H quốc rất nhiều nhưng người có thể được Viên Thần Lâm gọi là Tống thiếu thì chỉ có thể tới từ đại gia tộc nơi đó.
Tống Minh Minh cũng không quan tâm Hà Định là ai, nghe Viên Thần Lâm nói xong liền hừ lạnh một tiếng, “Ánh mắt thật thiển cận, không nói pháp khí hạ cấp kết hợp với phù chú trung cấp thì uy lực cũng như pháp khí trung cấp. Chỉ cần người này có thể luyện ra loại pháp khí vượt cấp, ai có thể chắc chắn đối phương không thể luyện ra pháp khí trung cấp có thể kết hợp với phù chú thượng cấp, càng hướng lên trên càng có khả năng.”
Mỗi lời cậu nói, sắc mặt Hà Định lại tái đi một phần, cuối cùng xám xịt lại, lần trốn trong đám đông, không dám ra mặt vì quá xấu hổ.
“Thanh pháp khí này là từ đâu mà có?” Tống Minh Minh càng tò mò với người luyện chế pháp khí này, loại tiềm lực này cực kỳ hiếm thấy.
Ánh mắt mọi người tập trung trên người Tô Chu Hà, được Tống Minh Minh khen ngợi thì chắc hẳn đối phương là người có thực lực, không ít người đã động tâm.
“Pháp khí là được mua trên Linh Võng, ở cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư, chủ quán lấy danh hiệu là Ám Ô.” Tô Chu Hà thành thật trả lời.
Mọi người âm thầm ghi nhớ cái tên này.
Tống Minh Minh gật đầu, xoay người đi, Viên Thần Lâm lập tức đuổi theo vị thiếu gia kém mình bảy tám tuổi này, hỏi: “Tống thiếu, ngài vừa nói đây là lần thứ hai ngài thấy người luyện được pháp khí hạ cấp có thể chứa đựng phù chú trung cấp, vậy người thứ nhất là ai?”
“Còn có thể là ai, tôi còn có việc, đi trước, cậu cứ bận việc của mình đi.”
Tống Minh Minh không trả lời rõ ràng, nhưng lại khiến Viên Thần Lâm dừng lại, trái tim gã như nhảy dựng lên, người duy nhất mà gã có thể nghĩ đến là vị ở học viện Bồng Lai kia rồi gã lại nghĩ đến vị chủ quán kia. Chẳng nhẽ vị chủ quán đấy thật sự có tiềm lực như vị kia ở học viện Bồng Lai? Gã thực sự rất hoài nghi nhưng Tống Minh Minh không cần phải nói dối gã làm gì.
Viên Thần Lâm nheo đôi mắt lại, nếu có thể mượn sức được người này thì địa vị của gã ở Viên gia sẽ như cá gặp nước, trong tay sẽ càng có thêm nhiều tài nguyên. Một mũi tên trúng hai đích, nghĩ vậy gã lập tức vẫy tay về phía quản gia
“Thiếu gia có gì cần phân phó ạ?”
“Kêu Tô thiếu tới đây, tôi có việc phải hỏi cậu ta.” Viên Lâm Thần nói với quản gia.
Tô Chu Hà vừa nghe Viên Thần Lâm muốn gặp anh thì trong lòng đã rõ là về chuyện gì.
Quả nhiên vừa thấy anh đến, đối phương liền đi thẳng vào vấn đề.
“Tô thiếu, cậu là người thông minh, vậy nên cậu cũng biết tôi muốn hỏi cậu chuyện gì đúng không.”
Tô Chu Hà cười khổ, “Viên thiếu, không phải tôi muốn giấu chuyện gì mà là tôi cũng chỉ được người quen giới thiệu mà tới thôi. Người kia có mua một thanh pháp khí trên Linh Võng, phát hiện ra pháp khí không tồi nên mới giới thiệu cho tôi.” Anh không muốn kéo Thái Tinh Hoả xuống nước cho nên chỉ kể lại một cách sơ lược.
Viên Thần Lâm nhíu mày, gã biết Tô Chu Hà không dám nói dối gã nên khi Tô Chu Hà vừa rời khỏi, gã đã lập tức cho người đi điều tra.
Sau khi cuộc tụ tập kết thúc, tiễn vị thần phật Tống Minh Minh đi, Viên Thần Lâm dặn dò người làm đừng để ai quấy rầy gã. Trở về phòng, đăng nhập vào Linh Võng, gã tìm được cửa hàng Thiên Hạ Đệ Nhất Khí Sư mà Tô Chu Hà nhắc tới. Gã phát hiện có người đặt trước hai thanh pháp khí trung cấp, cấp bậc pháp khí vậy mà cao hơn thông tin Tô Chu Hà cung cấp.
Bởi vì có người đặt trước nên người khác tiến vào thì sẽ không thấy được thông tin pháp khí, Viên Thần Lâm có chút danh tiếng, vừa hỏi liền lập tức có người giải đáp
“Cửa hàng này mới mở nên thường xuyên có pháp khí mới nhưng không thời gian có cố định. Muốn mua pháp khí thì có thể nhắn riêng cho chủ quán nhưng phải đợi một khoảng thời gian chủ quán mới hồi đáp.”
Viên Thần Lâm đảo mắt, gã không tin. Làm ăn buôn bán sao có thể không để ý tới khách hàng được chứ. Nhưng kết quả là sau một giờ đồng hồ nhìn chằm chằm vào máy truyền tin thì đối phương vẫn chưa hồi đáp.