Chương 20

Nửa năm trước, cha nuôi có dành dụm được một khoản tiền vậy nên ông ấy có thử làm buôn bán nhỏ nhưng kết quả chính là mất cả vốn lẫn lời. Ông ấy vẫn luôn nghĩ là vận khí của mình không tốt nhưng thật ra tất cả đều là do Đường gia âm thầm hạ thủ với mục đích ngăn chặn mọi cơ hội tái khởi của Cao gia.

Điều kiện duy nhất để Đường gia trả nợ thay cho Cao gia đó chính là Cao gia phải cắt đứt liên lạc với nguyên chủ, nguyên chủ cũng không liên lạc được với Cao gia, cho nên tới khi chết đi, hắn cũng không biết tình trạng thảm hại của Cao gia đều là do một Đường Chấn Bình tạo nên.

……

Ngày hôm sau, Cao Hàn thu thập hành lý rời khỏi Thanh thành.

Anh vừa ra khỏi cửa thì Đường Chấn Bình đã biết, ông ta giận dữ đập nát cái ly trong tay.

Cuộc đối thoại ấy bị Đường Minh Hạo nghe được, hắn ta bất chấp giáo dưỡng mà xông vào thư phòng, “Cha, con nghe được tin Cao Hàn rời khỏi Thanh thành, đây là thật hay giả? Có phải cậu ta biết chuyện gì đó nên muốn chạy trốn không?”

“Ai dạy anh cái kiểu cứ thế xông vào, giáo dưỡng đâu?” Đường Chấn Bình nhăn mày, không vui, nói.

“Con không nhịn được, mẹ nó người cũng đã chạy rồi.”

“Ta quản không được, người mẹ nó đều đi rồi.” Đường Minh Hạo gấp đến mức nói tục.

“Đường Minh Hạo!” Mặt Đường Chấn Bình trầm xuống.

Khuôn mặt Đường Minh Hạo cứng đờ, giờ hắn ta mới ý thức được rằng cha hắn đang rất giận dữ, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói thêm một từ.

“Tôi sao lại sinh ra được đứa con ngu ngốc như anh. Dùng đầu óc của mình nghĩ lại đi, vợ chồng Cao gia vẫn ở Thanh thành, sao nó có thể bỏ lại cha mẹ nuôi của mình mà cao chạy xa bay, trừ khi nó thật sự không quan tâm đến bọn họ.”Đường Chấn Bình hừ lạnh một tiếng.

Cuối cùng Đường Minh Hạo cũng bình tĩnh lại, “Vậy tại sao cậu ta lại rời khỏi Thanh thành?”

Đường Chấn Bình bưng ly trà được Lý quản gia mang lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, trong vòng nửa tháng nếu nó không về thì nó sẽ tự biết hậu quả.”

Nửa tháng sau, cũng chính là thời gian Cao Hàn ước định với ông ta trở về Đường gia ăn cơm.

“Thế, thế còn sự kiện kia ……” Đường Minh Hạo đang nhắc đến việc Cao Hàn sẽ thay thế hắn ta đi đến nhà chính.

“Nó không đi cũng phải đi, đây không phải việc nó có thể quyết định được.” Đường Chấn Bình lạnh lùng nói.

Trên mặt Đường Minh Hạo hiện lên sự vui vẻ, có những lời này đảm bảo thì hắn cũng yên tâm rồi.

Rừng cây rậm rạp, dã thú khắp nơi, ở đâu cũng ẩn giấu vô vàn nguy hiểm, mùi hương ẩm thấp hoà quyện cùng với mùi máu tươi, dù là ở đâu thì cũng có thể ngửi thấy.

Cao Hàn đã ở trong hoàn cảnh như vậy ba ngày. Nhưng chỉ với ba ngày anh đã đột phá được cấp một, so với thời gian anh tính thì ít hơn năm ngày. Dù sao thì nơi này cũng là rừng rập.

Rừng rậm càng nguyên thủy thì linh khí càng nồng đạm, bên cạnh đó Cao Hàn cũng lập phù trận nên không chỉ đột phá lên cấp hai mà còn có thể củng cố được tu vi. Anh có dự cảm rằng nếu tu luyện tại nơi này một tháng thì việc đột phá cấp hai cũng không phải vấn đề, nhưng tình hình không cho phép.

Thời gian định ước với Đường Chấn Bình sắp đến, chỉ còn cách mười ngày nữa. Anh cần phải về Thanh thành trước thời hạn nếu không thì chắc chắn Đường Chấn Bình sẽ ra tay với cha mẹ nuôi của nguyên chủ.

Cao Hàn phủi sạch những tro tàn xung quanh, lại bày thêm một cái phù trận nữa. Tu luyện thêm năm ngày nữa thì tu vi lại tăng lên, thời gian còn lại thì anh dùng để luyện khí.

Sau khi đột phá đến cấp hai, thực lực Cao Hàn tăng lên đáng kể, cuối cùng cũng có thể luyện chế được pháp khí trung cấp. Trước khi đến đây anh đã lập kế hoạch, vậy nên anh đã mua một lượng nguyên liệu lớn thuộc mọi loại thuộc tính của ông chủ Chu. Mười lần luyện chế thì thất bại hai lần, tám lần luyện chế thành công ra pháp khí trung cấp.

Cao Hàn đứng dậy, một lượng tro đen lập tức rơi từ trên người xuống, đây đều là do luyện chế thất bại, tạp chất của nguyên liệu sau khi luyện chế và khi anh đột phá. Có một ít dính lên quần áo Cao Hàn toả ra mùi vị khó ngửi xua đuổi dã thú gần đó, trong phạm vi một trăm mét, không có một con vật nào dám đến gần.

Khi trở lại xã hội văn minh, đã xảy ra một việc nho nhỏ. Trong lúc Cao Hàn đang tìm khách sạn để tắm thì bị chủ khách sạn thứ nhất đuổi ra ngoài vì quá hôi và sợ những vị khách khác sẽ khiếu nại.

Chủ khách sạn thứ hai là nữ, nhìn thấy giá trị nhan sắc của anh cao nên mới cho vào tắm rửa. Khi trả phòng thì bà chủ luôn miệng hỏi anh ở đâu, có bạn gái chưa,.... Nếu không phải người ta là con gái, da mặt mỏng thì Cao Hàn chắc chắn người ta sẽ dùng thủ đoạn gì đó để không cho anh đi.