Một năm thân tình đều chỉ là âm mưu, nguyên chủ là người trọng tình thân, lập tức khí huyết công tâm, hơn nữa Đường Tâm Ngữ đã từng lừa nguyên chủ tu luyện cuốn công pháp mà bị cô ta xé đi một tờ.
Bộ công pháp kia là do Đường Chấn Bình đưa cho nguyên chủ, chẳng qua chuyển giao qua tay Đường Tâm Ngữ, mà Đường Tâm Ngữ không thích nguyên chủ, vì thế cô ta đã xé đi một tờ khiến cho nguyên chủ tu luyện theo trình tự không đúng, thân thể tự nhiên sẽ tồn tại tai họa ngầm, chỉ cần có cơ hộ liền sẽ hoàn toàn phản phệ, chân tướng vì sao Đường Chấn Bình đối tốt với hắn chính là ngòi nổ.
Linh hồn nguyên chủ tuy rằng biến mất, nhưng sự thống khổ khi bị phản bội vẫn còn lưu lại trong trí nhớ.
Khuôn mặt Cao Hàn vặn vẹo một lát, mới tạm thời áp xuống chấp niệm thống khổ của nguyên chủ.
Tình huống của nguyên chủ, thật ra cũng có nửa phần tương tự vớicuộc đời anh, anh cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, sau nhà tan cửa nát, biến thành cô nhi, chỉ là không có may mắn như nguyên chủ, có cha mẹ nuôi yêu thương mà từ nhỏ anh đã phải tự lập, anh không bao giờ hy vọng người khác cho mình cái gì miễn phí, hoặc đối tốt với anh, đó chỉ có thể là mật ngọt chết ruồi, giống như bác nguyên chủ Đường Chấn Bình.
Cao Hàn lau sạch những giọt nước mắt sinh lý không tự chủ được mà trào ra, cất bước rời khỏi khu giải trí, trở về Đường gia.
Đường Chấn Bình cùng Đường phu nhân đang ở phòng khách xem tin tức, khung cảnh vợ chồng ấm áp. Trong đầu Cao Hàn hiện lên hình ảnh bọn họ một nhà bốn người hoà thuận, vui vẻ, sự ấm áp dưới ánh đèn màu vàng này không thuộc về nguyên chủ, nguyên chủ nỗ lực cả một năm cũng không thể chen được vào bầu không khí này, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu sự tồn tại hắn đã bị cự tuyệt.
“Cao Hàn, sao cháu đã trở về, không phải là cùng Minh Hạo và Tâm Ngữ ra ngoài chơi sao?” Đường Chấn Bình nghe được tiếng bước chân liền quay đầu, nhìn thấy Cao Hàn trở về một mình.
Đường phu nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không tỏ vẻ gì, người này là kẻ chết thay cho con bà ta nên bà ta chỉ ngầm đối Cao Hàn không mặn không nhạt, bên ngoài tỏ vẻ yêu quý là bởi vì Đường Chấn Bình dặn dò.
“Bọn họ vẫn còn đang chơi cùng bạn bè ở khu giải trí, cháu quay về trước vì có chuyện cần nói với bác.” Cao Hàn nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo xuống.
Quần áo trên người anh nhìn thế nào cũng không hợp với dáng người. Hầu hết quần áo của nguyên chủ đều là do Đường phu nhân gọi người đưa tới, không phải loại lớn hơn một size thì cũng chính là nhỏ đi một size, nhưng nguyên chủ chưa bao giờ nói.
Đường Chấn Bình kinh ngạc hạ mắt, không phải vì Cao Hàn có chuyện cần nói, mà là bởi vì thái độ cùng ngữ khí của anh, thái độ giống như có thêm vài phần tự tin, ngữ khí càng thêm phần kiên định và sắc sảo, thiếu đi vài phần ôn hoà.
“Cháu muốn nói chuyện gì với bác?” Đường Chấn Bình cảm thấy cháu ngoại đi ra ngoài một chuyến khi trở về khí chất từ trong ra ngoài đều thay đổi.
“Cháu muốn dọn ra ngoài.” Cao Hàn nói một cách nhẹ nhàng, bâng quơ giống như ném một quả bom xuống mặt nước phẳng lặng của Đường gia.
Đột nhiên Đường Chấn Bình đứng lên, nhìn chằm chằm Cao Hàn hỏi, “Vì sao tự nhiên cháu lại có suy nghĩ này, có phải có ai nói gì với cháu không?” Dứt lời còn liếc Đường phu nhân một cái.
Đã làm vợ chồng được vài thập niên, Đường phu nhân lập tức hiểu ý tứ chồng bà mà đứng lên, đi ra ngoài gọi điện thoại kêu Đường Minh Hạo và Đường Tâm Ngữ trở về.
“Không ai nói gì với cháu cả, chỉ là từ nhỏ cha mẹ nuôi của cháu đã dạy rằng làm người thì phải có lương tâm, bác toàn tâm toàn ý chăm sóc cháu nhưng cháu vẫn không thể luôn làm phiền tới bác được. Trong một năm nay, cháu đã ra ngoài làm thêm, tích góp được chút tiền, có thể tự nuôi sống bản thân được rồi.” Cao Hàn đi thẳng vào vấn đề khiến Đường Chấn Bình không kịp trở tay.
“Cháu ra ngoài làm thêm? Không phải mỗi tháng bác gái cháu đều cho cháu tiền tiêu vặt sao? Không đủ tiêu thì có thể nói với bác mà, không cần nhất thiết phải dọn ra ngoài như vậy.” Đường Chấn Bình cũng không nghĩ là hắn thực sự muốn dọn ra ngoài nhưng ông ta có thói quen đặt mọi thứ trong tầm kiểm soát.
“Bác gái có cho cháu tiền tiêu vặt, cháu đặt riêng trong một tài khoản, chưa từng dùng đến vì cháu đã được dạy là không thể vô duyên vô cớ sử dụng tiền của người khác như vậy.” Cao Hàn nói một cách bình đạm, anh chỉ tới để thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.
“Bác của cháu sao lại thành người khác được……” Đường Chấn Bình nhìn anh bướng bỉnh, nhớ đến người em gái năm đó cố chấp bỏ nhà ra đi, một khi đã đưa quyết định thì ko thể bị người khác thay đổi.
“Cháu thực sự muốn dọn ra ngoài?” Đường Chấn Bình trầm mặt xuống hỏi.
Cao Hàn gật đầu, từ khi anh thừa kế ký ức của nguyên chủ đã có quyết định này. Ở Đường gia sẽ rất vướng tay vướng chân, nhiều chuyện anh muốn làm rất khó để thực hiện.
Người Đường gia khinh thường nguyên chủ. Vì vậy không những bị anh em Đường Minh Hạo nhắm vào mà còn có quản gia, người hầu luôn tự ý tiến vào phòng nguyên chủ, chưa bao giờ gõ cửa trước nên hoàn toàn không có sự riêng tư.
Đường Chấn Bình hít một hơi thật sâu, “Nếu cháu dọn đi, chịu nhọc chịu khổ, trong lòng bác cũng không yên tâm. Về sau khi xuống cửu tuyền gặp cha mẹ cháu thì bác biết ăn nói như thế nào với họ?”
“Cha và mẹ cũng đã nói qua rồi, người trẻ tuổi ăn chút khổ cũng không tính là cái gì, chịu được khổ trước thì tài phú mới đến sau. Cháu đã không còn là trẻ con nữa rồi, bác không cần phải lo lắng cho cháu như thế.” Cao Hàn rũ mắt xuống. Cha ruột của nguyên chủ từng nói như thế và thật ra cha mẹ ruột của anh cũng từng nhắc đến đạo lý như vậy.
Đường Chấn Bình cũng nhìn ra được thái độ kiên quyết của anh giống như bất kể mình nói cái gì thì đứa cháu ngoại này đều không thay đổi quyết định. Điểm này thực sự giống với người em gái đã mất của ông ta.
“Được, bác đồng ý với lựa chọn của cháu”
“Lão gia, ông……” Đường phu nhân vừa trở về liền nghe được chồng mình nói như vậy. Bà ta chau mày, không hiểu vì sao chồng bà lại đồng ý để hắn dọn ra ngoài ở sau khi đã dùng trăm phương ngàn kế để đưa người về.
Đường Chấn Bình nhấc tay, ngăn cản bà ta nói tiếp. Ông ta nhìn thẳng vào Cao Hàn và nói: “Bác tôn trọng quyết định của cháu, nhưng vẫn có yêu cầu, cháu dọn tới chỗ nào thì phải nói với bác, mỗi ngày đều phải báo bình an, hôm nay đã muộn rồi, muốn dọn đi thì nhanh nhất hãy để ngày mai, bác sẽ giúp cháu tìm chỗ ở mới.”
Cao Hàn gật đầu: ” Vâng ạ”
Cái gọi là báo bình an chỉ là muốn nắm giữ được hành tung của anh. Được cho phép, Cao Hàn trở về phòng.
Để lại sau lưng sắc mặt âm trầm của Đường Chấn Bình và sắc mặt lo âu của Đường phu nhân. Dựa vào thính giác của Cao Hàn, đứng ở hành hang cũng có thể nghe được Đường phu nhân đang cầu xin cho con gái mình, mong Đường Chấn Bình đừng phạt quá nặng.
Lấy tính tình của Đường Chấn Bình thì đương nhiên không có khả năng này. Việc tốt không thành, Đường Tâm Ngữ, lần đầu tiên bị Đường Chấn Bình tát một cái. Đêm đó tiếng khóc nháo tràn ngập Đường gia.