Chương 16

Giám đốc giở cái giọng âm dương quái khí mỉa mai Cao Hàn, những người xung quanh cũng đã quen rồi. Người đẹp luôn được người khác yêu thích, hơn nữa tuy rằng được bà chủ thiên vị nhưng từ trước tới nay nguyên chủ đều rất chăm chỉ làm việc. Cho nên ngoại trừ giám đốc siêu thị thì các nhân viên còn lại đều yêu quý hắn.

Một nhân viên tiến đến bên người Cao Hàn, nói nhỏ: “Tiểu Cao đừng để ý làm gì. Giám đốc vừa mới bị bà chủ răn dạy, tâm tình gã ta khó chịu, gặp ai cũng có thái độ như vậy, anh không phải người đầu tiên bị nói vậy đâu.”

Cao Hàn quay đầu, nhìn về phía nữ nhân viên vừa thì thầm với anh. Cô ấy là nhân viên phụ trách tại quầy thu ngân, tên là Trương Tử San. Khi anh cúi đầu xuống nhìn, không hiểu sao khuôn mặt đối phương trở nên ửng hồng.

“Tôi đi làm việc đây.” Trương Tử San nói xong liền đỏ mặt, chạy đi.

Cao Hàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hiện giờ không phải là đang đi làm sao, hơn nữa anh còn muốn hỏi đối phương bà chủ đang ở đâu. Kỳ thật hôm nay Cao Hàn tới là để từ chức

“Này, tao đang nói chuyện với mày đấy.” Giám đốc thấy anh bỏ qua gã ta, vốn dĩ trong lòng đang nén giận, liền lập tức bùng nổ, một hai phải đấu khẩu.

“Bà chủ đang ở đâu?” Cao Hàn hỏi.

Giám đốc liền giễu cợt nhay tức khắc: “Làm sao thế, muốn cáo trạng à. Định ỷ vào khuôn mặt xinh đẹp này của mày mà quyến rũ bà chủ à. Cái loại trai bao như mày…..”

Cao Hàn xoay người, đi tìm nhân viên khác để hỏi. Có người nói cho anh biết rằng hai ba ngày nay bà chủ vì mấy chuyện của siêu thị mà chạy đi chạy lại ở bên ngoài, có lẽ ngày mai mới có thể trở lại, chuyện từ chức này tạm thời hoãn lại vậy. Cao Hàn nhìn mọi người xung quanh, ai ai cũng đang bận rộn. Gần đây siêu thị có đợt giảm giá đặc biệt nên lưu lượng khách hôm nay nhiều gấp vài lần so với ngày thường. Là một người đàn ông, đứng nhìn và không làm gì thì cũng không được tốt lắm vì vậy anh liền xắn tay áo lên để làm việc.

Giám đốc không tìm thấy cớ để trào phúng anh, siêu thị lại bận rộn nên gã ta quyết định ưu tiên công việc trước.

Lần này siêu thị Thiên Thiên đang có hoạt động chiết khấu nên giá cả giảm sâu hơn mọi lần, rất nhiều khách quen đều nghe tin mà đến. Cứ cách một hai giờ lại phải bổ sung thêm hàng lên kệ siêu thị.

Sức lực Cao Hàn lớn, không cần đến nửa giờ anh đã lấp đầy mấy kệ hàng xung quanh. Tên giám đốc muốn bới móc lỗi sai để mắng anh cũng không có cơ hội xuống tay.

“Có thỏ trắng không?”

Bỗng nhiên có một âm thanh trầm thấp vang lên cạnh tai Cao Hàn, anh lập tức quay đầu lại, đυ.ng phải một người đàn ông mặc đồ đen từ đầu đến chân, mặc dù đã đội mũ lưỡi trai thế nhưng khuôn mặt vẫn không thể che đi được. Khuôn mặt ấy có thể coi là phong hoa tuyệt đại, ánh đèn phía sau từ như lấy hắn làm trung tâm mà tạo nên hiệu ứng mờ ảo. Cái vẻ đẹp phi thường ấy, có thể nói là già trẻ lớn bé đều yêu thích.

Cao Hàn nhìn thoáng qua xung quanh, anh phát hiện hầu hết mọi người đang lén nhìn về phía bên này, còn có người cố ý đẩy xe về phía anh, tỏ vẻ đang mua sắm nhưng thực chất là đang nhìn trộm người đàn ông.

Tất nhiên, anh không biết rằng mình cũng là một trong những mục tiêu của người khác.

“Đây là siêu thị, không bán thỏ trắng.” Cao Hàn lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với hắn.

Người đàn ông mỉm cười, tò mò nhìn về phía anh, "Tôi đang nói về kẹo bơ cứng Thỏ Trắng.”

Tai của Cao Han đỏ lên nhưng sau đó anh chỉ bình tĩnh nói: "Để tôi thử tìm xem."

Như phát hiện ra một chân trời mới nào đó, người đàn ông nhìn chằm chằm vào tai anh, đi theo anh như cái bóng. Cho đến khi Cao Hàn đứng trước kệ hàng cuối cùng, ánh mắt rực lửa đang nhìn anh ấy mới biến mất.

Cao Hàn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói thì anh không thích cảm giác đấy, ánh mắt của người đàn ông khiến anh có cảm giác như mình đang bị nhìn thấu tâm can.

Đột nhiên, Cao Hàn lại phát hiện đôi mắt đó lại nhìn chằm chằm vào phía sau mình. Khi ngẩng đầu lên, anh thấy người đàn ông đang đứng ở phía đầu bên kia kệ hàng, nhìn anh qua một khe hở rộng bằng một bàn tay với đôi mắt đen láy.

Cao Hàn trầm mặc một lúc, sau đó anh cực kỳ bình tĩnh dịch chuyển túi kẹo trên kệ, che khuất tầm mắt của đối phương.

Người đàn ông đi tới bên cạnh anh và hỏi: “Có còn không?”

“Không còn nữa.” Cao Hàn tìm kiếm trong trí nhớ của nguyên chủ, “Kẹo bơ Thỏ trắng đã bán hết một tháng trước rồi, nhà sản xuất đã ngừng sản xuất. E rằng sau này sẽ không còn nữa, loại kẹo bơ cứng này không tệ, chỉ khác một từ thôi, anh có thể thử loại này , mùi vị chắc hẳn là không khác nhau lắm.”

Người đàn ông nhìn kẹo bơ thỏ trắng nhỏ trong tay anh, mỉm cười, lắc đầu: “Không được, tôi chỉ cần kẹo thỏ trắng, những loại kẹo khác đều vô dụng, không thể áp chế được.”

Cao Hàn nhìn hắn bằng ánh mắt kì quái. Áp chế cái gì, áp chế huyết áp thấp à…?