- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Khí Thiếp Vương Gia
- Chương 184: Hủy Dung
Khí Thiếp Vương Gia
Chương 184: Hủy Dung
Roi da thật dài quất lên trên da, trên đó là kim châm dày đặc, roi đánh lên người Âu Dương Thanh Minh, mang theo 1 khối thịt từ người hắn, quần áo trên người đã sớm hỗn độn không chịu nổi, vết máu đỏ tươi hiện ra ngoài quần áo, da thịt bị kim châm dày đặc, cơn đau móc sắt trên vai và đòn roi luân phiên tra tấn hắn, đau đớn càng ngày càng mơ hồ, ý thức dần dần mất đi…
Nước lạnh như băng từ trên đầu đổ xuống, Âu Dương Thanh Minh rùng mình 1 cái, cả người cao thấp không có chỗ nào là không đau, ý thức lại trở nên rõ ràng “Bạch Mai Nhi, tốt nhất ngươi nên cầu xin ông trời cho ngươi đừng rơi vào trong tay bổn vương, nếu không……”
” Nếu không ta sẽ sống không bằng chết sao? Vương gia?” Bạch Mai Nhi cười tàn nhẫn “Vương gia, ngươi cảm thấy ngươi còn có hội thoát ra ngoài sao?”
” Cho dù bổn vương không thoát ra được, giang sơn này các ngươi cũng không ngồi được đâu, không có ngọc tỷ truyền quốc, các ngươi sớm muộn cũng sẽ bị kéo xuống khỏi ngôi vị, Bạch Mai Nhi, ngươi nghĩ bổn vương sợ chết sao?” Âu Dương Thanh Minh hừ lạnh 1 tiếng, máu tươi từ môi chảy xuống
” Vương gia đương nhiên không sợ chết, nhưng Vương gia sợ Thiên Tình công chúa chết? Nói thật với ngươi, thuộc hạ của ngươi hiện tại đạ bị bản cung tiêu diệt sạch, Lạc Đình Nam ngã xuống vách núi bỏ mạng, Nghiêm Dịch đến Nguyệt quốc báo tin cho Thiên Tình công chúa, đây là kết quà bổn cung muốn! Thiên Tình công chúa trở về rồi, bản cung không sợ ngươi sẽ không nói!”
“Bạch Mai Nhi!” Âu Dương Thanh Minh trợn mắt “Ngươi dám động đến 1 sợi tóc của Thiên Tình, ta thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi! Đình Nam chết có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, cứ chờ đi, báo ứng của ngươi sẽ đến rất nhanh thôi!”
” Ha ha ha……” Trong mắt Bạch Mai Nhi chảy ra lệ, rõ ràng là đang cười nhưng lại làm cho người ta rùng mình không thôi “Báo ứng? Ngươi quả thật là yêu thương ả, ta thật không rõ, ngươi yêu ả cái gì? Nhiều cơ thϊếp như vậy còn không đủ, ngươi yêu thương ả?”
” Nàng so với tất cả các ngươi đều trọng tình hơn, bổn vương yêu nàng, thì thế nào?” Âu Dương Thanh Minh cười lạnh “Ngươi nói đúng, bổn vương cho tới bây giờ không hề yêu ngươi, 1 chút cũng chưa từng!”
“Vậy Duẫn Lâm thì sao?” Bạch Mai Nhi thét lên chói tai
” Nàng? Bổn vương đối nàng chỉ là thương xót, thế mà thôi, không phải yêu! Tuy lúc đầu bổn vương hận Thiên Tình đến tận xương cốt, nhưng bởi vì hận mà sinh yêu, loại cảm tình này sao giống với ngươi? Cái ngươi muốn không phải là tình yêu, mà là giang sơn, con người tâm địa rắn rết sao có thể xứng với quyền lực, với dung nhan vủa ngươi, hắn còn có thể cho ngươi làm hoàng hậu sao? Ngươi đừng mơ tưởng nữa!”
” Ngươi câm miệng!” Bạch Mai Nhi lại 1 chưởng đánh lên mặt Âu Dương Thanh Minh, máu tươi lại chảy ra
” Ngươi đánh đi! Bổn vương thành quỷ cũng sẽ không nói cho ngươi truyền quốc ngọc tỷ ở nơi nào!” Âu Dương Thanh Minh cười vang, hoàn toàn không đem chút đau đớn thân xác để trong lòng
” Âu Dương Thanh Minh, trẫm thật muôn xem xem là miệng ngươi cứng, hay là đao của trẫm cứng!” Phía sau Bạch Mai Nhi đột nhiên xuất hiện 1 người mặc long bào, nhìn kỹ cư nhiên lại là 1 Âu Dương Thanh Minh
” A!” Âu Dương Thanh Minh cả kinh 1 chút, sau đó bình tĩnh nói “Ngươi nghĩ đeo mặt nạ da người là có thể giả mạo bổn vương sao?”
” Sư huynh?” Bạch Mai Nhi quay đầu lại nhìn nam tử mặc long bào
“Mai Nhi, đừng lo, trẫm sẽ làm cho hắn mở miệng!”
” Sư huynh? Ngươi muốn làm cái gì?” Bạch Mai Nhi tựa hồ có chút lo lắng
” Như thế nào? Ngươi lo lắng cho hắn?”
” Như thế nào có thể?” Bạch Mai Nhi bối rối che giấu “Sư huynh, ngươi làm gì cũng được, Mai Nhi ủng hộ ngươi!”
“Đôi gian phu da^ʍ phụ các ngươi, bổn vương mắt mù mới có thể tín nhiệm ngươi như thế, Bạch Mai Nhi, ngươi làm cho bổn vương thật sự thất vọng!” Âu Dương Thanh Minh nói “Uổng cho ta vẫn tín nhiệm ngươi!”
” Câm miệng!” Lại là “ba” đích một tiếng, Âu Dương Thanh Minh giả đánh lên mặt Âu Dương Thanh Minh
Sau đó hắn nhẹ nhàng vuốt hai má của Âu Dương Thanh Minh “Hủy đi dung nhan của ngươi, lấy đi giọng nói của ngươi, có lẽ sẽ không tồn tại Âu Dương Thanh Minh này nữa, như vậy trẫm chính là Âu Dương Thanh Minh duy nhất, ha ha ha… Mai Nhi, nàng nói, có được không?”
Nghe vậy, sắc mặt Bạch Mai Nhi trắng bệch “Sư huynh, ngươi?”
” Ngươi không buông bỏ được dung nhan này có phải không?” Nam tử kia tựa hồ có chút tức giận “Vậy khuôn mặt này lại càng không thể giữ lại!”
Đôi mắt sáng của Âu Dưong Thanh Minh chớp động tia oán hận, môi run rẩy, lạnh lung nói “Đôi cẩu nam nữ các ngươi, cho dù ta chết, hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho ngươi!”
Nam tử kia trào phúng nói “Vậy ngươi biến thành quỷ đi!”
Nói xong, rút từ bên hông qua 1 thanh chủy thủ sắc bén, âm hiểm rạch lên mặt hắn
Âu Dương Thanh Minh hoảng sợ trừng to mắt , cảm nhận thấy da thịt bị cắt rời, cơn đau không nói nên lời đánh úp lại, hắn không nói, thậm chí ngay cả hừ lạnh cũng không
“Ha ha… không thể tưởng tượng được Vương gia vẫn là 1 hán tử như thế, thật làm cho người ta bội phục, đáng tiếc, trên thế giới này không còn Âu Dương Thanh Minh nữa!” Nam tử trào phúng cười nhạo, lại thêm 1 đao
Huyết nhục tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, cơn đau bén nhọn lập tức truyền vào trong đầu, huyết thủy giống như sương mù bao phủ khắp mắt hắn, thế giới của hắn biến thành 1 màu đỏ
Bạch Mai Nhi run rẩy một chút, đột nhiên hô:” Sư huynh!”
” Mai Nhi, nàng không bỏ được hắn, không thể trách sư huynh được!”
Hắn vẫn không ngừng tàn nhẫn hành hạ Âu Dương Thanh Minh, 1 đao rồi 1 đao, đau không muốn sống, đau đến tận cùng, là vô tận chết lặng, Âu Dưong Thanh Minh trừng mắt, không biết ý chí của mình còn có thể duy trì được bao lâu
Hắn không nói, cũng không hừ 1 tiếng, đối phương tựa như điên cuồng, không ngừng dùng dao vẽ lên mặt hắn, da thịt bị cắt đứt làm cho hắn cảm thấy có 1 loại kɧoáı ©ảʍ trả thù “Mai Nhi, nàng xem, hắn không còn là Âu Dương Thanh Minh, thành sửu [trâu] bát quái rồi!”
Thanh đao bị vứt trên mặt đất, leng keng 1 tiếng, Bạch Mai Nhi run lên, gật đầu, mặt trắng bệch “Đúng vậy, sư huynh, hắn không phải nữa! Chúng ta rời khỏi nơi này đi!”
” Từ từ!” Nam tử kia cười nhẹ nói:” Hoảng cái gì? Còn chưa hạ độc hắn!”
Trong lòng Bạch Mai Nhi run lên “Sư huynh, có thể không hạ độc chứ?”
Nam tử điểm nhẹ lên chóp mũi của Bạch Mai Nhi “Không thể được, nhất định phải lấy đi giọng nói của hằn!”
Nam tử lấy ra từ trong lòng 1 viên thuốc, điểm huyệt Âu Dương Thanh Minh, nhét viên thuốc vào miệng hắn, bóp cằm hắn lại, lại điểm huyệt trước ngược, viên thuốc được nuốt xuống.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Khí Thiếp Vương Gia
- Chương 184: Hủy Dung