Chương 171: Thay Đổi

“Công tử, ngươi phải trêu chọc thì mới vui vẻ sao?” Thiên Tình đột nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên

Sở Nghi Hiên hi hi ha ha cười “Đúng a, trước đó vài ngày, trẫm quá buồn nhưng hiện tại đã vui vẻ trở lại rồi!”

Thiên Tình vô lực liếc mắt xem thường “Ta đi nghỉ ngơi!”

Đang muốn đi, đột nhiên nghe thấy Sở Nghi Hiên gọi “Thảo nhi!”

” Ân?” Nàng ngây ngốc, xoay người lại theo bản năng “Còn có chuyện gì sao?”

“Thảo nhi!” Lãnh thần [thần = môi] của hắn cong lên thành 1 đường cong khí phách “Quên những chuyện không vui đi, ngôi vị hoàng hậu của trẫm thuộc về nàng, ta cam đoan cả đời này chỉ thú [cưới] 1 mình nàng!”

Thiên Tình chấn động, trong lòng trở nên bối rối, bộ dáng của hắn không giống như đang nói dối, nàng biết hắn đang nói thật. Chỉ là, lời thề của nam nhân vốn không đáng tin, Âu Dương Thanh Minh cũng từng thề sẽ không làm hoàng đế, nhưng không đến nửa tháng, hắn liền thay đổi. Thế sự vô thường, lời thề không thể tin, càng huống chi thân phận của nàng bây giờ rất đáng xấu hổ, như thế nào có thể ba tâm hai ý [yêu nhiều người] đây? Người nàng yêu chính là Âu Dương Thanh Minh a, cho dù hắn không thương nàng nhưng nàng cũng sẽ không ngay lập tức liền quay người vào vòng tay của nam nhân khác

“Cảm ơn công tử, Thảo nhi nguyện ý lấy thân phận mới để sống là vì không muốn bị chuyện xưa làm vướng bận, nhưng phải cần thời gian, thỉnh công tử đừng bức ta, được không?”

Sở Nghi Hiên chớp mắt, cong môi, ý cười lan đến tận mắt “Được rồi, đi nghỉ ngơi đi!”

Thiên Tình xoay người lại, tâm tình phức tạp đi vào nội các, dưới sự hầu hạ của các thị nữ, nàng nằm lên giường, nhắm mắt lại nhưng không ngủ được. Tay khẽ vuốt lên đôi môi có chút sưng đỏ của mình, trong lòng Thiên Tình đầy những suy nghĩ phức tạp, 1 nữ nhân nếu nghe theo vận mệnh an bài, đời này có lẽ sẽ hạnh phúc, chỉ là vì sao nàng cho tới bây giờ vẫn không hề đấu tranh với vận mệnh, nhưng lại không thể có được hạnh phúc?

Hạnh phúc là gì? Có lẽ Bạch Mai Nhi lúc này rất hạnh phúc đi! Đã nói là không nghĩ nữa mà nhịn không được cứ nghĩ đến

Nghĩ nghĩ, đầu nàng có chút đau, khép mắt lại, lại mở, lại khép, lại mở, không ngừng lại lại, cố nến cảm giác xúc động muốn rơi lệ, Nhiều thích khách như vậy cũng chưa có thể làm cho nàng rơi lệ, nhưng chỉ vừa nghĩ đến Âu Dương Thanh Minh, lại suýt chút nữa làm nàng đổ nước mắt

Sở Nghi Hiên ở bên ngoài tựa hồ không ngủ, hắn đang phê tấu chương, nội các và ngoại điện chỉ cách nhau 1 tấm bình phong bằng lụa mỏng như ẩn như hiện

Cách 1 lớp màng, thân ảnh thon dài mà cao ngất của Sở nghi Hiên như ẩn như hiện, chiếc ghế hắn ngồi được lót 1 lớp lông cừu trắng rất dày. Mái tóc đen không được cố định mà rơi xuống y tháp. 1 tay hắn chống cắm, 1 tay cầm bút, khi thì nhíu mày, khi thì than nhẹ. Có khi dừng bút lại, hắn mỉm cười, đôi mắt híp lại, khóe miệng cong lên. Tựa hồ đang nghĩ đến chuyện gì, trong mắt hiện lên tia thảo mãn thật sâu. Trên môi hắn treo 1 nụ cười nhợt nhạt, thật giống như con gió nhẹ phất qua, để lại cảm giác thư thái dễ chịu

Thiên Tình nằm nghiêng người, nhìn thân ảnh thon dài như ẩn như hiện phía sau tấm rèm, bất luận thế nào, nam nhân này rất tốt với nàng, nàng không thể không cảm động, hắn hỏi mình có động tâm hay không, trong tâm cũng tự hỏi, nàng không thể phủ nhận, đối mặt với 1 nam nhân vĩ đại như thế, 1 chút không động tâm thì cũng là chuyện lạ, chỉ là, nhân sinh không chỉ có tình yêu, còn có luân lý và đạo đức, ở trong lòng nàng còn có Âu Dương Thanh Minh, nàng sẽ không giao mình cho bất luận kẻ nào

Chết? Có lẽ cũng có cách giải thoát, không cần giông như hiện tại, tra tấn chính mình, nhưng là không chết được, nhân sinh tất phải trải qua nhiều chông gai, phật giảng phải trải qua khó khăn mới thành chính quả, có lẽ nàng còn cần phải qua nhiều gian nan mới có thể đổi được sự an bình nhất thời, cho tới bây giờ, nàng cũng khó có được bình an. Nàng chỉ là 1 hồn phách, không biết rõ lúc nào sẽ tan thành mây khói!

Âu Dương Thanh Minh vốn là có thê thϊếp thành đàn, đã sớm biết đời này hắn sẽ không chỉ có 1 mình nàng, nhưng đến bây giờ vẫn còn thấy thất vọng mãnh liệt. Cụp mắt xuống, nàng không biết mình còn con đường nào có thể đi. Đình Nam ca ca bây giờ đang ở nơi nào? Hắn rốt cuộc ra sao rồi?

Thân ở Đại Sở, Lạc Đình Nam giờ phút này đang lâm vào trong nước sôi lửa bỏng

” Đại, đại sự không tốt, Lạc công tử, ngươi đi nhanh đi!! Mau……” Một thị vệ giữ cửa kích động liều 1 cái mạng cuối cùng, nghiêng ngả lảo đảo chạy về doanh trướng, không ngừng quát to

Lạc Đình Nam đột nhiên đứng lên.” Vệ Trung, làm sao vậy?”

” Hoàng Thượng phái người đến bắt công tử, ngài mau rời khỏi nơi này đi, trốn càng xa càng tốt!”

“Hắn thật sự phải đuổi cùng gϊếŧ tuyệt?” Lạc Định Nam nhíu mi “Ta không tin, ta muốn gặp hắn!”

” Lạc công tử!” Nghiêm Dịch cũng đột nhiên lắc mình tiến vào, quỳ xuống nói “Gia đã không còn là gia lúc trước, thỉnh công tử mau rời khỏi đây đi!”

” Nghiêm Dịch?” Lạc đình nam nhíu mi.” Âu Dương Thanh Minh đăng cơ là sự thật?”

” Đúng vậy!” Nghiêm Dịch gật đầu.” Lạc thiếu gia, gia không biết bị làm sao, lần thứ hai tiến vào vương phủ, khi trở ra đột nhiên thay đổi thành 1 người khác, trong 1 đêm, võ công cũng cao cường lên, thuộc hạ và Tề Phi cố gắng khuyên can ngài ấy đừng đăng cơ, nhưng, nhưng không được, Tề Phi bị hắn đánh trọng thương!”

Trên mặt Lạc Đình Nam hiện ra 1 mạt phức tạp “Hắn thật sự để Bạch Mai Nhi làm hoàng hậu?”

” Đúng vậy! Lão Vương gia và các đại thần cũng có ý kiến này, bây giờ Tả hoàng hậu đã không còn tung tích, Hoàng thành bị hoàng thượng khống chế, hiện tại hắn muốn bắt lấy ngài, Lạc công tử, thuộc hạ liều chết báo tin, xin ngài đi nhanh đi!”

” Nghiêm Dịch, cám ơn ngươi!” Lạc Đình Nam gật đầu, xoay người,” Ta phải tiến cung, ta muốn xem xem hắn rốt cuộc làm sao vậy!”

” Đi sẽ chết đó!” Nghiêm Dịch kinh hãi.

” Ta chờ hắn ba ngày, ba ngày hắn chưa từng cho ta 1 lời giải thích nào, ta như thế nào có thể rời đi? Ta phải vì sao, chiến tranh kết thúc, hắn đến vương phủ cũng không nói muốn làm hoàng thượng, hắn đến vương phủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta chờ hắn đến giải thích với ta, nhưng bây giờ đã quá 3 ngày, hắn đều không hề giải thích, lại sai người đến gϊếŧ ta, ta muốn đích thân đến hỏi!”

” Lạc công tử, ngài đi trước đi, chờ cho qua khoảng thời gian này rồi trở về điều tra cũng không muộn, bây giờ hoàng thượng muốn bắt ngài, ngài mà còn không đi, thuộc hạ thật sự không còn biện pháp!"