” Cám ơn công tử!” Thiên Tình ngước mắt lên, cấp cho hắn 1 nụ cười an tâm, bị Sở Nghi Hiên ôm lên giường
“Thảo nhi, ta sẽ sai người đi ngay trong đêm, nàng thật sự muốn làm Thảo nhi sao?” Hắn cẩn thận hỏi “Ta vừa rồi không nghe nhầm đấy chứ?”
Nhìn thấy bộ dáng như đứa trẻ của hắn, Thiên Tình gật đầu.” Ân!”
Đôi mắt Sở Nghi Hiên trở nên u ám thâm trầm, không nói gì, chì nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, sau đó đem bàn tay nhỏ bé của nàng bao vây trong đại chưởng [bàn tay to] của mình “Thảo nhi! Kiên cường lên! Nàng còn có ta, bất cứ lúc nào ta cũng ở bên nàng!”
Thiên Tình ngẩn ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nàng biết rõ ý tứ đối phương muốn biểu đạt, để mặc cho hắn nắm, trong lòng hỗn loạn, là bởi vì khϊếp đảm, cũng là vì tâm động.
” Ta đi phân phó Ngự lâm quân xuất phát ngay trong đêm, chờ ta, ta lập tức trở về!” Sở Nghi Hiên đột nhiên ý khí phong phát đứng lên, đi nhanh ra ngoài
Bóng đêm ám trầm, trên trời đầy sao thưa thớt, bảy tám thân ảnh màu đen rất nhanh lắc mình phi thân qua bức tường quanh ngự thư phòng, tiếng gió gáo thét, 1 thân trang phục màu đen, khăn che mặt màu đen, đôi mắt trong bóng tối lạnh lùng mà chết lặng, mang theo sát khí huyết tinh và âm lãnh
Trong ngự thư phòng vẫn 1 mảnh im lặng, người đanng ngủ trên giường cũng không an ổn, thanh âm đánh nhau vang lên ngay khi thích khách xâm nhập vào ngự thư phòng, đao quang lóe lên, đã thấy bên trong hắc y nhân là 1 dáng người dị thường gầy áo, kiếm phong sắc bén bổ ra trước mắt, che giấu đồng bọn bên người, 1 cái thả người tiến vào trong phòng, trường kiếm trong tay nhỏ máu tươi tí tách, đi tới gần bên giường, kiếm phong lạnh lẽo trong nháy mắt giơ lên
Chỉ là ngay trong lúc đó, động tác của sát thủ dừng lại, Thiên Tình đột nhiên xoay người, rút thanh trâm trên tóc, thân ảnh đan bạc nhanh chóng chuyển hướng sang 1 bên, thanh trâm chuẩn xác đâm vào cổ họng đối phương
Ánh mắt chết lặng của sát thủ rốt cục cũng lộ ra sự sợ hãi trước cái chết, đôi môi thật dày khẽ nhếch lên, mang theo nỗi khϊếp sợ khó tin, tựa hồ chuẩn bị nói cái gì đó nhưng thanh trâm kia cư nhiên xuyên qua cổ hắn, nhất thời, ánh mắt tên sát thủ hoảng hốt, ngay lập tức mất mạng
Thiên Tình ngồi ở trên giường há to mồm hít thở, nàng rõ ràng biết vừa rồi thắng được tên sát thủ là bởi vì đối phương mất cảnh giác, mà tốc độ của nàng lại dị thường sắc bén, 1 kích bị mất mạng, đây là ám thuật trước kia hoàng huynh đã dạy nàng ít nhiều, nếu không, người bây giò ngã xuống đất đã là mình. Thiên Tình run rẩy vịn vào tường, nội cung Nguyệt quốc cư nhiên cũng không an toàn, có người muốn dồn mình vào chỗ chết a! May là nàng có thanh trâm, không đến nỗi phải mất mạng
Thiên Tình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, thấy trong bóng tối, mấy hắc y nhân đang cầm trường kiếm sắc bén trong tay giao đấu với 1 đám thái giám thị vệ, Thiên Tình không biết làm sao, cũng không có chỗ trốn
Bỗng nhiên tiếng đánh nhau ngưng lại, đã thấy mấy hắc y nhân còn sót lại rất nhanh tập hợp đến 1 góc sáng, trường kiếm trong tay vẫn đầy máu tươi, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía cửa viện, trong im lặng, mấy mạt thân ảnh rất nhanh phóng tới, tựa hồ không kịp nhìn thấy máu tươi đổ ra, trên mặt đất đã nằm la liệt 6,7 cỗ tử thi
” Sư phụ, lưu lại người sống.” Tiếng nói của Sở Nghi Hiên lạnh như băng sương, trên gương mạt tuấn dật phi phàm lộ ra ý cười khát máu, có chút kích động, cũng có chút lo lắng, hắn thẳng hướng ngự thư phòng mà đến
” Công tử!” Thiên Tình từ trong góc đứng lên, chạy lại, Sở Nghi Hiên 1 phen ôm nàng
“Thảo nhi! Nàng không sao thì tốt rồi! dọa chết ta!” Sở Nghi Hiên ôm chặt nàng
Đột nhiên trên tường cao lại tiến vào hơn 10 tên sát thủ, các thị vệ lập tức cao giọng “Bảo vệ hoàng thượng, mau bảo vệ hoàng thượng!”
Có người lớn tiếng hô, Sở Nghi Hiên lại gắt gao ôm Thiên Tình trong lòng “Lưu lại người sống, toàn lại gϊếŧ sạch!”
Thiên Tình nâng mắt nhìn nam tử hắc y trước mắt 1 thân đứng đón gió, thân ảnh thon dài dị thương rắn chắc, 1 đôi hắc mâu như chim ưng mang theo áp bách nhìn 2 phía đang giao đấu trong viện
Đó là 1 đôi mắt như hắc đàm [hồ nước đen] sâu không thấy đáy, ám trầm u thâm không mang theo 1 tia cảm tình, lãnh liệt giống như được kết thành từ sương tuyết ngàn năm, hắn giống như đang tức giận! Thiên Tình rùng mình 1 cái
Sở Nghi Hiên cúi đầu nhìn người trong lòng, che giấu đi vẻ lạnh lẽo trong mắt, thay bằng sự ôn nhu “Thảo nhi, đừng sợ! Ta sẽ bảo hộ nàng!”
Trong bóng đêm âm u, 1 mũi tên màu đen phá xuyên bầu trời đem, phá không mà ra, bắn thẳng tới phía Sở Nghi Hiên, mũi tên bắn ra tốc độc cực nhanh, mang theo 1 hào quang u ám, đó là lãnh quang mà chỉ có tên độc mới có. Thiên Tình đột nhiên nhìn thấy, phản ứng theo bản năng, xoay tròn 1 cái, lấy người ngăn cản mũi tên kia. Sở Nghi Hiên lại trong khoảnh khắc nàng xoay người xoay lấy hắn, toàn thân dịch chuyển, hai người đều tránh được mũi tên kia. Mũi tên kia “phập” 1 tiếng cắm vào cửa điện ở phía sau
” Không được ngốc như vậy!” Sở Nghi Hiên hoảng sợ hô to, vừa hoảng sợ vừa cảm động “Nha đầu ngốc, nàng suýt chút nữa đã chết rồi!”
” Công tử!” Thiên Tình cảm động cười.” Chúng ta cũng chưa bị làm sao!”
Người bắn mũi trên kia bị đại sư phụ của Sở Nghi hiên 1 chưởng đánh tới, trong nháy mắt, máu tràn ngập cả sân
Cho đến khi Ngự lâm quân chạy tới, đem toàn bộ sát thủ bao vây, lưu lại 1 người sống, còn lại gϊếŧ toàn bộ, trong viện mới khôi phục lại vẻ yên tĩnh
” Thảo nhi, trong phòng này toàn mùi máu, ta màng nàng đến chỗ khác!” Sở Nghi Hiên kinh hồn như trấn tĩnh, ôm lấy Thiên Tình. Hắn kinh hồn là vì Thiên Tình cư nhiên lấy thân chắn tên cho hắn, hắn thiếu chút nữa mất đi nàng.
Tiến vào trong điện, hắn ôm chặt nàng, Thiên Tình thiếu chút nữa thở không ra hơi, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên “Công tử, ngươi ôm ta quá chặt, ta không thở được!”
“Về sau không được ngốc như vậy!”
“ Ngươi nói 1 lần rồi!”
Cúi đầu, nhìn thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ hoảng sợ, Sở Nghi Hiên nhíu mi “Thảo nhi, nàng không sợ sao?”
Thiên Tình lắc đầu.”Cái chết đối với người đã chết 1 lần như ta căn bản không là gì, ta không sợ!”
“Nàng có nghe thấy không? Về sau không được ngốc như vậy!” Sở Nghi Hiên nhớ lại mà toàn thân đổ mồ hôi lạnh
“Ngươi thật hung hăng!” Thiên Tình cười nói “Bộ dáng khi tức giận của ngươi thật đáng sợ nha!”