Rốt cục không nhịn được mà gắt gao ôm lấy nàng, cái gì cũng không muốn nghĩ đến, cái gì cũng không chịu đựng, cho dù ngay sau đó có phải mất mạng, giờ khắc này cũng phải ôm chặt thấy thiên hạ trong lòng [ý là ví chị này như thiên hạ của anh :3]
Thời gian càng dài, áp lực càng nặng, giờ khắc này như hồng thủy vỡ đê trào ra. Bao phủ lý trí, bao phủ vũ trụ hồng hoang, thầm nghĩ muốn hủy diệt hết tất cả “Thảo nhi, Thảo nhi của ta, nàng có biết ta khát vọng nàng biết chừng nào? Nàng có biết ta khát vọng nàng biết bao nhiêu!”
Sở Nghi Hiên giống như nổi điên, gắt gao ôm nàng, hôn lên cần cổ tuyết trắng của nàng, hôn lên vầng trán quang khiết. Nụ hôn của hắn dừng ở trên môi nàng, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng nàng, cố gắng hấp thụ sự ngọt ngào của nàng
Chỉ cảm thấy thân mình nóng lên, cái gì cũng không muốn quản, thầm nghĩ muốn trầm luân, đằm chìm trong cảm giác trầm luân, không còn luân lý, không còn đạo đức, cái gì cũng mặc kệ, cái gì cũng không quan tâm, thế giới này chỉ còn lại hắn là nữ nhân trong lòng
Tinh tế hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, thân thể từng chút từng chút 1 nóng lên
Ôm lấy người mình yêu thương, không còn nghĩ đến thiên hạ. Trong lòng đầy nhộn nhạo, hắn thật khát vọng nàng, nhưng là, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắn nhìn vào ánh mắt mê ly của nàng, nàng không thương mình
Ánh mắt của nàng vô cùng mê ly, con ngươi nóng rực, 1 mảnh mông lung, căn bản không nhìn rõ bóng dáng của mình trong đó, đen tối đến mức không có lấy 1 tia sáng. Nàng không biết người đang ôm nàng là ai, nàng không tỉnh táo, nàng đang bị dược vật khống chết, nàng cũng không biết mình đang làm cái gì, hắn như thế nào có thể? Như thế nào có thể xâm phạm nàng? Nàng là nữ nhân trong lòng hắn! Tâm lập tức nguội lạnh, thanh tỉnh trở lại
Tâm Sở Nghi Hiên giống như bị 1 thanh chủy thủy bén nhọn từng chút xuyên qua, 1 loại đau đớn, mất mát lan tràn trong lòng, trướng đau, khó chịu. Hắn dừng lại động tác, điểm huyệt nàng, Thiên Tình nhất thời hôn mê, nhưng mặt của nàng vẫn 1 mảnh ửng đỏ, Sở Nghi Hiên há to mồm hít từng hơi, lau đi mồ hôi trên mặt, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều
Thống khổ cúi đầu, giúp Thiên Tình vuốt suôn mái tóc “Thảo nhi, nếu không phải lo lắng sau khi tỉnh dậy, nàng sẽ tìm đến cái chết thì đêm nay ta thật sự sẽ không buông tha cho nàng!”
Người nằm trên giường băng thanh ngọc khiết, đẹp đến mức kinh tâm động phách, kẻ khách khó có thể kháng cự sức hấp dẫn ấy, sự hấp dẫn này đủ làm ọi nam nhân trong thiên hạ hóa điên, không quan tâm đến tất cả. Chỉ là, trong mắt nàng lại không có mình
Hắn chăm chú nhìn nàng, thật may mình đã dừng tay, nếu mình còn tiếp tục, có khả năng sẽ đánh mất nàng
Hắn yêu nữ tử này, nhưng xâm phạm nàng, tâm hắn sẽ bị lương tâm khiển trách, lần trước khi rượu say đã xâm phạm nàng, lâu nay đều thấy hổ thẹn, sai lầm không thế tái phạm. Trên thế giới này trừ bỏ tính dục, còn có tình yêu. Yêu là 1 điều kỳ diệu, có thể dạy người ta cách kháng cự lại sức mị hoặc. Hắn không thể tổn thương Thảo nhi, là vì hắn yêu nàng
Tiểu sư phụ không đến mà Sở Tường Thụy lại dẫn ngự y đến đây “Hoàng huynh, hoàng huynh!”
Sở Nghi Hiên đè nén cảm xúc của mình, hít sâu 1 hơi, lại nhìn Thiên Tình, nàng tựa hồ như bị độc dược khống chế, nhìn mày, tựa hồ còn đang cố gắng giãy dụa, ông trời, điểm huyệt rồi mà còn không thể khống chế dược hiệu sao?
Sở Tường Thụy chạy vào, bộ dáng kích động “Hoàng huynh, đây là thuốc do ngự y chuẩn bị! Ngươi uống vào là có thể cùng hoàng tẩu sinh hạ hài tử!”
“Sinh hài tử?” Lông mày Sở Nghi Hiên nhíu lại “Tường Thụy, đừng gây chuyện!”
” Hoàng huynh, ngươi rõ ràng thích hoàng tẩu, vì sao không cùng nàng sinh hài tử?” Sở Tường Thụy nhìn hắn, không kiềm được mà có chút tức giận “Ngươi uống cái này là có thể cùng hoàng tẩu sinh hài tử rồi!”
Sở Nghi Hiên cảm tạ ý tốt của đệ đệ, nhưng hắn không thể hắn chỉ mìm cười “Tường Thụy, trẫm không thích nàng, đừng gây chuyện nữa! Đệ đi nghỉ ngơi đi!”
” Ngươi không thích nàng?” Sở Tường Thụy lại càng khó hiểu “Vậy ta đi gϊếŧ nàng là được!”
Thấy hắn nói rất nghiêm túc, Sở Nghi Hiên lắc đầu “Tường Thụy, đệ bây giờ là Thụy vương gia, phụ hoàng không còn, hoàng huynh tuy yêu thương đệ, nhưng nếu đệ lại tùy ý gϊếŧ người, hoàng huynh sẽ tống đệ vào đại lao!”
” Hoàng huynh?”
” Đi xuống đi!” Lời nói của Sở Nghi Hiên không giận mà uy, Sở Tường Thụy đành phải bất đắc dĩ rời đi
” Ngự y!” Sở Nghi Hiên bảo ngự y dừng lại “Ngươi xem 1 chút xem có thể giải được loại độc này không?”
Ngự y lập tức run run tiến lên, vừa định xem, chợt nghe thái giám báo lại.” Khải bẩm Hoàng Thượng, chúng đại thần đến bức cung!”
” Bức cung?” Sở Nghi Hiên ngẩn ra, đôi mắt thâm sâu chuyển động, cười lạnh 1 tiếng “Triệu Thừa tướng cũng đến đây sao?”
” Khải bẩm Hoàng Thượng, triệu Thừa tướng không ở trong đó!”
” Quả nhiên là lão mưu thâm tính!” Sở Nghi Hiên xoay người lại nhìn Thiên Tình đang nằm trên giường, trong lòng trầm xuống,”Mau đi kêu ba vị sư phụ đến!”
” Không cần kêu, Hoàng Thượng, chúng lão thần đến đây!” Đại sư phụ đã tiến lên, phía sau là tiểu sư phụ và nhị sư phụ “Hoàng thượng, các đại thần bức cung là vì chuyện của vị cô nương này!”
” Triệu Thừa tướng đã từng uy hϊếp trẫm, các ngươi phải nghĩ cách giải ‘kiếp này duy nhất’ trên người nàng, đây là thánh chỉ, nhưng cũng là thỉnh cầu của trẫm!” Ánh mắt tuấn lãnh của Sở Nghi Hiên hơi nhướn lên “Làm phiền ba vị sư phụ!”
” Khải bẩm Hoàng Thượng, độc này thật sự không có giải dược!” Tiểu sư phụ ấp úng nói.
“Trẫm mặc kệ, các ngươi phải nghĩ biện pháp” Bàn tay Sở Nghi Hiên nắm chặt ở bên người “Trẫm đi xử lý chuyện bức cung trước!”
” Hoàng Thượng, lão thần đi với ngài!” Trên khuôn mặt quanh năm lạnh lùng của đại sư phụ rốt cuộc cũng có 1 tia biểu cảm, vương triều Nguyệt quốc quả là hang hổ đầm rồng, cư nhiên còn có người tới bức cung, xem ra Triệu thừa tướng đã lôi kéo cũng người này, muốn kéo Sở Nghi Hiên xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, lá gan của bọn họ thật không nhỏ
” Không cần!” Sở Nghi Hiên lạnh lùng cười.” Trẫm tự xử lý!”
“Nhưng……” Đại sư phụ có chút lo lắng.
” Sư phụ không cần lo lắng, đồ nhi đã không còn là đồ nhi lúc trước, trẫm là đế vương Nguyệt quốc, sẽ không mạo muội hành xử, lại càng sẽ không hủy hoại giang sơn cơ nghiệp của phụ vương!”
” Hảo! Hoàng Thượng thánh minh!” Đại sư phụ rốt cục vui mừng cười.” Lão thần chờ nghe tin tốt từ Hoàng thượng.”
Sở Nghi Hiên trịnh trọng gật đầu.” Trẫm đi đây!”