Chương 77: Gặp lại, không lùi bước – Phần 1

Edit: Du Phong Lãnh Huyết

Beta: Tiểu Hồ Điệp

“Dạ! Vương gia, sao ngài lại đến đây?” Tề Phi sai người nhặt lại y thoa trên mặt đất, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh cả người ướt đẫm đuổi đến. Hắn còn chưa thay y phục, Vương gia thật sự động tình với công chúa rồi, Tề Phi không đành lòng mở miệng “Vương gia, ngài mau trở về đi, ta nhất định sẽ đưa công chúa đến hàn băng động! Gia yên tâm đi!”

Âu Dương Thanh Minh gật đầu “Ta chỉ muốn tiễn nàng 1 đoạn!”

Hắn thở dài làm cho Thiên Tình đang đứng ở 1 bên trong lòng run lên, hắn giống như sau 1 đêm đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, nàng sao lại cảm thấy hắn như đã già đi rất nhiều, nàng nhìn thân ảnh tang thương của hắn đứng trong mưa. Tựa hồ cảm giác có ánh mắt nhìn mình, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh khẽ chuyển, tầm mắt dừng lại trên người Thiên Tình, ngẩn ra, máu huyết trong nháy mắt đông kết lại, giật mình, hắn tựa hồ như nhìn thấy Thiên Tình, nghẹn giọng nói “Thiên Tình…”

Mà lúc này, Sở Nghi Hiên cũng vừa tới. Cắt ngang thanh âm nỉ non của Âu Dương Thanh Minh, hắn cuối đầu, nhận ra mình vừa nhìn lầm

Thiên Tình đột nhiên cuối đầu xuống, nàng không muốn khóc lúc này, vì thế thấp giọng nói “Tiểu Đường, chúng ta mau đi!”

“Ai! Mạc Y Tình, nàng chớ đi a!” Sở Nghi Hiên ở phía sau hô to “Từ từ, chớ đi a!”

Âu Dương Thanh Minh nghe được thanh âm của hắn, thấp giọng nói “Sở Nghi Hiên!”

Sở Nghi Hiên 1 phen kéo lấy tay Thiên Tình, đồng thời nhìn về phía Âu Dương Thanh Minh đang đứng cạnh xe ngựa “Âu Dương Thanh Minh, sao lại là ngươi?”

Thiên Tình chỉ cảm thấy đau khổ cuồn cuộn ập đến, nàng đã không còn là Thiên Tình lúc trước, cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Âu Dương Thanh Minh, khi gặp lại, hắn không nhận ra nàng, nàng hẳn phải cao hứng, nhưng trong lòng lại như nhiễm loại độc dược, muốn tống khứ đi nhưng không được, rất khó chịu

“Ngươi nửa đêm không ở cùng Thảo nhi, đi ra đây làm gì?” Sở Nghi Hiên khó hiểu nhìn linh cữu trên xe ngựa, lúc này mới có dự cảm không ổn “Là ai chết?”

Âu Dương Thanh Minh thống khổ cúi đầu, lẩm bẩm nói “Thiên Tình chết rồi!”

” Cái gì? Ngươi nói cái gì?” Sở Nghi Hiên buông Thiên Tình ra, tiến lên nắm lấy vạt áo của Âu Dương Thanh Minh, hét lớn “Hôm qua ngươi mang nàng đi vẫn còn nguyên vẹn, vì sao trong 1 đêm nàng lại chết?”

Âu Dương Thanh Minh không động thủ, để mặc cho hắn tóm lấy vạt áo mình, hắn đè nén cảm xúc, nói “Bị tặc nhân sát hại, bổn vương sẽ đòi lại công đạo cho nàng. Chỉ là, Sở công tử, về sau thỉnh ngươi đừng tơ tưởng đến nội nhân [1 cách nói khác của thê tử], nàng cho dù chết cũng là ma của Âu Dương Thanh Minh ta!”

Thiên Tình nghe vậy, ngây ra 1 lúc. Hắn vẫn ngang ngược bá đạo như trước. Chỉ là, người ở trước mắt, hắn lại nhận không ra!

” Tiểu thư, ngài làm sao vậy?” tiểu Đường khó hiểu mở miệng, nhìn thấy Thiên Tình mặt đầy nước mắt, bộ dáng tuyệt vọng đau đớn kia làm nàng rất lo lắng “Tiểu thư, sao ngài lại khóc?”

” Ta không có việc gì.” Thấp giọng mở miệng, nâng tay lau nước mắt, Thiên Tình thấp giọng nói, chỉ là nước mắt kia thật cố chấp, 1 lúc sau lại theo hốc mắt tràn ra, nháy mắt lại ướt đẫm khuôn mặt tái nhợt. Nguyên lai, trong đó thật sự là thân thể của nàng, bọn họ biết nàng đã chết, nhưng lại không biết linh hồn của nàng đã trú ngụ trong thân xác người khác

Nàng muốn chạy, nhưng lại không thể nào nhúc nhích bước chân, không biết vì sao nàng còn muốn nghe Âu Dương Thanh Minh nói rõ, vì sao trông hắn lại suy sụp như vậy, ngay cả y phục cũng chật vật như thế, hắn như thế nào lại ướt đẫm, thân phận tôn quý như hắn sao có thể dầm mưa?

“Thảo nhi chết rồi?” Sở Nghi Hiên buông Âu Dương Thanh Minh ra, suy sụp ôm đầu, những giọt mưa lạnh lẽo quất vào 2 bên má, bọn họ đều không có đồ che mưa, chỉ để nước mưa quất vào trên gương mặt bi ai

“Chết rồi!” Âu Dương Thanh Minh thản nhiên mở miệng, chỉ cảm thấy cả người không còn chút khí lực nào, hắn thậm chí có chút hận chính mình “Tề Phi, mang nàng đi đi!”

“Vương gia, ngài hãy mau trở về!” Tề Phi lo lắng cho hắn, phân phó thị vệ ở lại bảo hộ hắn

Âu Dương Thanh Minh xoay mặt đi “Ta nhìn các ngươi rời đi!”

Hơi thở của Thiên Tình đột nhiên có chút dồn dập, bộ dáng của hắn giống như không cam lòng. Vì cái gì? Là hối hận lúc trước không ngược đãi nàng tàn ác hơn 1 chút sao?

“Âu Dương Thanh Minh, rốt cuộc sao lại thế này? Thảo nhi không phải do ngươi hại chết đấy chứ?” Sở Nghi Hiên khó tin ngăn xe ngựa lại “Không, ta không tin, Thảo nhi không chết! Nhất định là ngươi lo lắng ta sẽ cướp lại nàng nên mới làm cho nàng giả chết, có phải không? Ta phải khai quan [mở quan tài], ta phải xác định bên trong có phải là Thảo nhi hay không!”

“Sở Nghi Hiên! Ngươi đừng làm càn!” tâm Âu Dương Thanh Minh nhói đau, hai mắt tràn đầy đau xót, toàn thân bởi vì tức giận mà không ngừng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, mở miệng cười to “Sở Nghi Hiên, nàng là nữ nhân của bổn vương, ngươi muốn nhìn, nạp mạng đây!”

Thiên Tình không khỏi rùng mình 1 cái, trái tim mơ hồ nhói đau, trong mắt hiện lên 1 mảnh ảm đạm. Âu Dương Thanh Minh vì thế cùng đánh nhau với Sở Nghi Hiên

Thật ra Âu Dương Thanh Minh vốn muốn tìm người để đánh 1 trận, để phát tiết cảm xúc trong lòng, hắn phát tiết ra hết mọi khó chịu trong lòng, cố tình để Sở Nghi Hiên động thủ với hắn

“Âu Dương Thanh Minh, ta mặc kệ, mở quan tài ra, ta muốn nhìn Thảo nhi, ngươi tiểu nhân gian trá, nhất định là ngươi gạt ta! Ta không tin nàng đã chết!” tuấn nhan thống khổ của Sở Nghi Hiên hiện lên 1 mạt âm trầm, mâu quang [ánh mắt] chợt lóe, vừa đánh vừa nói “Mở quan tài ra!”

Âu Dương Thanh Minh mím môi, nắm chặt tay không nhường 1 bước, hơi hạ mắt xuống, bạc thần lạnh lùng nói “Tề Phi, mau đi đi!”

“Không được!” Sở Nghi Hiên gầm nhẹ “Mở ra, ta muốn xem!”

” Nàng chết rồi! Ngươi tin hay không cũng không sao, Âu Dương Thanh Minh ta không cần phải ngươi đồng tình” Trên gương mật tuấn tú của Âu Dương Thanh Minh, gân xanh nhảy lên, thân hình cao lớn phát ra hận ý và nộ khí làm cho thị vệ xung quanh không khỏi phải lùi lại vài bước, thân mình Tề Phi cũng hơi run lên.

“Sở công tử, công chúa thật sự đã hương tiêu ngọc tổn, thỉnh công tử tránh đường, để cho công chúa an tâm ra đi, không tốt hơn sao?” Tề Phi lo lắng Âu Dương Thanh Minh sẽ cùng vị công tử lai lịch không rõ này tiếp tục đánh nhau, không khỏi khuyên nhủ “Vương gia, y phục ngài đã ướt cả đêm, mau về thay đi, thuộc hạ cam đoan sẽ đưa công chúa đến nơi an toàn!”

” Ta không tin, mở ra, ta muốn xem!” Sở Nghi Hiên rống to

Đó là thi thể của nàng a! Thiên Tình nhìn hai nam nhân đang chấp kiếm với nhau, trên mặt ướŧ áŧ đã không phân biệt rõ là mưa hay là lệ chảy ra từ khóe mắt nàng

Tầm mắt dừng lại ở bàn tay đang đặt trên quan tài của Sở Nghi Hiên, Âu Dương Thanh Minh thần sắc lạnh lùng, đôi mắt tích tụ hàn ý, tiếng nói lạnh như băng mang theo sự cảnh cáo nồng đậm “Bỏ tay ngươi ra!”