Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
“A!” Thiên Tình đột nhiên cảm thấy kinh hãi mà nhảy dựng lên, dụng tâm cũng quá ác độc đi, tiếp cận nàng chỉ vì báo tin cho Vương gia?
“ Còn có Hề Hề, nàng là người của Duẫn Lâm. Hôm nay nàng ta đi mua ô mai, đã nói cho Vương phi gì đó. Ta nghĩ Hề Hề cũng là một quân cờ mà Duẫn Lâm an bài bên cạnh nàng!” Lạc Đình Nam chậm rãi nói.
“ A?!” Thiên Tình thật không muốn nghĩ nhiều, nhưng sự thật chính là tàn khốc như thế, tránh không khỏi thần sắc bắt đầu ảm đạm. Bện cạnh nàng thật là nguy cơ ở bốn phía. Hôm nay, Đình Nam nói tất cả chân tướng ra, nàng đột nhiên đối với cuộc sống cảm thấy thật chán nản.
Lạc Đình Nam dừng một chút, lại giúp nàng chỉnh lại y trang: “ Vừa vặn hôm nay Vương gia vào cung nhất định thấy Hoàng Thượng, Bạch Mai Nhân dù có tin tức gì cũng phải chờ hắn trở về, cho nên từ giờ cho đến lúc ấy, chúng ta phải rời khỏi Vương phủ. Nhưng là, ta nghĩ Duẫn Lâm hiện giờ cũng đã biết tin nàng mang thai cho nên chúng ta phải nhanh rời đi!”
Thiên Tình cắn môi không nói. Nói không thương tâm, đó chắc chắn là giả. Điều này quả thực so với lần kia Âu Dương Minh lăng nhục nàng còn muốn đau!
“ Thiên Tình, hiện tại không phải lúc để thương tâm.” Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì. “ Một lát nữa ra khỏi đại môn của Vương phủ, ta sẽ quay trở về. Tính thời gian chắc Vương gia cũng sắp về. Hắn hồi phủ nếu thấy nàng mất tích, mà chúng ta lại đồng thời cùng không thấy, tội danh này chúng ta làm sao cũng không rửa sạch được. Cho nên, lát nữa nàng phải tự đi một mình. Ta đã an bài tốt chỗ cho nàng. Sau khi nàng tới nơi, ta sẽ đến tìm nàng, sẽ không để nàng không nơi nương tựa!”
Trong lòng Thiên Tình thật cảm động. Hắn thật sự là một nam nhân cẩn thận. Biết cùng hắn mất tích sẽ làm cho nàng cả đời gánh tội danh bỏ trốn cùng nam nhân khác, hắn nghĩ thực chu đáo. Đương nhiên, nàng cũng không muốn liên lụy đến hắn. Nếu bị bắt được, Âu Dương Minh nhất định gϊếŧ chết Đình Nam! Cũng sẽ nổi điên lên gϊếŧ nàng a!
Lạc Đình Nam chần chờ một lúc lâu, hiện tại lời hắn muốn nói mới là lời nói tối làm cho hắn khó mở miệng: “ Ngươi không thể hồi Hoàng cung.”
Thiên Tình trong lòng ẩn ẩn đau, cũng không muốn làm cho Đình Nam lo lắng, ảm đạm nói: “ Ta biết.”
Trong Hoàng cung nào còn chỗ dung thân cho nàng….Hoàng huynh…..đã muốn không cần nàng. Không ai nói nàng cũng hiểu, thiên địa to lớn, bây giờ nàng có thể đi đâu?
Lạc Đình Nam thấy nàng thản nhiên như vậy, an tâm không ít: “ Lão Phòng sẽ mang ngươi đi Hồng y dược quán, nơi đó có một vị bằng hữu của ta. Hắn sẽ đi suốt đêm mang nàng ra khỏi kinh thành. Nàng cứ hướng về phía nam, đến Hàng Châu, ta có một vị bằng hữu ở đấy, đến đó nàng liền an toàn. Những chuyện khác chờ xem sao, đến lúc đó ta sẽ đến tìm nàng.”
Thiên Tình gật đầu: “ Cám ơn ngươi, Đình Nam!”
“ Không khách khí, nàng có thể bình an là tốt rồi”
Bên ngoài Phòng đại phu nói; “ Đình Nam, ngươi ra ngoài đi, nhanh đến đại môn Vương phủ.”
Lạc Đình Nam dặn dò Thiên Tình thêm mấy câu, vén rèm ra ngoài. Xe ngựa chầm chậm đi đến cửa Vương phủ, ở cửa cùng thị vệ nói ngắn gọn liền chậm rãi xuất hành.
Lạc Đình Nam đang âm thầm may mắn xuất môn thuận lợi, không ngờ hai thị vệ đang đứng ở cửa đột nhiên cùng nhau ôm quyền, nói to: “ Bái kiến Vương gia!”
Thân mình Thiên Tình cứng đờ, khoảnh khắc đầu óc trống rỗng!
Nhìn thấy Âu Dương Minh từ xa đi tới, chuẩn bị đến gần xe ngựa của bọn hắn, Lạc Đình Nam cùng Phòng thầy thuốc cũng hơi khựng lại, nhưng là rất nhanh liền khôi phục bình thường. Hai người nhìn nhau cùng nhảy xuống xe, đứng thẳng nhìn về phía Âu Dương Minh.
Âu Dương Minh mặc một thân hắc bào, sợi tóc đen tuyền được kim quan lợi lạc vấn lên, ngũ quan tinh trí rõ ràng, ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Đình Nam, phiếm ra điểm hàn ý.
Lạc Đình Nam ôn hòa nói: “ Bái kiến Vương gia!”
Âu Dương Minh liếc mắt quét qua Lạc Đình Nam một cái, ánh mắt dừng lại ở trên mành xe ngựa. Thiên Tình ngồi trong buồng xe âm u, khẩn trương đến nỗi một lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lạc Đình Nam khẽ cúi người, hòa nhã nói: “ Gần đây, thân thể của Duẫn Lâm vương phi khôi phục rất nhanh, nàng còn muốn thử một số thứ thuốc, có lẽ còn có thể mang thai, cho nên ta tự mình đi hái dược cho nàng.”
Âu Dương Minh nhìn hắn một cái, ánh mặt lợi hại như ưng. “ Ngươi hảo tâm như vậy? Kia bổn vương thay Duẫn Lâm cảm tạ ngươi!”
Lạc Đình Nam ảm đạm cười, thong dong nói: “ Việc còn gấp. Vương gia, chúng ta cáo từ trước.”
“ Từ từ.” Âu Dương Minh không đơn giản mà cho bọn họ đi như vậy. Đôi mắt sắc bén của hắn trành trụ về phía cửa xe ngựa, trầm giọng hỏi: “ Trong xe là cái gì?”