- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
- Chương 8: Chào con dâu, bác là mẹ Minh Anh!
Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
Chương 8: Chào con dâu, bác là mẹ Minh Anh!
Chi chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại, nó mong chờ một cuộc gọi hay chỉ một tin nhắn cũng được từ anh Minh Anh rồi tự nhủ: "mình đúng là con bé ngốc, có bao giờ anh ấy chủ động làm những điều đó đâu."
- Em không đi học hả?
Anh nó bước vào, mắt không rời cái iphone. “Ảnh đang làm cái gì thế nhỉ?”
- Hôm nay là chủ nhật mà, bộ anh muốn em gái bội thực vì sách vở sao?
- Ai dạy em đốp chát thế? Cái tốt thì không học, toàn học cái xấu... - Anh ngẩng lên nhìn nó tò mò.
- Chị Vi.
Nụ cười dần tắt lịm, Bảo Anh ngồi xuống, cái khung cảnh Minh Anh và Vi thân mật cầm tay nhau lại nhảy vào đầu anh không thể cưỡng lại. Nó nhanh ý nhận ra sự thay đổi lạ thường trên nét mặt anh trai, trong nó dậy lên một nỗi lo lắng mơ hồ...
- Quên hỏi, hôm nay chủ nhật sao anh không tranh thủ mà rủ chị gia sư của em đi chơi ngồi nhà làm gì vậy? Hì, không phải có người ngày nhớ đêm mong được gặp lại chị Vi khi đang đi du học sao? Hay anh định ở nhà để ám em...
- Vi đã có người thương. Minh Anh và cô ấy xem ra đang rất vui vẻ...
- ... - Chi im lặng, nó đã lờ mờ linh cảm khi thấy anh trai thường xuyên buồn. Nếu bình thường hẳn nó đã thấy buồn cười vì có người lại đi từ chối người anh tự tin tới kiêu ngạo của mình nhưng giờ thì nó không cười nổi, quai hàm như cứng lại, cứ thưởng Bảo Anh có thể giữ chị Vi và anh Minh Anh sớm muộn gì cũng sẽ là của nó,... Nó không cho phép hai người đó đến với nhau...
- Anh phải lên công ty đây, tối em ăn cơm một mình nhé?
- Khoan đã anh, em có chuyện muốn nói...
Bảo Anh dừng lại, chăm chú nhìn em mình.
- Sao em?
...
*
Chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình Minh Anh tự hỏi không biết Chi gọi điện cho mình có chuyện gì?
“Alo... ”
“Chào anh.” - Con bé rụt rè lên tiếng.
“Ưh, lâu rồi em khỏe không?”
“Dạ, em khỏe. Ừm, em muốn nói chuyện với anh. Liệu anh có rảnh không?”
“Bây giờ à?”
“Vâng, để em tới hay... ”
“Để anh tới đó, em đợi một chút nhé!”
Tắt điện thoại, anh quay xe...
*
Vui mừng sửa soạn mọi thứ, trong lòng Chi đang lâng lâng niềm háo hức, nó sắp được gặp anh rồi...
Cốc... Cốc...
- Anh tới rồi à? - Nó mở cửa nhoẻn cười thật tươi khi thấy anh đứng đó.
Vào phòng em đi. Đưa một tách trà cho anh, nó thận trọng rót một tách cho mình. Nhấp một ngụm nhỏ, nó bắt đầu:
- Hì, công việc của anh vẫn ổn chứ ạ?
- Ưh, cũng bình thường.
Chi nhìn thấy anh bắt đầu sốt ruột, nó từ tốn...
- Tập đoàn của gia đình em đang nắm giữ 15% cổ phần của NW
Minh Anh ngừng uống trà, anh đặt tách xuống một cách chậm rãi, nhìn thẳng vào mắt Chi. Tim nó đập rộn ràng, nhanh quá mức bình thường, Chi cúi mặt xuống tránh ánh nhìn ấy...
- Gia đình em sẽ đồng ý bán nó cho anh chứ?
- Anh biết đấy, chuyện này rất khó...
Đột nhiên anh đứng dậy, trên môi biến ra một nụ cười vô cảm:
- Vậy mục đích của em khi mời anh tới đây chỉ là để nghe em thông báo rằng gia đình em đang có số cổ phần mà anh cần thôi sao? Anh không tin điều đó đâu Chi.
- Vâng, tất nhiên là như thế, nếu anh đồng ý với em một chuyện thì số cổ phần đó sẽ thuộc về anh.
- ...
- Em muốn anh... trở thành... bạn trai em.
Minh Anh giật mình vì câu nói của Chi. Một sự im lặng bao trùm lấy không gian. Phải mấy phút sau Minh Anh mới nói lên lời:
- Điều ấy là không thể.
- Tại sao?
- Bởi anh không muốn lợi dụng em, anh tôn trọng tình cảm của em và anh mong là em cũng thế. Anh không thích mang nó ra trao đổi.
- Anh nói dối, chỉ tại vì anh thích chị Vi thôi...
Nước mắt trào ra, nó lắc đầu chối bỏ...
- ...
- Đáng ra chị ấy phải ở cạnh anh em mới đúng. Đến nước này thì em cũng nói thẳng cho anh biết, chị Vi và anh Bảo Anh không phải bạn bè bình thường, mà họ đã từng thích nhau, anh hiểu không? Chắc hẳn anh em đã nói qua về mối tình đầu của anh ấy cho anh đúng không nào? - Chi đắc thắng, nó sẽ cho tất cả nổ tung...
Nhưng trái với mong muốn của nó, Minh Anh bình tĩnh tới lạ, thậm chí không có một sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt...
- Em nói với anh tất cả những điều này làm gì? Bởi nó đã thuộc về quá khứ và hiện tại thì hẳn Vi không giấu anh bất cứ chuyện gì...
Thái độ dửng dưng và sự tin cậy tuyệt đối của anh Minh Anh dành cho chị Vi như một ngọn lửa đang bùng lên trong một kho xăng, nó đang cháy, cháy dữ dội...
- Em cho anh ba ngày để suy nghĩ về đề nghị của em, tới lúc đó em mong có một câu trả lời cuối cùng khôn ngoan từ anh.
- ...
- Vì em không muốn phải đích thân dâng số cổ phần này cho chú anh đâu Minh Anh. - Nhả từng chữ trong câu cuối như một sự đe dọa, nó đang buộc thòng lọng vào cổ anh, anh ấy muốn thoát đâu có đơn giản.
- Anh sẽ nói chuyện với Bảo Anh và không thay đổi quyết định của mình đâu. Thôi, anh có hẹn. Tạm biệt em.
"Anh thông minh là thế sao lại có thể suy nghĩ đơn giản vậy nhỉ? Anh Bảo Anh yêu chị Vi cơ mà, làm sao anh ấy đồng ý được cơ chứ?" - Chi nghĩ thầm không giấu một nụ cười đang dần hiện ra...
*
Lên list các cuốn sách cần mượn, Vi chăm chú tìm. Haizzz. Nó cần học hành cật lực để bù cho chuỗi thời gian nghỉ học...
Chồng sách trên tay nó cứ thế cao dần, còn một cuốn nữa ở tít trên cao mà Vi không biết làm cách nào để lấy, đang định đặt hết xuống bàn...
- Em muốn lấy cuốn này à?
Bảo Anh mỉm cười đưa cho nó.
- Cảm ơn anh!
Tất thảy những người có mặt trong thư viện lúc đó đều quay lại nhìn nó. Vi quên mất là không nên bắt chuyện với người nổi tiếng khi đang ở trường nếu không muốn trở thành trung tâm của những lời bàn tàn...
- Em định trở thành bác học hay sao mà mượn nhiều thế này? - Nhìn qua một lượt sách trên tay nó, anh tò mò.
- Hi. Không, em chỉ muốn cải thiện thứ hạng của mình thôi.
- Có cần anh giúp em không?
Đó hẳn là một lời đề nghị tuyệt vời bởi hơn ai hết nó biết anh Minh Anh và Bảo Anh là hai sinh viên vô cùng xuất sắc, có anh ấy giúp thì còn gì hơn nhưng Vi muốn thử tự bơi, tự vẫy vùng xem sao, vì dù không thông minh nó cũng được cái tính chăm chỉ mà...
- Không cần đâu ạ. Cảm ơn lời đề nghị rất hấp dẫn của anh. Hì. Em về đây, anh chọn sách tiếp đi nhé. Tạm biệt.
Nó chạy tót ra ngoài, thoát khỏi những cái nhìn chòng chọc không mấy thiện cảm của người xung quanh, một lần nữa nó bỏ anh Bảo Anh đứng như trời trồng trong thư viện.
Tinh.. Tinh... Tinh
- Tổng giám đốc có một cuộc gặp với chủ tịch tập đoàn NW lúc 3 giờ đấy ạ!
- Tôi biết rồi.
*
- Xin lỗi đã để ông phải đợi, tôi bị tắc đường - Đẩy cửa bước vào, Bảo Anh mỉm cười.
- Ồ không sao, tôi cũng vừa mới tới thôi...
*
Giam mình trong phòng, bàn tay Bảo Anh lướt nhẹ trên từng phím đàn, ban đầu là những thanh âm êm dịu rồi ngày một dữ dội. Gió thổi rít qua ô cửa, những chiếc chuông lắc lư tất cả tạo thành một bản hợp âm có vẻ như vô cùng hỗn loạn nhưng lại hết sức thống nhất... như những tình cảm đang dậy sóng trong người anh...
"Em từng ước được làm phù dâu, được mặc lên mình bộ vày trắng tinh khôi chứng kiến hạnh phúc của những người em thương yêu. Hì"
"Thuộc về quá khứ rồi anh nhỉ?... "
Giọng Vi lảnh lót vang lên trong đầu anh, nếu như khi ấy anh không để lòng tự tôn của mình chi phối, nếu anh giữ Vi lại hẳn bây giờ đã không phải hối hận như thế này?
Bảo Anh ngày càng nhận ra Vi quan trọng với anh đến nhường nào? Anh không muốn một lần nữa phải hối hận, nếu anh cố gắng... nếu không dễ dàng thả tay Vi đi thì mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, phải rồi, anh phải thử...
Đã có ai nói với bạn rằng những người thuộc cung Song tử là những con người toàn năng và luôn ham muốn chiến thắng chưa nhỉ? Chỉ cần họ muốn họ sẽ làm mọi cách để đạt được... Nếu chưa, hãy xem những gì Bảo Anh sắp sửa làm...
*
Kéo tấm rèm dạt sang hai bên, căn phòng rộng lớn sáng bừng, Minh Anh đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, mắt anh vô cảm nhìn mọi thứ xung quanh, anh thấy khó chịu, thật sự là thế khi nghe Chi nói về mối quan hệ giữa Vi và Bảo Anh, anh bất ngờ, ngạc nhiên, anh thấy ghen tị vì không phải là người con trai đầu tiên trong trái tim Vi nhưng do đã quá quen với việc mang những chiếc mặt nạ nên chẳng khó khăn gì anh che giấu được cảm xúc của mình... Tự biết bản thân thật vô lí khi như thế nhưng Minh Anh chẳng thể ngăn nổi những suy nghĩ nhỏ nhen...
Điều đó còn chưa đủ, giờ trong anh lại nảy sinh cả cảm giác có lỗi đôi chút với Bảo Anh. Phải, anh vẫn nhớ như in cái phút giây nhìn bạn mình vô hồn khi chia tay mối tình đầu, dầm mình trong mưa vì đau, anh đã không thể tài nào lí giải vì sao Bảo Anh yêu người đó tới thế mà lại chấp nhận buông tay... Cho tới bây giờ anh cũng không tài nào hiểu được, chỉ biết nhờ quyết định sai lầm ấy của bạn mà anh may mắn có Vi...
Anh chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của anh dành cho Vi nhưng còn Vi thì sao? Tại sao trong đêm biểu diễn đó Vi lại khóc? Anh hoàn toàn tự ti, anh không dám nghĩ tiếp, nếu như không có anh hẳn Vi sẽ lại quay trở về với Bảo Anh như Chi nói, nếu như... Vi vẫn còn tình cảm với Bảo Anh...
Tách cà phê đen đã nguội hết, mắt anh nhắm nghiền, thả người chìm trong ưu tư,...
*
Ôm một đống thứ lỉnh kỉnh, nó lẩm nhẩm suy tính cách trừng trị Trang vì đã đưa nó cả khối đồ như thế này, chỉ nhận được một mẩu Sticker toe toét mà Vi phải làm việc không công như vầy đây. Vấn đề không chỉ nằm ở đó, nó không biết nơi anh Minh Anh ở mới là chính, làm tội bác tài xế cứ phải vừa đi vừa dò bản đồ. Khổ thế chứ!
- Tới nơi rồi đấy cô.
- Hi, cảm ơn chú ạ! - Gửi tiền cho bác tài xong xuôi nó mở cửa xe bước xuống.
- Hơ...
Suýt chút nữa thì thùng đồ trên tay nó rớt xuống, ngôi nhà này sao mà kết cấu lạ quá vậy? Không nhiều tầng như nơi nó và Trang ở nhưng nơi đây lại rộng khủng khϊếp, bao quanh là cánh đồng cỏ lau cao ngang người.
Tin...
Vi nhấn chuông chờ đợi, nhưng mãi chẳng thấy ai ra mở cửa, nó bèn đánh bạo lấy chìa khóa mà Trang để ở trên bàn ra mở cửa.
Bên ngoài nhà là một màu trắng toát nhưng bên trong tất cả mọi thứ đều màu đen, khiến nó có cảm tưởng rằng chẳng có tia sáng nào có thể lọt vào đây, giống như một thế giới riêng bị cô lập... Thật đúng là không thể hiểu nổi, Minh Anh khó hiểu ra sao thì nơi anh ấy ở khó hiểu y như thế...
Mò tay bật cái nút mà nó nhầm tưởng là công tắc, nước từ trên phun xuống bất ngờ làm người nó ướt nhẹp, vừa tức vừa ngao ngán, Vi ngưng ngay ý định ấn lung tung, ai mà biết được còn những gì đợi nó?
Đặt thùng đồ vào cái nơi khô ráo nhất, Vi lọ mọ vào phòng tắm lau khô tóc. Không biết anh Minh Anh đi đâu mà lại chẳng có ở nhà, từ hôm qua tới giờ nó chưa gặp anh...
Bước thận trọng lên cầu thang, nó muốn tìm chút ánh sáng từ ban công bởi mọi thứ tối om om làm nó ngột ngạt. Một căn phòng mở hé, sáng một vệt nhỏ qua khe cửa, Vi không cưỡng nổi sự tò mò, nó đẩy cửa...
Ánh sáng đột ngột đập vào mắt khiến nó phải đưa tay lên che mắt vì chói, từ nơi này có thể nhìn bao quát cả cánh đồng cỏ lau rộng mênh mông dưới kia, và rồi mắt nó cũng phải dừng ở chiếc giường màu đen ở ngay bên cạnh những ô kính.
Anh Minh Anh đang ở nhà và anh ấy đang ngủ. Nó bước đến thật gần, trên môi nở một nụ cười. Dưới ánh sáng lấp lánh, thiên thần của nó như tỏa ra vầng hào quang nhè nhẹ, anh thật hoàn hảo, hoàn hảo tới mức khiến nó tự ti,...
Đặt tay anh vào trong chăn, Vi lặng lẽ ra ngoài...
Dừng chân ở căn bếp đầy đủ tiện nghi, nó nhìn đống máy móc lắc đầu, không phải Vi chê hiện đại mà là vì nó không biết sử dụng những thứ đó thế là đành xắn ống tay áo, đeo tạp dề,...
*
Trang háo hức chờ đợi phút giây được thấy mẹ, nó nhìn chăm chú vào những hành khách đang bước ra rồi mỉm cười thật tươi khi thấy một người phụ nữ ăn vận sang trọng, khuôn mặt phúc hậu tiến tới:
- Mẹ ơi, con ở đây!
Ôm chầm lấy mẹ, nó thì thầm:
- Con nhớ mẹ quá. Hi
- Thật không? Vậy chứ mẹ bảo ai sang bên đó thăm mẹ mà không chịu ấy nhỉ?
- Hì, con sợ làm phiền mẹ mà, thôi để con đưa mẹ về.
Ngồi trên xe, Trang cứ líu lo mãi không ngừng kể đủ thứ chuyện khiến mẹ nó phải phì cười.
- Thu mua cổ phiếu tiến hành tới đâu rồi con?
- Dạ, ừm, được 40% rồi ạ. - Giọng Trang chậm lại, nó sợ mẹ hỏi tiếp.
- Như thế là còn 15 % nữa, sao hai đứa không mua luôn đi?
- Số cổ phần ấy không mua được...
- Vì sao?
- Vì anh Bảo Anh đang nắm giữ nó và anh ấy không muốn bán cho chúng ta?
- Bảo Anh? Không phải rất thân với con với Minh Anh à? Ta nghĩ nó sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến tập đoàn của gia đình cậu ta nếu bán số cổ phiếu đó đi.
- Ừm, con cũng không biết.
Mặc mẹ chìm trong những ưu tư, nó cũng nén buồn, dõi mắt về phía trước. Hơn ai hết Trang biết anh Bảo Anh làm thế là vì Vi, anh ấy đang ép anh trai nó phải buông tay Vi. Nó thấy đau nhói khi nghĩ tới đó, dù gì anh Minh Anh cũng sẽ không làm theo những gì anh Minh Anh muốn, nó tin là nó hiểu tính cách anh trai mình...
- Mình đi đâu đây con? - Mẹ cất tiếng hỏi làm nó giật bắn mình.
- Về nhà ạ.
- Mẹ muốn tới chỗ Minh Anh.
- Để mai cũng được mà mẹ, mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi, nếu cần con sẽ gọi anh ấy tới... - Nó lúng túng, thôi chết rồi, mẹ mà tới nhà anh ấy bây giờ là kế hoạch sắp đặt cho hai người đó của Trang cũng đi tong luôn...
- Mẹ cũng không mệt, con cứ đưa mẹ tới đó đi, lâu rồi chẳng thấy nó hỏi han gì tới bà mẹ này, về nước nó cũng không thèm ra đón.
- Dạ... - Trang cười mà như mếu quay xe... - Mum... mum... Vừa rồi! - Nó đậy nắp nồi súp lại một cách hài lòng, xong quay qua đổ khoai tây chiên ra dĩa.
Bởi chú tâm vào việc dọn thức ăn nên Vi không để ý anh Minh Anh đã xuống nhà từ rất lâu và đang đứng lặng ngắm nó.
- Anh dậy rồi à? – Một chút giật mình. Không cần quay lại nhìn nó cũng đoán ra được người đang bịt mắt mình là ai.
- Em tới lâu chưa? - Anh thả tay, hôn nhẹ lên tóc nó.
- Cũng được một lúc rồi. Hì, giờ thì xê ra để em bưng đồ ăn nào.
Vi đang trông chờ anh xắn tay áo giúp mình nhưng thảm thay anh lại ngang nhiên ra ghế ngồi, gì thế nhỉ? Chỉ số ga lăng của anh í bằng không sao?
- Em thừa biết không cần nhìn anh như thế thì mặt em trông cũng ngố lắm rồi mà. Không phải anh không muốn giúp, tại em bảo anh xê ra đấy chứ?
Nó méo xẹo giơ nắm đấm hờ rồi cũng ngoan ngoãn bưng đồ ăn ra:
- Ngon không? - Vi long lanh quan sát nét mặt của anh.
- Ưh, cũng được.
- Chỉ được thôi à?
- Ưh, chỉ thế thôi.
Dù muốn kéo dài cuộc hội thoại nhưng thái độ của anh khiến nó chưng hửng thế nên chẳng hỏi han gì nữa, mặt mũi tối sầm, nó đưa thìa lên miệng...
- A... nóng... - Đưa tay lên ôm miệng, Vi lẩm bẩm nguyền rủa cái tính hậu đậu của mình.
- Khăn của em này... Lúc nào cũng bất cẩn như thế...
Anh đưa khăn giấy cho nó, cố nén một nụ cười đang dần hiện ra nơi đầu môi...
- Kệ em.
- Ưh, thì anh có quan tâm đâu, giờ thì lau đi, lem hết cả rồi...
Không đợi nó đồng ý, anh với tay chăm chú lau vết súp lem trên mặt Vi.
- Lúc ấy sao anh lại bảo em có một điểm đặc biệt không thể không nhận ra?
-... - Bỏ khăn giấy vào thùng rác, anh từ tốn ngẩng đầu lên chăm chú ý muốn Vi tiếp tục...
- Cái lần đầu tiên em gặp anh ấy. Em đã thắc mắc mãi. - Vi không giấu nổi tò mò hỏi thẳng anh...
- ...
- ...
- Vì lúc ấy anh thấy em khóc, nước mắt khiến em trông không được tự nhiên và em là cô gái duy nhất ở buổi biểu diễn đó không... hò reo tên anh.
- ...
- Chính điều ấy đã khiến anh đặc biệt chú ý và chỉ cần quan sát dáng người, đôi mắt hơi đỏ dù đã được trang điểm, chẳng khó khăn gì anh có thể nhận ra...
- Thì ra là vậy...
- ...
- Anh không muốn biết lí do sao?
- Nếu muốn thì em sẽ tự nói thôi vì vậy anh không hỏi gì cả.
- Cảm ơn anh!
- ...
- Gì thế ạ? - Vi ngờ ngợ khi anh cứ nhìn chăm chăm vào bát súp của nó.
- Lúc nãy em làm rau cẩn thận chứ Vi?
- Vâng.
- Thế cái gì đang ở trong bát súp của em?
Nhìn xuống hướng mà anh chỉ, nó nhảy dựng lên...
- Á... Sâu... Ọe... ọe...
Thế là không chỉ nó mà mặt anh cũng tái mét, Vi cố sức móc cái thứ chất lỏng nó lỡ ăn vào. Sao nó lại bất cẩn thế hả trời?
- Thôi đừng cố nữa, dù gì em cũng đâu có thể lôi chúng ra được...
- Huhu...
- Em khóc cái gì, có phải thuốc độc đâu.
- Huhu...
- Anh cũng ăn mà, đáng lẽ em phải xin lỗi anh chứ, lại còn khóc...
- Huhu...
Nó tiếp tục điệp khúc khiến anh ngày càng nóng mặt, không giấu sự bối rối, điều chỉnh giọng, dịu dàng:
- Thôi nín đi, nước của em này.
- ...
- Mà khóc nữa là anh đuổi về bây giờ.
- Em đã tự tay gϊếŧ chết một sinh linh... Hức... hức...
Trời, anh loạng choạng, hai mắt mở to bất lực nhìn nó. Đúng là bó tay mà!
- Đừng khóc nữa,em biết khóc là sẽ không xinh đúng không?
Ngước đôi mắt còn vương nước nhìn anh, nó như bị thôi miên khi thấy anh đề cập tới chủ đề xinh hay không... (-> đúng là không còn gì để nói... )
- Em thật đúng là... đồ ngốc.
Không biết vì vẻ mặt của nó lúc ấy trông dễ thương hay vì không kìm nổi lòng mà Minh Anh cúi xuống, đôi môi anh khẽ chạm lên môi nó... Toàn bộ các giác quan trong nó như bị đơ lại hoàn toàn, Vi bất ngờ tròn mắt trong tích tắc rồi cũng nhắm nghiền, hàng mi cong vυ"t rung rung, tim nó đang rộn lên những giai điệu không lời...
Bịch...
Âm thanh lạ khiến cả anh và nó giật nảy mình quay lại và cái nguyên nhân phát ra tiếng động ấy thì chút nữa khiến nó ngất lăn quay: Trang đang ôm miệng cười khúc khích còn người phụ nữ bên cạnh cô bạn của nó thì y như là bị bùa choáng...
- Mẹ... - Minh Anh hoàn toàn bình tĩnh, nhíu mày...
Vi đưa tay lên chắn ngang bờ môi, anh ấy vừa mới gọi người đó là gì cơ?
- Cháu... chào bác... !
Lần ra mắt đầu tiên của nó với mẹ anh tệ hại thế này sao? Ôi trời, toi rồi, Vi đã phạm ngay cái điều tối kị trước mặt người lớn...
- Con và...? - Có vẻ như vẫn còn shock, bác gái nói đứt quãng
- Hì, mẹ trấn tĩnh nào, đây là người yêu của anh con đấy... - Trang vui vẻ xoa dịu không khí.
- Thật sao Minh Anh?
- Vâng - Anh đáp ngắn gọn - Mẹ vào mà không nhấn chuông?
- Ta chỉ định khiến con bất ngờ thôi! - Mỉm cười với anh xong gần như ngay lập tức bác ấy quay sang nó...
Vi run lập cập, cúi gằm mặt, chuẩn bị tinh thần nghe sự trách phạt của người lớn, nhưng... mấy thứ ấy xem ra là quá thừa thãi...
- Đây là con dâu của ta sao? Cuối cùng con cũng chịu tìm lấy một ai đó, thế mà ta cứ lo con sẽ theo chủ nghĩa độc thân tới hết đời cơ đấy... May thật. Tên con là gì?
- ... Dạ, tên cháu là Tường Vi ạ!
- Một cái tên rất đẹp, ta và cháu sẽ có nhiều chuyện để nói đây...
Kéo tay nó lên phòng, người mẹ trên cả tuyệt vời của Minh Anh đang định làm gì thế nhỉ?
Trang nhún vai cười ra vẻ vô tội trước cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống của anh trai. Phen này thì thảm cho cả Minh Anh lẫn Vi rồi...
*
Đeo earphone vào tai, Minh Anh khẽ rùng mình nhấn ga...
"- Cái gì đây ạ? - Anh tròn mắt nhìn đống hành lí mẹ mới vận chuyển về.
- Hành lí của Vi đó con, ta phải tranh thủ lúc nó đi học để mang tới, đáng lẽ hai đứa phải ở chung từ lâu rồi, bất ngờ quá, không ta cũng đã kịp chuẩn bị lế để gặp mặt nhà bên ấy thôi lần sau vậy... thằng bé này, sao không nói sớm với mẹ là con đã có ý chung nhân chứ?
- Mẹ nói gì thế ạ? Cứ làm như cô ấy là vợ chưa cưới của con không bằng.
- Thế con không yêu Vi hả?
- Chuyện ấy khác mà...
- Khác gì, hai đứa yêu nhau thì chuẩn bị đi, ta sẽ thưa chuyện với nhà bên đó cho hai đứa lấy nhau, và ta sẽ sớm có cháu... Nghĩ tới đó thôi là đã không thể chờ rồi.
- Nếu như con và cô ấy không thể tới được cái ngưỡng như là mẹ nói thì sau này Vi làm sao có thể lấy ai khi mà cô ấy tới nhà một người khác phái sống và ở chung với người đó chứ?
- Thì con lấy nó là được chứ gì, chỉ giỏi lo xa... Chiều nay ta còn phải dẫn con bé đi shopping, đi spa, thật là nhiều việc...
- Còn...
- Việc ấy thì con có thể yên tâm, ta đã cho người mở chi nhánh rồi.
- ...
- Chỉ có điều... - Mẹ ngưng lại, đôi môi nửa như cười - nếu 15% đó rơi rớt vào tay chú con thì con biết hậu quả đấy...
- Vâng... "
*
- Hôm nay tự dưng lại rủ tớ đi chơi golf? - Bảo Anh cười tươi khi vừa trông thấy Minh Anh.
- Chỉ là lâu rồi không chơi thôi.
- Thật à?
- Thật.
- Thế thì bắt đầu thôi.
*
Ngó nghiêng một thôi một hồi Vi vẫn chưa thấy Trang đâu, mọi hôm cô nàng đúng giờ lắm mà nhỉ?
Tin... Tin...
- Sao hôm nay cậu tới muộn thế? - Nó nhíu mày rồi chui vào xe.
- Ừ, xin lỗi.
- Tối tớ sẽ sang phòng cậu thử thuyết trình nhé, mai là phải thuyết trình trước lớp...
- Đồ đạc của cậu mẹ tớ chuyển hết về nhà anh Minh Anh rồi.
- Gì cơ? - - Cái câu hỏi với âm lượng lớn hơn mức bình thường của nó khiến Trang nhăn mặt vì chói tai...
- Sao lại như thế được chứ? Ở cùng nhà với anh ấy ư? Hức... hức... Tớ phải nói với bác gái.
- Cậu đừng lo, giờ dọn tới đó cậu cũng không phải sống chung với anh tớ đâu.
- ... - Câu nói bỏ dở của Trang khiến bàn tay đang lôi điện thoại ra của nó nằm yên.
- Anh tớ đi Mỹ rồi.
Từng chữ dội ngược vào tai khiến nó nghe lùng bùng...
- Cậu... cậu vừa nói gì...
- Tớ nói là anh Minh Anh đã đi Mỹ rồi, máy bay vừa cất cánh cách đây hai tiếng... Ừm, anh ấy nhờ tớ gửi lời xin lỗi cậu...
- Tớ hiểu... - Gật đầu như một con rô bốt, Vi thấy hẫng kinh khủng, điện thoại để làm gì mà anh ấy không gọi cho nó lấy một cuộc chứ? ...
Bước vào nhà nó thả túi xách rồi ngồi xuống, có chuyện gì mà anh ấy lại phải đi gấp như thế nhỉ?
- Con về rồi à?
Vi giật nảy mình, nhìn lên, quên khuấy mất là mẹ anh ấy đang ở đây.
- Dạ, vâng ạ...
- Vi có muốn biết lí do nó phải sang Mỹ gấp như thế không? - Bác ngồi xuống đối diện nó, mỉm cười một cách hiền từ.
- ...
- Dù gì ta cũng thừa nhận con, con sắp trở thành một phần của gia đình ta vì thế có lẽ bây giờ là thời điểm thích hợp để con biết một số chuyện.
- Bác...
- Minh Anh là một đứa trẻ phải lớn lên trên nước mắt, chịu đựng mọi khổ đau,... ta là mẹ nhưng chẳng thể giúp gì nhiều cho nó vì vậy chỉ cần là người nó yêu, ta tin tưởng tuyệt đối vào sự lựa chọn đó. Hẳn con rất đặc biệt Tường Vi à...
- ...
- Minh Anh phải bay sang Mỹ để giành hợp đồng, nếu hợp đồng rơi vào tay đối thủ cạnh tranh, Bảo Anh sẽ trao số cổ phần mà cậu ấy đang nắm giữ cho chú của Minh Anh, một khi điều đó xảy ra, ta không chắc nỗ lực suốt bao nhiêu năm qua của thằng bé có còn nữa không...
Anh Bảo Anh ư? Vi để cho cái tên ấy loanh quanh trong đầu nó với những dấu hỏi...
- Chắc con đang băn khoăn Bảo Anh, Minh Anh hai đứa nó là bạn thân của nhau mà tại sao Bảo Anh còn làm khó Minh Anh như thế đúng không?
- Dạ... Anh Bảo Anh không phải là típ người thích cạnh tranh...
- Con hiểu nó quá nhỉ? ...
- ...
- Phải, thằng bé không thuộc típ đó... Lí do là vì con đấy Tường Vi.
- Con? - Nó ngờ vực chỉ tay vào chính mình.
- Vì Bảo Anh có tình cảm với con.
Mẹ Minh Anh đứng dậy từ lâu rồi mà nó vẫn cứ ngồi bất động, vì nó ư...?
*
- Bác không ở thêm nữa ạ?
Vi hơi buồn, thật sự nó không muốn chia tay bác gái một chút nào, mấy tuần vừa qua nó đã rất vui và nhờ bác nó tạm quen những lúc không có anh ở bên...
- Ta vẫn còn công việc ở bên đó nữa mà, ở đây mọi thứ đã ổn. Xem như chuyến đi này không uổng vì cuối cùng ta cũng có con dâu...
Đang ngượng ngùng chưa biết nói sao thì Trang cười tươi:
- Khϊếp, thế này thì họ lại tưởng mẹ với Vi là hai mẹ con mất thôi, hì hì, thôi, mẹ vào đi, trễ rồi kìa...
- Con bé này... - Bác véo má đứa con gái một cách hiền từ rồi kéo va li.
- Chào hai đứa, mẹ đi nhé!
- Cháu chào bác!
- Con chào mẹ!
Về đến nhà, bầu không khí tĩnh lặng và hiu quạnh như nhuốm trùm lấy nó, sao mà nó lại thấy vắng vẻ thế này...?
Mở cửa bước chân vào phòng Minh Anh, một mùi hương nhè nhẹ của hoa thủy tiên thoảng quanh, nỗi nhớ lâu ngày bị kìm nén bất giác ùa về, nó mong anh, nhớ anh tới quay quắt thế mà anh lại chỉ im lặng, không một cuộc gọi nào từ ngày sang đó, hai tuần rồi chứ có phải ít ỏi gì... Chạm tay lên bất kì đâu, nhìn tới bất kì nơi nào, hình ảnh anh cũng hiện lên trước mặt nó,... Có lẽ là sai lầm khi nó bước chân vào đây...
Tin... Tin... Tin...
Cạch...
- Cậu chưa về sao? - Mở cửa nó ngạc nhiên nhìn Trang...
- Hì, về rồi lại có người nhớ anh zai tớ khóc một mình à?
Cô bạn nháy mắt cười trêu nó...
- Tớ mà thèm...
- Vậy chứ sao mắt cậu lại đỏ thế nhỉ?
- ...
- Thôi, không trêu cậu nữa, không lại bảo tớ bắt nạt, mình đi chơi đi...
- Đi đâu? - Nó nheo mắt hỏi...
- Hì, tới nơi rồi biết.
Chiếc xe lao vụt đi rồi dừng lại ở trung tâm thành phố, màu đèn bar đập vào mắt, nó ngoảnh lại nhìn Trang như để chắc chắn...
- Chơi ở đây á?
- Ưh.
Gật đầu, cô bạn kéo nó vào trong. Ồn ào bởi thứ gọi là âm nhạc thời thượng, tất cả đều lắc lư quay cuồng, Vi thấy chóng mặt...
- Đợi tớ một lát nhé! - Trang nói lớn...
Cô bạn đi rồi, nó một mình mò mẫm lại quầy rượu, nơi duy nhất mà theo ý nghĩ của nó lúc đó là ít người và sáng sủa...
- Em đi đâu đấy?
Vi giật mình ngoảnh lại khi tên con trai đó chạm tay lên vai nó...
- Xin lỗi, buông tay của anh ra đi.
- Thôi nào cô bé, ra đây chơi với anh nhé? - Hắn cười sặng sặc, tiến lại gần hơn.
Nó bấn loạn và hoang mang...
- Anh không bỏ tay ra tôi sẽ hét lên đấy...
- Em cứ hét thử xem nào...
Chẳng nói thêm gì nữa, hắn ôm chặt lấy nó, đôi môi dịch dần về khuôn mặt Vi, nó cố sức thoát ra nhưng bàn tay hắn rắn chắc quá...
- Buông ra... - Vi hét lên.
Xoảng...
Máu chầm chậm chảy... trên khuôn mặt hắn... và hắn ngã xuống... Mặt Vi tái mét...
- Cậu không sao chứ? - Trang thả chai rượu xuống lo lắng.
- Hãy xử hắn đi. - Quay qua hai người bên cạnh, giọng cô bạn nó lạnh băng, đôi mắt hiện rõ sự tàn nhẫn...
Tên đó bị kéo lê ra ngoài, đôi môi nó chợt run rẩy, dù hắn có lỗi với nó nhưng không cần phải mạnh tay tới thế...
- Cậu... cậu... - Gần như hoảng loạn, nó lắp bắp, cô bạn hiền lành và dịu dàng mà nó quen đây sao?
- Cậu không sao thì tốt rồi, xin lỗi, thôi, tớ đưa cậu về... - Tảng lờ như không thấy thái độ của nó, Trang điềm tĩnh...
Ngồi trong xe, mắt nó nhìn thật lâu sang người bên cạnh, nó quen Trang qua mạng, tính tình hòa đồng và khá hợp đã khiến hai đứa sớm kết nhau. Trong tiềm thức của nó, cô bạn là một mẫu hình hoàn hảo của sự đoan trang, hiền thục... nhưng tới giờ phút này thì nó không còn chắc về điều đó... Con người của cậu ấy cũng khó hiểu y như Minh Anh vậy...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh
- Chương 8: Chào con dâu, bác là mẹ Minh Anh!