5 năm sau...
Quý khách đang ở trên chuyến bay X của hãng hàng không VnA...
Thôi nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Vi âu yếm nhìn con trai đang say giấc nồng.
- Mom.
- Jesse quên lời mẹ dặn rồi sao?
Hơi giật mình khi con bất chợt tỉnh ngủ, nó nhanh chóng trấn tĩnh nở một nụ cười.
- Con nhớ mà! Hi. Jesse đang nói tiếng việt đây.
Chỉnh lại cổ áo cho con, nó trìu mến:
- Con không ngủ nữa à? Có đói không?
Đưa ngón trỏ ra lắc lắc, thằng bé chu miệng lên, hướng cái nhìn trong veo về phía nó.
- Lát nữa gặp bố, lỡ Jesse buồn ngủ thì làm sao đi chơi với bố được?
- Mẹ yên tâm, con không buồn ngủ đâu, nếu buồn ngủ, con sẽ làm thế này này. - Đưa đôi bàn tay nhỏ xinh lên mắt, thằng bé che hờ - vậy là bố sẽ không biết con đang buồn ngủ. Hi.
Nhéo má con, nó phì cười:
- Thôi được rồi, giờ con ngồi yên một lát nhé, sắp tới nơi rồi đấy!
- Hi, vâng ạ! Sắp được gặp bố rồi! Hi. - Chạm những ngón tay nhỏ xinh vào lòng bàn tay nó, thằng bế nghiêng đầu trông rất yêu.
- Jesse của mẹ ngoan thật đấy nhỉ! ^^.
*
- A! Bố!
Vi vừa làm xong thủ tục check out, quay sang đã thấy thằng bé reo ầm ĩ, chạy ào về phía anh Michael.
Kéo hành lí theo bước chân lon ton cua con, nó tháo kính.
- Jesse của bố! - Bế bổng thằng bé, anh cầm vali hộ nó, mỉm cười. - Em mệt không?
- Hi. Không mệt lắm ạ! - Đưa mắt xung quanh một lúc, nó tiếp tục. - Thế chị dâu đâu hả anh?
- Cô ấy đang ở khách sạn. Lúc sáng bị trật chân nên không ra đón em được. - Anh Michael lúng túng thấy rõ.
- Có thật không đây? Hay là... ai đó lại làm chị dâu giận dỗi? - Vi háy mắt cùng câu nói lấp lửng.
- Bố Jesse lại làm mẹ Nikki giận rồi!
Chẳng biết thằng bé có hiểu gì không, chêm thêm vào làm khuôn mặt thanh tú của anh họ nó dần chuyển sang màu đỏ.
- Đâu có đâu. Jesse đừng nghe lời mẹ đỡ đầu.
- Hihi. Em trêu thôi mà! Anh và Jesse về trước đi kẻo chị dâu đợi.
- Em không về luôn sao?
- Em muốn tới nơi này một lát. Anh và chị không cần chờ em đâu vì chắc em sẽ về muộn đấy ạ! - Hôn thật nhẹ lên trán Jesse, nó nhoẻn cười. - Mẹ đi nhé Jesse!
- Chào mẹ!
Đưa tay tạm biệt thằng bé, nó bước nhanh ra khỏi sân bay và vẫy taxi.
- Phiền anh đưa tôi tới địa chỉ này.
Đẩy tờ giấy cho lái xe, nó khép chặt mi, ngả người ra phía sau.
Thời gian vốn chưa bao giờ biết ngừng lại dù chỉ là một tích tắc, bản năng của nó là gõ nhịp và cuốn tất cả trôi cùng mình, nó lấp liếʍ những vết thương, hong khô những giọt nước mắt và thổi bay những miền kí ức xưa cũ về vô cực khiến những mảng đen đớn đau của quá khứ không thể ngăn bước chân bất kì một ai.
Năm năm đã trôi qua kể từ ngày nó rời Việt Nam, năm năm nó trốn chạy trong lịch học dày đặc và làm việc không ngơi nghỉ, năm năm không phải là thời gian quá dài nhưng cũng đã kịp phủ lên trái tim nó một lớp mặt nạ mỏng tang khó bay biến.
Vài ngày trước, khi cầm trên tay tấm thiệp mời của Thiên Anh và Trang nó biết rằng giờ cũng đã tới lúc nó cần trở về.
- Cô ơi tới nơi rồi!
- Cảm ơn anh!
Trả tiền, Vi mở cửa xe bước xuống, những xúc cảm xen lẫn nhau đang dần thành hình từ sâu bên trong. Nắng vuốt nhẹ lên mi nó như một sự an ủi, mong bước chân đang di chuyển của Vi đừng ngừng lại.
Anh đang ở rất gần nó... năm bước... bốn bước... ba bước... hai bước... một bước...
Lớp mặt nạ mỏng tang khẽ siết lấy tim, để nước mắt dù muốn cũng vô phương trào ra, để khoé môi nó dịch chuyển mỉm cười trước khi đối diện với anh.
- Chào anh! Lâu quá rồi phải không?
Bên ngoài khu nghĩa trang, một ánh nhìn thôi theo Vi, một nụ cười trong bởi phép tính toán không bị sai lệch.
"Em đã về rồi sao Vi?"
Uyển Nhi thả một câu hỏi trôi trong gió trước khi nhấn ga mất hút.
*
Bàn tay Vi miết nhẹ lên cửa xe, áp sát làn da trắng mịn vào tấm kính để mong hơi lạnh có thể đông cứng mọi cảm xúc. Nó đã diễn trước anh, nó muốn cho anh biết nó là một cô gái mạnh mẽ, nó vẫn có thể mỉm cười lạc quan và bước tiếp kể cả khi không có anh, nó muốn anh biết nó có thể ghim chặt những kí ức về anh để chúng không cách nào bung ra. Vi sẽ hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình nếu nụ cười của anh không mãi hiển hiện trước mắt, nụ cười thân thương mà nó luôn cấm đoán bản thân nghĩ tới dù chỉ là trong giấc mơ. Phút chốc, tấm mặt nạ như bị một chiếc dao vô hình rạch nát, để từng mảnh kí ức đâm xuyên vào tim Vi đau nhói.
"Vì sao? Vì sao số phận lại bất công tới thế? Đã tham lam lấy đi mọi thứ từ nó sao còn mang anh đi?"
Năm ngón tay nó nắm chặt, nước mắt vô thức đong đầy khuôn nhưng tuyệt nhiên không một giọt nào rơi ra.
Chiếc taxi cứ chầm chậm lăn bánh, ánh vàng từ những ngọn đèn đường hắt từng mảng sáng vào khuôn mặt của vị khách trẻ tuổi ngồi bên trong ngay sau khi tấm kính được kéo xuống. Gió nhẹ thổi, vuốt ve đôi mắt trong veo đã nhuốm màu u buồn, khiến tàn tích cuối cùng vương trên mi bốc hơi vào không khí.
*
Sáng, ngày mới đón chào nó bằng một cơn mưa rào.
Đẩy tấm cửa kính sang một bên, Vi đưa bàn tay ra hứng những giọt mưa vội vã. Nó yêu lắm cách mà cơn mưa bất chợt ào đến, không báo trước, không dai dẳng nhưng ấn tượng và dễ chịu lạ lùng.
Bước vào phòng khi cơn mưa vừa dứt, nó bắt đầu check lịch làm việc đồng thời hoàn thành xong phút chạm môi với cốc cà phê nghi ngút khói.
Hôm nay nó cần...
- Mom! Mom! Mom!
Đặt cốc cà phê xuống, Vi bước ra cửa.
- Hi. Jesse dậy sớm thế?
Cúi xuống véo má thằng bé, nó cười tươi.
- Chị nói với Jesse hôm nay sẽ dẫn thằng bé đi chơi, rồi tối cả nhà sẽ cùng về Anh thế là nó nằng nặc sang đây chào mẹ đỡ đầu đấy, em bỏ bùa gì mà Jesse yêu vậy nhỉ? - Chị Nikki đứng ngay phía sau Jesse, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, cố phát âm chuẩn từng từ trong câu nói.
- Mẹ, hôm nay Jesse sẽ đi chơi với bố và mẹ Nikki, tối Jesse phải về mất rồi, Jesse sẽ nhớ mẹ lắm! Mẹ không về với Jesse ạ?
- Hi, Jesse à, khi nào về con vãn có thể gọi điện cho mẹ mà! Jesse đi chơi vui vẻ nha! Mẹ cũng sẽ nhớ Jesse lắm! - Hôn lên má thằng bé, Vi đứng thẳng dậy. - Em mong là chị và anh đã có một kì nghỉ vui vẻ ở Việt Nam. Rất xin lỗi vì tối nay em không thể ra sân bay tiễn anh chị và Jesse.
- Hi. Không sao đâu, lúc nào rảnh thì hãy sang Anh thăm anh chị nhé! Jesse đi nào!
Nó vẫy tay chào lại thằng bé rồi đóng cửa. Sắp xếp nốt tài liệu cần thiết trên bàn, Vi đắn đo cân nhắc những lựa chọn cho buổi ra mắt đầu tiên ở công ty. Một ý nghĩ chớp nhoáng lướt xẹt qua đầu, Vi tự mỉm cười với bản thân trước khi rời căn phòng.