Mở lò vi sóng, Uyển Nhi thận trọng lấy ly sữa ra rồi đặt vào khay. Minh Anh quả là một con người thú vị, cậu ta hẳn phải được đào tạo bài bản lắm kĩ năng kìm nén cảm xúc nên mới có thể điềm tĩnh nhốt mình trong phòng như thế...
- Có chuyện gì với Minh Anh sao Nhi?
Bà Thiên Thi hơi bất ngờ trước thái độ của con trai...
- Chắc em ấy đi máy bay một thời gian dài nên mệt thôi bác.
- Con cũng nên thay đổi cách xưng hô đi, ai lại đi gọi người mình sắp đính ước là "em" chứ?
- Hì, con quen rồi mà. Để con mang lên cho Minh Anh.
Nâng khay lên, Uyển Nhi nhoẻn cười thật tươi.
- Con vẫn nhất quyết ở khách sạn?
- Vâng ạ.
Cốc... cốc...
- Chị vào được không Minh Anh?
- Cửa không khoá.
Đẩy cửa bước vào, Nhi đặt khay lên bàn rồi đưa sữa cho anh.
- Cậu không định xuống ăn tối đấy à?
- Chị là bác sĩ mà không biết rằng chưa ăn gì đã uống sữa sẽ có hại cho sức khoẻ sao?
- Haha. Khá nhỉ? Tất nhiên là biết. Em không thấy trên khay có mấy lát sanwich hả?
- ...
- Đừng phụ chị đã mang những thứ này lên... ăn đi rồi còn chở chị về.
- Chị cũng có xe, ngoài kia đầy taxi?
- Bác gái sẽ không vui đâu.
Đưa ly sữa lên, Minh Anh nhấp một ngụm.
- Chị thử đưa ra một lí do đi.
- Vì chẳng có ai lại nỡ đối xử với vợ tương lai của mình như thế.
Nhi vừa dứt lời, y như cô dự đóan, Minh Anh bị sặc và ho nhiều tới mức khuôn mặt đỏ bừng lên.
- Chị đùa? Không thể nào.
- Chị cũng muốn tin nó là đùa lắm nhưng rất tiếc đó lại là sự thật.
- ...
- Đây là lời giao hẹn của hai gia đình từ trước.
- Thật nhảm nhí!
- Không nhảm nhí tí nào đâu Minh Anh.
Cả Nhi và anh giật mình quay lại nhìn bà Thiên Thi.
- Giờ là thời đại nào rồi mà còn có cái chuyện vớ vẩn đó. Con sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này.
- Minh Anh, mẹ đã làm theo những gì con muốn, thậm chí tạo mọi cơ hội tất nhất cho con... nhưng lời hứa chắc chắn tìm được con dâu trước khi con 21 tuổi đã không được thực hiện.
- ...
- Uyển Nhi, con cũng thế đúng không?
Khẽ lẩm bẩm nguyền rủa cái thời hạn lấy chồng trước 23 tuổi của bố mẹ mình, Nhi đành ngậm bồ hòn.
- Dạ!
- Hôn ước của hai con được cả hai dòng họ làm chứng và công nhận. Nếu từ chối, riêng con sẽ phải từ bỏ họ Hàn, Minh Anh à.
- ...
- Lễ đính hôn sẽ được cử hành vào tháng sau.
- ...
- Đừng khiến bố con phải thất vọng.
Cậu sau cùng của mẹ khiến anh buộc phải im lặng.
- Con sẽ đưa Uyển Nhi về.?
- Vâng!
*
Không khí trên xe căng lên như dây đàn, Nhi áng chừng Minh Anh đang tức giận tới nỗi có thể gϊếŧ chết bất kì ai nếu không may người đó động vào... nhưng thật lạ là điều ấy lại khiến cô vô cùng phấn khích.
- Lỗi không phải tại chị đâu nhé? Ai bảo em không kiếm nổi lấy một người em yêu.
- Chị thì tìm được chắc. Sao chị không phản đối mà vẫn về đây? Chị định tham gia vào cái vở hài kịch mang tên kết hôn kể cả khi tôi và chị chẳng có tí tình cảm nào với nhau thật ư?
- Chị rất thích em đấy chứ. Chị hoàn toàn tự nguyện mà.
Nhi mỉm cười bởi cô đang làm Minh Anh phát hoả tới nơi.
- Chị ở khách sạn nào?
- Ôi thôi chết, cho chị tới bệnh viện đi, chị để quên laptop.
- Mai lấy không được à?
- Không. - Cô đáp gọn lỏn.
Bẻ tay lái, anh quay xe.
- Bệnh viện Thánh An.
- Đợi chị một lát!
Bóng dáng Uyển Nhi khuất ngay sau cánh cửa chính... Bệnh viện Thánh An...? Vi đang ở đây...
Sau một hồi đấu tranh giữa tình cảm và lí trí, cuối cùng lí trí cũng đã thua, anh mở cửa xe và bước vào.
Nhấn công tắc, Nhi đưa tay mở nhạc rồi ngồi xuống... thật ra thì cô có quên thứ gì ở viện đâu... cô chỉ đang muốn cho Minh Anh một cơ hội...
" Minh Anh thừa biết Vi không khi nào lừa dối cậu ta" . Nhi mỉm cười.
*
Suốt quãng đường về tuyệt nhiên Minh Anh không nói một lời nào, khi cô từ viện ra đã thấy anh ngồi yên trong xe rồi...
Nhi đang cố tưởng tượng khuôn mặt của anh lúc nhìn thấy Vi... đau đớn... căm hận... nát tan... hay vui mừng, tất cả đều khiến cô tò mò. Chưa khi nào Nhi thấy hối hận vì đã không tham gia khoá học tâm lí như bây giờ.
“A lô!”
“Vâng!”
“Chú hãy mang đơn nộp lên toà vào ngày mai.”
“Cháu muốn ông ta rục xương trong tù.”
Tắt điện thoại, mắt anh vẫn đăm đăm nhìn về phía trước. Dù anh có yêu Vi nhiều thế nào đi chăng nữa, dù nó thật sự không biết gì và vô tội thì anh và nó mãi mãi chẳng thể đến được với nhau... Cái chết của bố là nỗi ám ảnh tận trong sâu thẳm tiềm thức của anh... Mất mát người thân là cơn đau quá lớn... anh không thể vượt qua toàn bộ những rào chắn đó, xem như tội ác chưa hề tồn tại được... bởi bố đã vĩnh viễn ra đi... vì kẻ sát nhân là bố của Vi...
Nỗi đau mơ hồ nhói lên từ tim... anh sẽ phải xoá đi hình ảnh người con gái anh thương... Một khi tình yêu đã chết thì việc lấy ai đâu có còn quan trọng nữa...
*
Trở về căn phòng trọ sau ba tuần nằm viện, Vi tự nhìn mình trong gương... trông nó chẳng khác gì một cái xác biết đi, da xanh xao, trắng bệch... bên tay trái là vết sẹo bị đâm... bên tay phải là lát dao tự tử vẫn chưa lành...
Nó thật tàn nhẫn... tàn nhẫn với chính bản thân mình...
Dù khó khăn, dù mất hết lòng tin vào mọi thứ thì nó vẫn phải vượt qua, làm quen với cuộc sống mới mà ở đó không có anh.Anh và nó có duyên nhưng không có phận, Vi phải chấp nhận sự thật ấy.
Nó sẽ học cách quên... quên đi cái nắm tay thật ấm mỗi lần dạo phố... quên đi bờ vai luôn để nó dựa vào... quên đi cách anh cười... quên đi giọng nói dịu dàng... và quên cả nụ hôn thật lạnh dưới mưa đầy nước mắt... Cứ thế chiếc hộp đầy những mảnh Sticker Ease kỉ niệm... Ngắm nhìn bức tranh anh vẽ, dòng chữ "I like you" tròn trĩnh khiến nước mắt rưng rưng nơi khoé mi nhưng Vi đã không để chúng rơi xuống, cuộn tròn nó lại rồi đóng hộp.
Nó sẽ cố cất đi hồi ức với anh... nhưng chỉ cất đi thôi... bởi Vi vẫn biết rằng... ở nơi nào đó... nơi mà trái tim nó luôn đập những nhịp rất đều đặn, anh sẽ chẳng thể nào biến mất...
Ipod của nó cứ vang đều giai điệu bài Big big world...
“I"m a big big girl in a big big world... ”
Phải rồi, nó là một cô gái mạnh mẽ nên có là gì nếu anh rời bỏ nó mà đi...
... Quên đi một ai đó thật sự quan trọng với ta thời gian đầu luôn là điều không tưởng... bởi trái tim ta đã quá quen với những gì thuộc về quá khứ... và kì lạ thay khi nhớ tới ai đó ta sẽ chỉ luôn nhớ những gì đẹp nhất giữa ta và họ... nhưng đôi lúc tình yêu chỉ đơn giản là biết buông tay đúng lúc... những người yêu nhau sẽ về được với nhau... còn khi tình yêu không đủ lớn là lúc ta chấp nhận sự thật... tàn nhẫn nhưng đó là thực tế... là cuộc sống... Hãy can đảm lên vì ta biết giữa hàng tỉ người con trai trên thế giới này, luôn có một người sinh ra là để dành cho ta, xứng đáng với tình yêu của ta... vậy nên việc duy nhất của ta phải chăng là dọn dẹp con tim đầy vết thương, đẩy lùi quá khứ và mỉm cười chờ sự xuất hiện của người đó... ^^.
Tình yêu sẽ chỉ dành cho ai biết trân trọng giá trị của nó.
“I"m a big big girl in a big big world
It" s not big big thing if you leave me
But I do do feel
That I do do will
Miss you much
Miss you much... ”