Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Thiên Thần Mất Đi Đôi Cánh

Chương 15: You trust me?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cắm những bông hoa cuối cùng vào lọ, nó hài lòng nhìn thành quả của mình...

- Xem ra con ngày càng khéo tay đấy nhỉ? - Mẹ trầm trồ thừa nhận...

- Hì. Tất nhiên rồi. Con mà lị.

- Thế mà cô không nâng cái mức thành tích học lên cho mẹ nhờ, chỉ qua hết các môn không phải thi lại đã hét ầm sung sướиɠ rồi, chẳng biết cứ thế này thì sau ra trường cô định tìm việc kiểu gì nữa.

- Hi hì. Con học hành vất vả còn gì...

Tin...

Đưa mắt ra ngoài rồi gần như ngay lập tức nó bật thẳng dậy...

- Anh ấy tới rồi.

- Con ra đi, để mẹ gọi bố xuống.

Bước qua khoảng sân rộng, nó chậm rãi mở cửa, chẳng thấy ai... tính ngó đầu ra thì bất thình lình anh đứng ngay trước mặt khiến nó suýt rụng tim. Trong chiếc áo sơ mi trắng, anh hiện lên với một vẻ thư sinh tới không ngờ, mùi hương thân quen, gương mặt sáng lên đầy mê hoặc khiến trái tim nó đập những nhịp rất gấp...

- Chào em!

Anh mỉm cười, không thể tin nổi cách đây hai tiếng anh vừa mới có một cuộc điện thoại không mấy vui vẻ với nó... cái này là do bác gái mà nhỉ? ^^

- Chào anh! - Vi rụt rè.

- Hai đứa chẳng nhìn thấy nhau suốt còn gì, không định để ta phải đứng ngoài này xem hai con tình cảm đấy chứ?

Bác gái đóng cửa xe, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng giữa nó và anh...

- Hì, con xin lỗi bác. Mời bác vào nhà.

Ầm...

Ngước lên nhìn khoảng trời kìn kịt mây đen... Vi cứ linh cảm sắp xảy ra chuyện gì đó...

Nó mang tâm trạng ấy suốt quãng đường vào nhà cho tới khi...

"- Con trai, chạy đi!

- Bố ơi...

- Nhanh, ta nói con phải nghe, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng không được phép quay đầu lại, biết chưa?

- Bố...

- Ngoan, đi đi, nhanh lên con trai...

Cậu bé chạy, chạy thật nhanh về phía trước bởi ý niệm phải vâng lời cho tới khi ra khỏi khu nhà hoang đổ nát... Còn bố... còn bố thì sao? Đôi bàn chân bé nhỏ hốt nhiên quay ngược trở lại...

Đoàng...

Một âm thanh khô khốc vang lên như xé toạc bầu không khí. Sau tấm lưới đen, một cậu nhóc đang cắn chặt môi tới mức bật máu... Vô hồn nhìn người cha ngã xuống, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt bầu bĩnh... Phải tận mắt chứng kiến cái chết của cha mình... Tất cả là quá sức đối với một đứa trẻ...

Tuổi thơ cậu bé đã bị vấy máu... "

- Kẻ sát nhân... - Minh Anh chỉ thốt được ba tiếng đó rồi lao vào bóp chặt lấy cổ của người đàn ông đang mặc vest đứng giữa phòng khách, ông ta sững sờ, chết lặng... Mẹ Vi hoảng hốt tới cực độ...

Còn nó, đôi mắt mở to nhìn cái cảnh tượng đang xảy ra...

- Anh đang làm cái gì vậy Minh Anh?

Đôi bàn tay nó cố lôi những ngón tay thô bạo của anh ra khỏi cổ người đàn ông đó... nhưng có vẻ như nỗ lực của nó chẳng giúp được gì, Vi đỏ mặt, hét toáng lên:

- Thả bố em ra!

- Bố...?

Các ngón tay anh buông lỏng ra, đôi mắt anh kinh hoàng nhìn nó... Vi còn chưa kịp nắm lấy bàn tay anh...

- Kẻ sát nhân đó là bố em ư?

" Kẻ sát nhân" - Ba từ đó khiến nó trở nên tê dại...

- Anh vừa nói gì?

- Kẻ gϊếŧ người... Ông ta là kẻ gϊếŧ người- Anh lặp lại.

- Không thể nào, anh không có quyền vu oan bố em...

Nó lắc đầu chối bỏ, lay mạnh bàn tay anh...

- Tất cả đều không đúng. Bố em không phải kẻ gϊếŧ người, điều này là sai sự thật... - Quay sang nhìn bố, đôi mắt nó cầu xin bố hãy phủ nhận điều đó... - Đúng không bố?

- Xin lỗi con...

Trên gò má nó, những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống, tai Vi ù đi... Ai làm ơn hãy giải thích cho nó tất cả những chuyện này, giá như đây chỉ là một cơn ác mộng...

- Tới khi nào mới thôi đóng kịch?

Anh kích động bước ra ngoài màn mưa...

- Minh Anh...

Nó đuổi theo anh, những hạt mưa bắn vào mắt nó cay xè, giờ thì đâu là mưa, đâu là nước mắt nó cũng chẳng thể nào phân biệt được nữa... Lí trí nó chỉ mách bảo được rằng, nó phải đuổi theo anh, nó phải giữ anh lại...

Vi cứ chạy, vô định trong cơn mưa đang trút xuống ào ạt, toàn thân nó ướt sũng, cổ nó khàn đi vì liên tục gọi tên anh...

- Minh Anh... anh đang ở đâu...?

Dừng lại, bấm nút một cách khẩn trương trên bàn phím điện thoại, nó cố bám vào tia hi vọng leo lét... anh vẫn chưa tắt máy...

Tinh... Tinh.. Tinh...

Tiêng nhạc vang lên trong thanh âm ồn ã của mưa, nó cố nghe, cố định vị, vuốt mắt để cho những giọt nước rơi xuống, nó bước như chạy về phía trước...

- Những điều anh nói chỉ là nhầm lẫn thôi... nhầm lần thôi... - Vi ôm lấy anh từ đằng sau ngay khi trông thấy anh...

Anh mở bàn tay nó ra và quay lại, đôi mắt đỏ ngầu như đôi mắt quỷ, nó đọc được cả sự thù hận từ trong đáy mắt ấy, anh cười gằn...

- Nếu là nhầm lẫn vậy thì tại sao bố tôi lại phải chết...?

- ...

- Chính mắt tôi đã phải chứng kiến chuyện đó... Nhầm lẫn ư? Tôi cũng muốn tin như thế lắm... để khỏi chấp nhận sự thật bản thân bị chính người mình thương yêu nhất lừa gạt... Tôi ngu ngốc quá...

- Hãy nghe em nói... em không biết tất cả những chuyện này, em cũng như anh, anh phải tin em. - Nắm chặt cánh tay anh, nó cố giải thích, giọng nó cũng gần như nghẹn đi...

Hất bàn tay nó ra, anh lạnh lùng...

- Thôi đủ rồi, đừng nói gì nữa, đừng nói gì thêm cả. Tôi không muốn nghe.

- Không lẽ lòng tin anh dành cho em chỉ thế này thôi ư?

- Lòng tin? Vẫn có thể nhắc đến từ đó sao? Chẳng phải nó đã bị chà đạp không thương tiếc đấy thôi... Nếu hôm nay không bất ngờ có cuộc hẹn này, nếu hôm nay không phải ngày ra mắt, liệu còn định tiếp tục lừa dối đến bao giờ? Bao giờ hả Tường Vi?

- Em không...

- Vì sao lại làm thế? Vì sao? Tôi đã tự hỏi câu đó, vì sao lại bỡn cợt tình cảm của tôi? Làm thế này để được gì? Muốn nhìn thấy tôi đau là mục đích ư? Tôi đã tự hỏi và giờ chẳng nhất thiết phải biết câu trả lời nữa. Hết thật rồi. Chia tay đi.

- ...

- Người đàn ông đó sẽ phải trả giá.

Từng câu, từng chữ anh nói vang lên rõ ràng tới mức rợn người, chúng như những nhát dao đồng loạt đâm thẳng vào tim... Hai tiếng "đừng đi" còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị chặn lại, mọi lời giải thích bay biến nhanh như thể chưa từng được hình thành.

Chia tay? Kẻ sát nhân?

Nó lặng nhìn bóng dáng anh đang dần khuất khỏi tầm mắt... Chẳng còn gì có thể níu kéo, nó đã có đầy đủ cả lí do chia tay, Vi để yên cho anh đi, nó không giữ anh lại, nó không nài nỉ và cũng không cầu xin anh, bởi, như vậy cũng để làm gì...? Trong nó giờ chỉ tồn tại một từ " trống rỗng "...

Ầm...

Rào... rào... rào...

Tiếng mưa hay tiếng tan vỡ của tình yêu...?

Nó nằm sõng soài trên mặt đường, nước mưa, nước mắt tất cả đều mặn chát... trái tim nó giờ đã vỡ vụn, đã nát tan... từng mạch máu đang chảy trong cơ thể chỉ muốn nứt tung ra, nó đau... đau tới mức nghẹt thở... nỗi đau không thể gọi tên... Đây là sự trừng phạt ư? Nó đã làm gì, đã làm gì để rồi phải hứng chịu cái bi kịch này...?

Tất cả chỉ còn lại một dấu chấm... cái hiện thực phũ phàng và tàn nhẫn này đã lấy đi mọi thứ từ tay nó...

Tình yêu... gia đình... mờ nhoà như ảo ảnh...
« Chương TrướcChương Tiếp »