Chương 11: Kiệt sức

- Chị hại anh tôi như thế chưa đủ sao? Chị là đồ độc ác. - Chi gào lên, đôi mắt con bé đỏ rực nhìn nó đấy căm phẫn...

- ... Chị xin lỗi...

- Chị ra khỏi đây đi... Tôi không muốn nhìn thấy chị.

- Hãy để chị ở lại, chị muốn biết anh em có làm sao không?

Bốp...

- Chị không có quyền đó, đừng ở đây mà giả nhân giả nghĩa.

Một cái tát đau điếng nơi má phải, in hắn năm ngón tay, nơi khóe miệng nó, máu bắt đấu chảy...

- Thôi đi Chi, anh chị sẽ gϊếŧ em nếu em còn làm cậu ấy bị thương... - Trang kéo con bé ra rồi quay sang nó...

- Con bé hơi mất bình tĩnh, cậu lại đầu kia ngồi đi...

- Tớ xin lỗi...

Nó nhìn hai phòng cấp cứu vẫn im lìm, trái tim như bị ai đó bóp nát, đau đớn tới cùng cực, hai người mà nó yêu thương đều bị nó hại... Đầu óc Vi chợt quay cuồng, mọi thứ trở nên mơ hồ...

Ầm...

Vi ngã xuống sàn...

*****

- Em xin lỗi... xin lỗi... - Nó lắc đầu cất tiếng trong cơn mê sảng...

- Em chẳng có lỗi gì cả ngốc ạ, ngoan, ngủ đi...

Vuốt mấy lọn tóc trên khuôn mặt xanh xao của nó. Minh Anh nhẹ nhàng nâng bàn tay Vi lên, áp vào má mình, bàn tay nó ấm áp lan hơi ấm sang làn da lạnh toát của anh... Phải chăng những lo sợ trước đây của anh là đúng, ánh mắt đau khổ tột cùng của Vi lúc đó cứ ám ảnh tâm trí anh, lẽ nào... lẽ nào... thật sự Vi vẫn còn tình cảm với Bảo Anh... Nếu như thế thật thì anh biết phải làm gì...? Sự tham lam trong anh liệu có trỗi dậy và phá vỡ tất cả hay không? Đôi mắt anh nhắm chặt lại, hàng mi rung lên mạnh mẽ y như những mối bận tâm đang xáo trộn, rối tung... Và dấu hỏi cuối cùng: Kẻ nào đã bắn Vi...?

- Anh không sao chứ? Anh Bảo Anh thế nào rồi ạ? Sao em lại nằm ở đây? - Nó ngồi dậy, hỏi một tràng...

Hạ bàn tay nó xuống, anh cười nhẹ:

- Không sao, chỉ là vết thương chưa lành nên cần phải lưu ý hơn thôi. Còn em bị ngất nên được đưa vào đây...

- Anh Bảo Anh, em phải sang thăm anh ấy.

Bước xuống giường, Vi lảo đảo...

- Em bị thiếu máu, nên nghỉ ngơi. Bảo Anh đã qua cơn nguy kịch, cậu ấy đang hôn mê vì thế giờ em có đi cũng không thể gặp đâu.

Bế bổng nó lên giường, có vẻ như vết thương vẫn làm anh đau, đôi lông mày anh hơi nhíu lại...

- Nhưng... anh không về phòng ngủ sao...?

Vi bắt đầu thắc mắc, nó bất an vì sức khỏe của anh...

- Đây là phòng của anh... - Anh bình thản trả lời nó.

- ...

- Vì phòng VIP hết rồi, chỉ còn phòng này và phòng Bảo Anh đang dùng, em không định dọn qua đó chứ? - Như sợ nó thắc mắc, anh giải thích ngọn ngành luôn.

- Sao em không thấy giường của anh? - Vi nhìn quanh, hai mắt mở to...

- Em đang nằm trên đó đấy thôi...

- Dạ..? - Cứ như là nghe nhầm, nó nhìn anh đầy nghi hoặc...

- Em không thấy đây là giường đôi sao? Căn phòng VIP này dù rộng cũng không thể bỏ một chiếc nữa vào đâu... Nhắc mới nhớ, anh cũng phải đi ngủ,nhỉ? - Ngân dài từ cuối một cách quá đáng, anh nở một nụ cười khiến nó lạnh sống lưng, nổi da gà rồi bước lên giường...

- Hic... Thôi, anh cứ ngủ, em nhường giường cho anh...

Đang định bước xuống thì anh kéo nó lại khiến nó ngã nhào vào lòng anh...

- Em đang là bệnh nhân mà...

- Nhưng... làm sao có thể ngủ chung chứ? - Mặt Vi đỏ ửng lên +.+

- Sao lại không thể?

Anh hỏi ngược lại, vòng tay siết chặt nó hơn rồi cúi xuống... cự li gần tới nỗi, nó cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh đang mơn nhẹ khuôn mặt mình...

- Dù sao cũng không được. - Nó ấp úng...

Anh thả nó ra, lấy chăn đắp ngang người nó rồi cười...

- Anh sẽ không động tới em... cứ yên tâm mà ngủ đi... Ráng đêm nay, mai em sẽ có phòng mới...

Cắm earphone vào tai nó, anh sang tít phía bên kia của chiếc giường... Nói là giường đôi nhưng dù có dang hai tay ra hết cỡ chưa chắc anh và nó đã chạm tới nhau...

Ipod chạy một bản piano êm dịu mà nó chưa từng nghe bao giờ...

- Chúc anh ngủ ngon... ! - Vi rụt rè lên tiếng.

- Ưh, chúc em ngủ ngon!

Nó nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc đều đều vang lên bên tai... Phía bên kia giường, anh hài lòng nhìn nó, đôi lông mày dãn ra...

*****

Sau một giấc ngủ dài, Vi tỉnh dậy, nó ngó nghiêng rồi tự hỏi: anh Minh Anh đâu rồi nhỉ? Vừa bước chân xuống giường tìm kiếm thì một giai điệu não nề và u uất vang lên... như một hấp lực nó đi về phía phát ra âm thanh...

... Là ban công của bệnh viện...

Một chàng trai với đôi mắt buồn đen láy, đôi mắt đã thiêu cháy tâm hồn nó, khiến nó biết bao lần loạn nhịp đang chơi guitar... Đây là lần đầu tiên, nó nghe anh chơi nhạc... Nhưng thứ âm thanh hiện giờ đang vang lên thật trầm lặng quá, nó như muốn bóp nghẹt trái tim người khác, như muốn người khác cũng phải đau đớn theo từng giai điệu... Vi tự hỏi, phải chăng sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong anh vẫn chưa biến mất? Có khi nào anh chỉ đang kìm nén chúng lại mà thôi...

Gió thổi hất mái tóc nó bay nhẹ, ánh nắng ban mai xuyên qua chiếc bông tai kim cương của anh khiến nó sáng lấp lánh, một đường thẳng nối dài anh với nó... Vi tiến lại gần hơn, mùi hương thân quan nhẹ thoảng qua mũi nó...

Pặc...

Đột nhiên dây đàn đứt, ngay khi nó ở sát anh, máu túa ra từ ngón đeo nhẫn của bàn tay phải...

- Chảy máu... - Nó hốt hoảng cầm bàn tay anh lên, mặc sự ngạc nhiên của anh, Vi lục túi xem mấy miếng gạc của nó đã hết chưa rồi bằng một động tác thuần thục chỉ chưa đấy hai phút sau tay anh đã được băng lại gọn gàng...

- Sao mặt em nhăn nhăn trông khó coi vậy...? - Anh cười trêu nó.

- Tại anh làm em lo chứ sao? Hic. Có ai bị chảy máu mà mặt tỉnh bơ như anh không? Thật bó tay.

Chỉ thấy anh cười, nó ngước lên nhìn anh mặc dù Vi biết hành động này sẽ khiến trái tim nó nhảy tưng tưng...

- Bộ em nói có gì đáng cười hay sao mà anh cứ cười hoài vậy? - Định bụng sẽ hỏi thật hùng hồn nhưng âm lượng câu nói của nó thì càng về sau lại càng nhỏ, đôi má nó hồng lên trong tích tắc, nó lại bắt đầu bị ngoại hình của anh mê hoặc rồi. T.T

- Không phải thế...

- ...?

- Chỉ là...

- ...?

- Anh thấy...

- ...?

- Em càng ngày càng giống...

- ...?

- Vợ anh... - Tiếng anh thì thầm bên tai nó...

Nếu không phải ngay sau đó anh đặt lên chóp mũi nó môt nụ hôn thì chắc nó đã bay lơ lửng trên mây mất tiêu rồi. Lần đầu tiên kể từ khi quen anh, nó thấy anh ngọt ngào tới vậy...

Minh Anh thôi cười, đôi mắt anh im lặng ngắm nhìn nó, như một chàng trai mới lớn vụng về, trái tim anh cũng đang rung lên... Phút giây đó nó đã không còn đập những nhịp đập của sự hận thù nữa mà thay vào đó là hạnh phúc...

- Cậu chủ... !

Cả anh và nó giật nảy mình quay lại nhìn quản gia...

- Tới giờ rồi ạ... !

- Cháu biết, chú đợi một lát...

Anh đứng dậy, đặt chiếc guitar vào tay nó rồi nhoẻn cười...

- Giờ em tới thăm Bảo Anh được rồi, chắc là cậu ấy đã tỉnh...

- Nhưng vết thương của anh... - Vi ái ngại nhìn anh.

- Không sao đâu. Hi. Tạm biệt.

Vẫy tay chào nó rồi bóng anh cũng khuất sau cánh cửa. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bắt đầu gay gắt...