Bạch Ấu Vi bị anh bóp chặt, gương mặt trắng như tuyết mau chóng nghẹn thành đỏ bừng.
Đôi mắt cô cũng đỏ! Có giận, có oán, còn có hận!
Dường như bị cảm xúc nơi ánh mắt cô đâm đến, sức lực trong tay Thẩm Mặc vô ý thức nhẹ hơn.
Bạch Ấu Vi giận dữ đẩy anh ra! Cúi đầu ho khan dữ dội——
Cách đó không xa, Trương Hoa hoảng loạn, “Tại sao sẽ có nòng nọc? Tại sao chứ…… rõ ràng ếch xanh đã ăn no, tại sao lúc này nòng nọc lại xuất hiện?!”
Cơ thể anh ngâm ở trong nước bùn, vài lần bò lên trên ốc đồng, lại trượt xuống vài lần, bảy tám con nòng nọc hưng phấn vây quanh anh ta, rung đùi đắc ý cắn gặm, nhanh chóng phân chia một người sạch sẽ!
Nghiêm khắc mà, nòng nọc không có hàm răng.
Miệng của nòng nọc có một “Hàm răng” tạo thành từ môi và chất sừng, hàm răng rất mềm, hình dạng giống như răng lược, nhìn như không có sức uy hϊếp, nhưng nếu hình thể phóng đại ngàn lần vạn lần, lực cắn hút của khoang miệng tuyệt đối lớn kinh người!
Lúc này mọi người xem Trương Hoa cứ vậy không còn nữa, thời gian tiêu cực và an nhàn ban nãy ở trong vỏ ốc toàn bộ tan thành mây khói!
Đàm Tiếu túm Thừa Úy Tài ghé vào vỏ ốc đồng, hai chân dùng toàn lực đá bọn nòng nọc đang lóc nhóc lao lên từ trong bùn!
Nòng nọc bám riết không tha lao về phía trước!
Ốc đồng lung lay, giống như một con thuyền nhỏ giữa biển rộng có khả năng lật úp bất cứ lúc nào.
Anh Huy và Hầu Tử đồng dạng hoảng loạn, lẫn nhau bắt lấy cánh tay đối phương treo ở hai sườn ốc đồng, để phòng ngừa bị nòng nọc túm xuống khỏi ốc đồng.
Sắc mặt Thẩm Mặc âm trầm, túm Bạch Ấu Vi lên, nhịn rồi lại nhịn, áp lại lửa giận mà hỏi cô lại lần nữa: “Rõ ràng em biết, tại sao lại không nói?!”
Bạch Ấu Vi ở trong tay anh giống như một con búp bê vải mềm mại không có sức lực.
Cô không nói lời nào, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm anh Huy và Hầu Tử.
“Bạch Ấu Vi!” Cơn giận Thẩm Mặc vừa cố đè xuống lại dâng lên, túm cổ áo cô, đột nhiên kéo đến trước mặt, “Phương pháp qua cửa! Tại sao lại không nói?!”
Thầy Thừa vài lần trượt xuống, vài lần được Đàm Tiếu túm lại được.
Anh Huy và Hầu Tử đang giãy giụa vừa mắng vừa kêu to.
Mà Bạch Ấu Vi phảng phất thờ ơ với tất cả, đôi mắt màu nâu trong suốt trong sáng kia, giờ phút này lạnh tựa khối băng.
“Tại sao tôi phải nói?” Cô cười lạnh, “Nói ra để cứu bọn họ? Bọn họ xứng sao?”
Thẩm Mặc ngơ ngẩn.
Bạch Ấu Vi nhìn chằm chằm đôi mắt anh, “Tối hôm qua khi tôi xảy ra chuyện, ngoại trừ giả vờ ngủ, những người đó đã làm cái gì? Rác rưởi nên bị trò chơi rửa sạch, bây giờ chưa thanh trừ sạch sẽ, đương nhiên tôi sẽ không nói.”
“Em nghĩ như vậy?” Nội tâm Thẩm Mặc chấn động, “Em không sợ chết à?”
Ý cười nơi khóe miệng Bạch Ấu Vi càng thêm tùy ý, tỏa ra chút âm u, “Nếu tôi chết, thì các người một người cũng không sống được!”
Thẩm Mặc ngơ ngác nhìn cô, tay anh buông lỏng, cô trượt xuống, trong nháy mắt sắp bị nòng nọc cắn lại bị Thẩm Mặc túm lên.
Trong lúc nhất thời, anh không biết nên xử lý cô như thế nào.
Phía sau, anh Huy đột nhiên hét to: “Hầu Tử!”
Thẩm Mặc quay đầu xem, anh Huy không biết tại sao rơi vào bùn, cơ thể trong nháy mắt bị nòng nọc đàn vây quanh! Vô luận như thế nào hắn ta cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể liều mạng giơ cao tay! Giơ tay!……
Đôi tay Hầu Tử túm chặt vỏ ốc, chậm chạp không duỗi tay kéo hắn ta.
“Hầu Tử!…… Hầu Tử!……”
Người bùn kêu gào thảm thiết.
Hầu Tử phảng phất giống như không nghe thấy, đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Bạch Ấu Vi!
Tiếng kêu cứu yếu đi.
Biến mất.
Đàn nòng nọc xao động dần dần bình ổn, từng con, từng con một với cơ thể đen mập mạp chui vào trong bùn.
Mọi người đều nhìn Hầu Tử.
Gã thanh niên dung mạo bình thường nhỏ gầy, nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ đậm, thân thể run rẩy theo áp lực do cảm xúc kịch liệt phập phồng tạo ra.
Gã vừa hại chết người anh em tốt của mình.
Ngay khi mọi người cho rằng gã sẽ bùng nổ xông tới xé xác Bạch Ấu Vi, gã lại nhếch miệng cười!
Nước mắt cũng chảy xuống tới, cười cực kỳ khó coi.
“…… Bây giờ có thể nói được chưa?” Ánh mắt Hầu Tử điên cuồng nhìn Bạch Ấu Vi, “Người ra chủ ý là Thứ Đầu, kẻ động thủ là Anh Huy, tao chỉ phụ trách cầm điện thoại quay lại thôi…… Tao không chạm vào mày, có thể nói được chưa? Phương pháp thông quan, tao không muốn chết…… Tao không muốn chết……”