Chương 2: Không có trứng

Tiêu Triệt ôm eo Sở Mông, tiếng cười của các bạn nữ xung quanh càng quái dị hơn nữa, hắn không thèm để ý, chỉ hỏi cậu.

“Cậu muốn lòng đỏ trứng sao.”

Sở Mông không muốn nói cho hắn thứ này không phải trứng bình thường, chuyện này quá nhược trí, cậu về phòng ngủ tự kiểm tra vậy.

“Không có gì, tôi nói bừa, cậu đỡ tôi về phòng là được.”

“Ừ.”

Sở Mông choáng váng đi vào ký túc xá, được Tiêu Triệt kéo lên lầu, mở cửa phòng sau đó đi vào bên trong. Phòng của bọn họ là phòng bốn người, giường xếp song song, cái này tiện cho việc Tiêu Triệt trực tiếp để Sở Mông ngã lên giường, cũng là giường hắn. Cậu nằm trên giường Tiêu Triệt, tình huống đặc thù nên có thể bỏ qua.

Hắn nghĩ là Sở Mông phát sốt, cầm nhiệt kế đến đo, khuôn mặt cậu đỏ bừng, vẻ ngoài của cậu ôn nhuận, khuôn mặt không có nhiều góc cạnh, tính cách hào phóng hài hước, rất được người khác yêu thích.

Sở Mông nhắm mắt, lông mi rất dày, trên dưới dính lấy nhau giống như đang dệt hoa, không thể không nói, dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu khiến người khác có ý muốn bảo vệ.

Tiêu Triệt giúp Sở Mông cởϊ áσ khoác, muốn để cậu kẹp nhiệt kế dưới nách, nhưng đồng tử hắn lại co lại một chút, sửng sốt vài giây, áo thun đơn bạc của Sở Mông….Lồi lên.

Đây không phải là kích cỡ mà con trai nên có, trước ngực phình lên giống như bánh bao, hình dạng tròn tròn, nếu không phải con gái thì sẽ không có ngực như vật.

Sở Mông không phải con gái.

Màu đỏ bên tai Tiêu Triệt lan đến má, nhưng Sở Mông đang ngủ không nhận thấy được gì khiến hắn không có gánh nặng tâm lý quá lớn.

Hơn nữa…Đột nhiên muốn làm chuyện xấu.

Tiêu Triệt giúp Sở Mông kẹp nhiệt kế, trong quá trình đấy, hắn cố tình không vén tay lên, mà lại đi từ cổ áo, dùng giọng nói đứng đắn dỗ dành cậu nghe lời. Sở Mông ngốc ngốc không có một chút tâm cơ nào, Tiêu Triệt nói cậu làm như thế nào thì cậu làm theo thế đó, thế là hắn thành công kéo cổ áo Sở Mông ra nhìn hai bầu vυ" không lớn không nhỏ kia. Đối với con trai thì không lớn lắm, nhưng Tiêu Triệt lại rất thích, rất chọc người.

Ngoại trừ kinh ngạc, nhịp thở của Tiêu Triệt cũng nặng hơn, vυ" Sở Mông vừa tròn vừa trắng, đầṳ ѵú còn hồng, nhìn qua rất tươi đẹp, hình như cậu cũng chưa từng chạm qua nó.

Tiêu Triệt cũng không đến nỗi gian da^ʍ bạn cùng phòng của mình, sau khi thấy được thì hắn nhanh chóng thả cổ áo Sổ Mông xuống, che khuất phong cảnh bên trong, chỉ là vυ" vẫn đỉnh áo lên, hiện sơn không lộ thủy.

Nhiệt độ cơ thể Sở Mông hơi cao, còn lại thì không sao. Tiêu Triệt lấy thuốc hạ sốt cho cậu uống sau đó đắp chăn lại đàng hoàng rồi đi học coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Khi Sở Mông tỉnh lại đã là hai tiếng sau, kí túc xá vẫn trống không như cũ, cậu ngồi dậy thì phát hiện ra mình đang ở trên giường Tiêu Triệt.

Phải biết rằng hắn có thói ở sạch, vừa đến đã nói với bọn họ, không nghĩ đến lại phá giới vì cậu, Sở Mông cảm thán từ tận đáy lòng, Tiêu Thần thật đúng là Bồ Tát sống!

Nhưng hình như trứng trứng càng ngày càng dính, Sở Mông vội vàng xuống giường đến toilet tắm rửa.

Tiếng nước chảy ào ào, sau đó Sở Mông xoa vυ" mình trong sương mù, cậu cảm thán làm trạch nam lâu quá, thế mà vυ" cũng phát triển hơn, nhưng sao những nơi khác lại không có thịt thừa

Sau đó, Sở Mông đi rửa trứng trứng mà mình vẫn luôn để ý.

Không có trứng.