Chương 3

Thu thập nguyên liệu tương đối đủ, Triều Ly liền xuống núi.

Việc đầu tiên sau khi về đến nhà của Triều Ly chính là chạy ào vào phòng bếp, bởi vì y vừa sực nhớ ra, thời gian nước sôi đã qua lâu.

Triều Ly mang tâm trạng khẩn trương đi vào, nhưng cái y nhìn thấy không phải là đám khói đen do cháy, mà là lò than đã được dọn sạch sẽ, cùng với nồi nước sôi tinh khiết còn đang bốc hơi lên trời.

Triều Ly sửng sốt.

Ngay lúc y muốn suy nghĩ xem người nào đã tắt bếp giúp mình, sau lưng liền vang lên giọng nói non nớt mà yếu ớt của trẻ con: "Cha..."

Triều Ly quay đầu.

Là đứa con tội nghiệp của y, Quán Hàm.

"Hàm Hàm, sao dậy sớm thế?" Triều Ly vội đi tới, cúi người, cẩn thận ôm lấy tiểu nam hài vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về. "Không ngủ nữa sao?"

Quán Hàm ôm lấy cổ cha, nhu thuận lắc đầu: "Hàm Hàm muốn giúp cha, cha sẽ không mệt nữa."

Hốc mắt Triều Ly cay cay, y xúc động siết chặt thân thể gầy gò của tiểu nam hài, giọng nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ ngốc, con nhỏ như vậy, làm cái gì chứ? Cha còn khỏe lắm, Hàm Hàm không cần lo cho cha."

Quán Hàm mím mím môi, gật gật đầu.

Trong lòng bé biết rõ cha đang nói dối, bé tuy còn nhỏ, nhưng tâm tư đã sớm trưởng thành, hiểu rõ cha rất cực khổ nuôi mình và phụ thân.

Đã có lần bé vô tình phát hiện cha ngã xuống đất khi làm việc, nhưng khi bé vừa đến, cha lại ngồi dậy cười cười, tỏ vẻ chẳng sao cả.

Nhìn cha như vậy, bé đau lắm.

Bé chỉ hận mình không thể lớn nhanh, không cần phải tốn lương thực nước uống, liền có thể trưởng thành.

Khi đó, cha sẽ không cần phải vất vả nữa.

Khi đó, bé đã có thể chăm sóc cho cha và phụ thân rồi.

Nhưng hiện tại, bé chỉ có thể im lặng.

Bé không muốn làm cha bận lòng.

Mỗi giờ mỗi phút, không kể đêm ngày, trong lòng tiểu nam hài hiếu thảo Quán Hàm này đều cầu nguyện với ông trời, cầu nguyện với vị Thần Linh mọi người luôn sùng bái, đó là:

Phép màu sẽ xảy ra.

Bụng Quán Hàm đột nhiên lên tiếng biểu tình, nhóc đỏ cả mặt, trộm nhìn cha của mình, có chút lo lắng.

Thức ăn trong nhà đã không nhiều, bé lại vô cớ đòi ăn như vậy, cha nhất định sẽ nhịn đói.

"Hàm Hàm đói bụng sao?" Triều Ly nhìn hài tử, cười nói.

Quán Hàm lắc đầu nguầy nguậy, phủ nhận: "Hàm Hàm không đói." Sau đó lại chỉ chỉ bụng mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Nó gây sự!"

Triều Ly cười phì, trong lòng làm sao không rõ hài tử đây là không muốn mình phải lo lắng thức ăn, trong lòng y chua xót vô cùng, yêu thương hôn bé một cái, nói: "Hôm nay chúng ta có thịt ăn!"

Quán Hàm mở to mắt, đôi mắt đen láy bán tín bán nghi nhìn Triều Ly, rõ ràng không tin.

Y một tay bế Quán Hàm, một tay từ rổ rơm lấy ra một quả trứng to, nhìn bé cười nói: "Đấy, cha không lừa con nhé!"

Hai mắt Quán Hàm lập tức lóe sáng, bé nhìn chằm chằm quả trứng không chớp mắt, dường như sợ rằng bé vừa chớp, quả trứng liền biến mất.

Triều Ly buồn cười nhìn vẻ mặt căng cứng của con mình, đặt bé xuống đất, đưa quả trứng cho bé: "Chờ lát sẽ có cơm ăn."

Đợi Quán Hàm dùng đôi tay nhỏ bé cẩn thận ôm quả trứng xong, Triều Ly đi tới múc một chén nước, vệ sinh sạch sẽ.

"Hàm Hàm, con đã rửa mặt đánh răng chưa?" Y quay đầu hỏi.

Quán Hàm vội gật đầu đáp lại: "Rồi ạ!"

Triều Ly rót một chén nước ấm, đưa cho nam hài: "Uống cho ấm bụng."

Quán Hàm vâng lời nhận lấy cốc nước, một ngụm uống hết, đưa cốc trả lại cho cha, tiếp tục giám sát thức ăn chính hôm nay của mình.

Triều Ly lấy ra một cái nồi, bên trong đặt một cái chén lớn ở trung tâm, y lấy hết những quả trứng to bằng nắm tay bỏ vào trong chén, sau đó đổ một lượng nước lọc vừa phải, đóng nắp nồi, đốt lửa.

Cách y không xa là một cái tủ nhỏ đựng chén bát, dưới là các lọ gia vị, ngăn đáy của tủ đựng lại là các bao rơm không đồng nhất.

Triều Ly với tay lấy một bao trong đó, đổ một lượng mãn lương màu hơi vàng vào một cái nồi khác, thêm lượng nước vừa đủ, vò vò mãn lương, chắt nước bẩn ra, lại thêm nước vào, lại vò vò, làm liên tục hai ba lần, cảm thấy chất bẩn trên mãn lương đã được lọc bớt, y mới đặt nồi lên lò than bên cạnh, nổi lửa.

Đôi tay Triều Ly thoăn thoắt làm việc, rửa sạch rau quả, thái lát mỏng, thêm gia vị, thêm chút dầu, đặt lên chảo, xào lên.

"Hàm Hàm, con vệ sinh cho phụ thân đi nhé? Cơm rất nhanh liền có rồi."

"Dạ!" Quán Hàm cẩn thận đặt quả trứng lại vào rổ rơm, múc nước ấm vào một cái chậu, khăn vắt lên vai, hai tay gắng sức bưng lấy chậu nước chậm chạp tiến vào phòng.

Phụ thân của bé đang nằm trên giường.

Quán Hàm đặt chậu nước xuống đất, đi tới gần bên giường, tò mò nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ của nam tử.

Bé chớp mắt, nhắm lại, mở ra, lại nhắm mắt, lại mở mắt.

"..."

Quán Hàm đưa tay dụi mắt mình, nhìn lại, vẫn thế a.

Đôi mắt to hiện lên tia nghi hoặc.

Kỳ quái, vì sao bé lại cảm thấy gương mặt của phụ thân hôm nay đẹp lên thế nhỉ.

Chắc bé lầm rồi.

Sau một thoáng suy nghĩ không thông, Quán Hàm cũng mặc kệ việc này, tay nhúng khăn vào nước, vắt khô, tay nhỏ chân nhỏ quen thuộc bò lên trên giường, hoàn toàn không chạm đến thân thể của nam nhân, nghiêm túc kỳ cọ cho cơ thể của phụ thân mình.

Dùng một khoảng thời gian lau hết người của phụ thân, chắc chắn toàn thân phụ thân đều đã sạch sẽ, Quán Hàm mới vừa lòng thả lỏng, lau mồ hôi trên trán mình, trong lúc ngẩng đầu, đôi mắt to của bé vô tình chạm phải một đôi phượng mâu lạnh nhạt không rõ cảm xúc.

"..."

Phụ thân tỉnh rồi!?