Nhóm Minh tỷ sau một tháng ăn ngon uống tốt đã ra dáng con người hơn rồi, không còn giống như mấy bộ xương khô chuẩn bị chạy nạn nữa.
Mặc dù phải cách 6-7 tiếng nữa họ mới có thể ăn trưa, thế nhưng không ai dám ăn quá no cả. Bởi vì ăn quá no sẽ ảnh hưởng tới khả năng hoạt động của cơ thể, mà trong những trường hợp nguy hiểm đến tính mạng, thì như vậy chẳng khác nào tìm chết cả.
Vậy nên mọi người đều chỉ ăn no khoảng 8 phần rồi thôi. Tiếp đó, bọn họ lại ngồi nghỉ một lúc, nhân tiện kiểm tra lại ba lô của mình xem có thiếu gì nữa không.
Trong khoảng thời gian này, Chung Sử Bân sẽ giúp anh trai phân phát một ít thực phẩm có khả năng bổ sung năng lượng nhanh như kẹo ngọt, chocolate hay bánh quy linh tinh để mọi người có thể sử dụng luôn khi đói mà vẫn chưa được ăn cơm trưa.
Chuẩn bị xong xuôi, bọn họ liền đứng dậy ra ngoài. Ở ngoài đã đậu sẵn một chiếc mini bus 16 chỗ, đậy là do lão Hứa tìm được trong bãi đậu xe ngoài trời ở bãi biển gần nhà bọn họ.
Cũng may là tận thế đến vào lúc Tết âm lịch vừa qua, mọi người đều đang bắt đầu bận rộn đi làm trở lại, nên mấy bãi biển xung quanh khu biệt thự đều rất ít người.
Bởi vì xe mini bus không giống với xe thường, vậy nên trong nhóm cũng chỉ có lão Hứa lúc trước từng làm tài xế xe bus thuê cùng với Minh tỷ vừa mới học mấy ngày gần đây là biết lái, những người còn lại đều không biết.
Mà Minh tỷ cũng chỉ miễn biết điều khiển thôi. Có điều, bây giờ là tận thế rồi, cho dù Minh tỷ có lao thẳng xe lên trời cũng chẳng có vấn đề gì, vậy nên cũng coi như là có hai người biết lái, cũng khá là ô kê la.
Lão Hứa cẩn thận lái xe đến khu chợ hải sản cho người bản địa ở cách khu biệt thự khoảng 20 phút đi xe, bởi vì vừa qua mùa du lịch, vậy nên các khu chợ cho khách du lịch thường rất ít khách, thành ra đồ bán ở đó cũng ít. Thế nhưng chợ cho người bản địa thì khác, nơi đó quanh năm đông đúc, lúc nào cũng đông người mua sắm.
Tất nhiên, những chỗ như vậy nhiều vật tư thật đấy, thế nhưng tất nhiên cũng ít zombie. Trước kia tất nhiên bọn họ sẽ không dám mơ tưởng tới những nơi như vậy, thế nhưng nhờ vào dị năng của Sử Nhã, bọn họ có thể đi lại ở nơi đó như chốn không người, quả thực giống như bật hack vậy.
Có điều, mặc dù hệ số nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Trên đời này không có gì là chắc chắn cả, ở chỗ nào thì cũng nguy hiểm thôi, vậy nên mặc dù có khả năng nghịch thiên của Sử Nhã, bọn họ cũng không dám chủ quan, ngược lại còn cẩn thận hơn rất nhiều.
Bởi vì mạt thế đường xá không thông, vậy nên lúc họ đến nơi thì đã qua hơn 40 phút rồi. Có điều bởi vì mấy người xuất phát sớm, vậy nên bây giờ mới hơn 7 giờ sáng một chút. Thành ra họ vẫn còn rất nhiều thời gian để thu gom vật tư.
Mục tiêu chủ yếu hôm nay của bọn họ là muối ăn, cá khô và những hải sản khô khác, nếu sau đó còn dư thời gian thì sẽ thu thêm những thứ khác nữa. Những nhóm của họ cũng chỉ có 7 người, nên có lẽ cũng không còn thời gian cùng sức lực đi thu những thứ khác.
Lão Hứa chọn chọn lựa lựa một lúc thì tìm được một nơi khá kín đáo lại gần chợ hải sản để đỗ xe. Sau đó mọi người đều cầm vũ khí của mình cùng với một chiếc ba lô rỗng trên lưng rồi xuống xe.
Hiện tại dị năng của Sử Nhã có thể tạo ra một kết giới rộng khoảng 1m rưỡi xung quanh mình và duy trì nó trong khoảng hai tiếng. Nếu tạo kết giới to hơn, thì cứ 0,5 m lại giảm đi 40 phút, còn nếu nhỏ hơn, vậy giảm 0,5 m thì thêm được 30 phút.
Mặc dù nói là gần chợ hải sản, thế nhưng để cho an toàn, thế nên cũng phải hơn 50 mét nữa mới đến cổng chợ. Có lẽ là do mạt thế đến vào lúc gần sáng, thế nên trong chợ cũng không đông lắm. Những dù zombie không đông lắm, đó cũng là con số khiến người ta sợ hãi.
Nhìn sơ qua, trong chợ cũng phải khoảng mấy nghìn zombie. Những người khác nhìn thấy vậy thì sôi nổi hít ngược một hơi, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước rồi, thế khi nhìn thấy tận mắt, bọn họ vẫn không nhịn được cảm thấy kinh hãi.
Cũng chỉ có Sử Nhã vẫn còn giữ nguyên tâm trạng hưng phấn ban đầu. Đối với cô, đám zombie lúc nhúc xấu xí kia đều là lương thực biết đi hết.
Bởi vì sau khi biến dị, món chính trong thực đơn của cô đều đã chuyển thành các loại tinh thạch trong đầu zombie hết rồi. Thậm chí cô còn có thể nếm ra các loại hương vị khác nhau trong đám tinh thạch đó.
Xuống xe xong, mọi người tự giác đứng vây quanh Sử Nhã. Đợi mọi người đứng vào vị trí rồi, Sử Nhã lập tức thiết lập kết giới, từ từ di chuyển lại gần chợ hải sản.
Mọi người đều cố gắng di chuyển cùng nhịp với Sử Nhã, mà cô cũng cẩn thận đi chậm để những người khác theo kịp. Bọn họ giống như một đám hồng hạc trống đến mùa sinh sản đang tụ tập lại với nhau vậy, trông vô cùng buồn cười.