Sử Nhã chẳng may xuyên vào tiểu thuyết ngôn tình mà cô từng đọc trước khi chết, trở thành nữ phụ cùng họ cùng tên có kết cục bi thảm trong truyện. Vì để tránh né vận mệnh bi thảm đã định săn, Sử Nhã quyết định có thể chạy bao xa thì chạy, nhất định phải cách nam nữ chính thật xa. Đến thành phố khác, tìm người kết hôn, sinh con, trải qua những ngày tháng nhàn nhã bình yên. Những tưởng cuộc đời của cô sẽ luôn nhẹ nhàng trôi qua như vậy, thì bỗng dưng có một ngày, chồng cô Chung Khải đột nhiên gọi điện thoại cho cô, nói rằng tận thế sắp phủ xuống, rồi dặn cô chuẩn bị thật nhiều đồ ăn thức uống đợi hắn trở về. Mặc dù Sử Nhã không cho rằng điều hắn nói sẽ xảy ra, thế nhưng cô vẫn nghe lời chồng dùng hết tiền tiết kiệm chuẩn bị đồ. Buổi sáng ngày hôm ấy, Sử Nhã mở mắt ra, thế giới đã hoàn toàn thay đổi, thiên tai nhân họa, ăn thịt người, bệnh tật phủ kín mọi nơi. Mà điều khiến Sử Nhã tuyệt vọng nhất là, cơ thể cô cũng đang dần dần thay đổi. Dặn dò con trai lớn phải chăm sóc các em, rồi tự nhốt bản thân vào một căn phòng khác, khóa trái cửa lại, ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ, Sử Nhã gọi điện thoại cho chồng: - Bánh Mật à, chắc là...em không thể...đợi anh trở về...rồi, thế...nhưng mà, anh..ha ha...nhớ tới đón con.., khụ khụ khụ..... con chúng ta nhé!!! bọn trẻ vẫn... bình thường...khục khục.... và đều rất an toàn... - Em... yêu anh nhiều lắm, xin lỗi.... hộc hộc... Bánh Mật à!!!! -GỪ...GỪ..GÀO... nhớ... về... đón... con.... tút tút tút