Chương 3

Vài tuần sau...

Tấm bê cái bát còn sót lại một chút cơm đi ra vườn, dì ghẻ đang ngồi xỉa răng gọi với lại:

- Con Tấm mày đi đâu?

Tấm nhẹ nhàng:

- Con ra vườn ăn cơm ạ.

Mụ ta vứt cái tăm xuống đất, nhìn Tấm với ánh mắt khinh bỉ:

- Thần kinh, ăn thì ngồi mẹ ở đây đi còn bày đặt ra vườn.

Tấm đi được một lúc, mụ dì ghẻ và Cám chạy ngay ra xem Tấm làm gì thì thấy cô đang thả từng hạt cơm xuống giếng, Cám tò mò:

- Mẹ, mẹ, chị Tấm đang làm gì thế?

- Tao không biết.

Bỗng Tấm cất tiếng nói:



- Chiều chiều gọi cá lên ăn

Nhìn con cá lội mà thương cho mình.

Nói xong thì Tấm chạy vào nhà rửa bát. Mụ dì ghẻ tiếng lại gần giếng bỗng phát hiện một con cá bống béo to và mấy con tép nhỏ, Cám vui mừng:

- Cá kìa mẹ, bắt nó làm cá kho đi.

Mụ ta hắng giọng gọi to:

- Tấm! Con Tấm đâu!

Tấm từ trong nhà chạy xộc ra:

- Con đây ạ.

Cô chết lặng khi thấy hai mẹ con Cám đứng trước giếng. Mụ ta đắc ý chỉ vào giếng:

- Tối mày bắt mấy con này lên làm cho tao nồi cá kho.

Giọng cô ngẹn hẳn lại:



- Nhưng mà...cá của con...

- Mày có làm được không thì để tao làm.

Tấm đành gật đầu đồng ý, đầu thì gật thế thôi chứ cô chẳng muốn gϊếŧ cá bống một chút nào, cái lúc cô nhìn thấy nó cô đã cho nó là bạn mình rồi. Ai lại gϊếŧ bạn mình bao giờ. Nghĩ là làm, cô mang con cá bống chạy ào ra đồng, phóng sinh nó rồi bắt một con cá bống khác.

Buổi tối hôm ấy, mụ dì ghẻ vô cùng vui vẻ với nồi cá kho của Tấm. Tấm nhìn mà cũng thấy thèm nhưng cô biết rằng tý nữa cô sẽ chắc được miếng nào. Mụ xới một muôi cơm đầy vào bát. Vừa nhét một đũa vào miệng, mụ liền nhổ ra ngay:

- Mẹ kiếp.

Tấm hoảng hốt:

- Sao thế dì?

Mụ ta hầm hầm đứng dậy, túm tóc Tấm lôi xềnh xệch ra ngoài vườn. Mụ nhặt một nắm sỏi rồi tống cả vào miệng cô. Tấm phản kháng trong bất lực, vừa cố thoát ra vừa cố nhè cái đống sỏi trong cuống họng xuống. Mụ đè cô xuống đất rồi bịt miệng cô lại:

- Con mẹ mày, bây giờ mày biết cơm mày nấu ăn nó như nào chưa! Được nồi cá thì hỏng nồi cơm. Mất cả hứng.

Phải mãi một lúc mụ mới thả cô ra, cô lồm cồm bò dậy nhả hết sỏi ra. Tấm ho mấy tiếng rồi nhổ vào tay một chiếc răng vương đầy máu. Cám nhìn cảnh đó sợ xanh cả mặt, lẳng lặng theo mẹ vào nhà, thi thoảng lại ngoái đầu nhìn chị.

( Còn tiếp )