Chương 3

Tối đó, hai người cùng nhau ăn tôi, phần lớn đều là Nguyên Sơn chủ động khơi chuyện, anh hãy tưởng cô không khỏe thật nên trước khi ra về anh dặn cô:

– Nếu không ổn thì gọi cho anh, ngày mai em cũng không cần phải đi làm đâu, sức khỏe quan trọng hơn.

– Không sao, mai em vẫn đi làm được. À mà tranh thủ ngày mốt anh về nhà đi, bác gái gọi em đến ăn cơm đó, em không tiện từ chối.

– Gọi em đến nhà ăn cơm á?

– Vâng. Sao, anh không muốn em đến?

Nguyên Sơn giải thích:

– Anh không phải ý đó. Mà là anh báo không về rồi mà mẹ vẫn gọi em tới, chắc không phải có mục đích gì khác chứ?

– Bác bảo lâu rồi anh không chịu về nên bảo em rủ anh cùng về. Còn có mục đích gì khác không thì em chịu.

– Ừ. Anh biết rồi. Cuối tuần anh qua đón em.

– Vâng. Trễ rồi anh cũng về đi, còn ở đây sẽ bị người khác để ý đấy, khu này có mấy đồng nghiệp trong công ty đó, tránh người ta đồn đại về chúng ta. Còn nữa, cô Hạ Đình là một minh tinh đang lên, anh là bạn trai cô ấy, giữ mặt mũi cho cô ấy một chút.

– Em chỉ biết nghĩ cho người khác thôi à? Còn bản thân anh…

Huyền Vũ không đợi Nguyên Sơn nói hết đã cắt ngang:

– Được rồi, anh về đi. Lái xe cẩn thận.

Sau đó, cô đóng sầm cửa, tựa như muốn anh nhanh chóng đi khỏi nơi này.

Ở bên ngoài, Nguyên Sơn rời đi, trong lòng vẫn rối thành một nắm. Anh chưa từng một lần thật sự yêu đương nên cũng không thể hiểu được suy nghĩ của Huyền Vũ, chỉ biết rằng giây phút này anh có một chút gì đó rất khó chịu khi Huyền Vũ bảo cô sắp lấy chồng. Anh thật sự rất để tâm đến lời đó. Liệu người đàn ông đó là người như thế nào, có đối tốt với Huyền Vũ hay không? Có thật lòng yêu cô hay không? Từ tận sâu trong lòng anh chỉ muốn giữ riêng Khương Huyền Vũ cho riêng mình, có chút không đành lòng khi người con gái ở bên anh bao nhiêu năm quá bỗng một ngày không còn thân thiết với anh nữa. Cũng không ai có quyền làm cô ấy đau khổ, nhưng chính Đặng Nguyên Sơn anh không thể ngờ rằng chính anh lại là người khiến cô khổ tâm.

Trong nhà, Huyền Vũ lấy lại tinh thần, cô gọi cho Như Viên để tâm sự một chút. Khi biết Nguyên Sơn tới nhà cô, cô bạn như không tin hỏi lại:

– Cái gì? Anh ấy đến nhà cậu tới giờ này à?

– Ừ. Đến ăn cơm và nói chuyện phiếm.

– Sao nghe giọng cậu buồn thế, hai người xảy ra chuyện gì rồi à?

– Mình thử nói dối Nguyên Sơn là có bạn trai mà anh ấy chẳng có tí biểu hiện không đành lòng nào cả, đã thế còn khẳng định bọn mình mãi là anh em. Vậy mà mỗi lần mình đau ốm hay buồn bã chuyện gì thì anh ấy đều quan tâm từng chút một, làm mình lúc nào cũng ảo tưởng. Mỗi lần như thế mình cảm thấy tổn thương chết đi được.

– Ôi trời, vậy sao cậu không nói thẳng với Nguyên Sơn là cậu yêu anh ấy đi. Cứ im lặng yêu đơn phương thế thì chả ảo tưởng.

– Nhưng mình sợ anh ấy sẽ khó xử, rồi bọn mình…

– Vẫn hơn là một cậu âm thầm đơn phương người ta. Biết đến bao giờ mới thành đôi như cậu muốn chứ?

Huyền Vũ bất lực thở dài:



– Haiz, bỏ qua đi, mình còn một việc quan trọng hơn nữa. Cuối tuần này cậu rảnh không?

– Cậu đừng bảo là tính nhờ mình đi xem mắt hộ đấy nhé?

– Cậu đã đạt đến cảnh giới có thể hiểu được mình rồi đấy! Năn nỉ cậu, ngày mai đưa cậu đi shopping được không?

– Thôi được. Nể mặt cậu sau này có thể trở thành chị dâu họ của mình đấy nhé!

– Cảm ơn cậu rất nhiều.



Thời gian quay về 20 năm trước vào một ngày nắng đẹp.

– Nguyên Sơn, chúng ta mới chuyển đến nhà mới nên có rất nhiều thứ phải dọn dẹp, mẹ và ba đang bận lắm nên con mang bánh này đến biếu mấy nhà xung quanh giúp mẹ.

Cậu nhóc khoảng 7,8 tuổi nghe lời mẹ dặn mà đem bánh đi gõ cửa từng nhà, chỉ còn gia đình cuối cùng ở đối diện nhà cậu nhóc là không có ai. Cậu đang phân vân không biết nên làm thế nào mới được, cậu nện đem bánh về rồi tặng sau hay nên để ở trước nhà kèm với lời nhắn thì gia đình nhà nọ về đến. Từ đằng sau có một cô nhóc nhỏ con hơn cậu vươn tay chạm vào vai cậu hỏi han, cậu nhóc vốn hơi hướng nội thấy bạn khác giới cũng hơi ngại mà ấp úng giải thích:

– Sao anh lại đứng trước cửa nhà em thế?

– À, anh ở nhà đối diện, gia đình anh vừa dọn đến.

Cậu nhóc vì ngại mà nói gì đến bản thân cũng chẳng hiểu nổi. Sau đó mới nhớ ra mục đích bản thân đứng đây mà vươn tay đưa bánh cho cô nhóc.

– Đây là bánh mẹ anh làm để biếu nhà em, anh về đây.

Cậu nhóc chẳng kịp đợi cô bạn nhà đối diện nói gì đã chạy về trước, ba mẹ cô bé mới lấy đồ trong cốp xe ra thì thấy đứa con trai nhà đối diện cắm đầu chạy về mà thắc mắc hỏi con gái mình:

– Khương Huyền Vũ, người ta vừa dọn đến đã bị con dọa đến bỏ chạy rồi à?

– Con không biết nữa ba, anh ấy biếu bánh cho nhà mình, con chưa kịp cảm ơn đã bỏ chạy rồi.

– Chắc nhìn con hung dữ quá nên thằng bé mới sợ đó.

– Ba ơi, mẹ nói con hung dữ kìa…

Ba mẹ cô bé chỉ lắc đầu rồi mang đồ vào nhà mặc cô đang tính nhõng nhẽo.

Cậu bé năm đó chỉ sinh sớm hơn cô bé 2 tháng nhưng là hai năm sinh khác nhau cũng vì cậu bé sinh vào cuối năm nên sau này hai người không chỉ là hàng xóm mà còn là bạn học. Cậu bé Đặng Nguyên Sơn và cô bé Khương Huyền Vũ của 20 năm về trước từ đó hình thành một mối liên kết mãi về sau này, ban đầu trông có vẻ đơn thuần cả hai chỉ là bạn cho đến những năm tháng cấp 3 sau đó kể từ khi mối liên kết giữa cả hai bắt đầu.

Đây là thời điểm mà tâm sinh lý của con người bắt đầu phát triển. Cậu bạn Nguyên Sơn lớn lên đẹp trai sáng sủa, đương nhiên được rất nhiều cô nàng theo đuổi, mà bên cạnh Nguyên Sơn những ngày ấy chính là Khương Huyền Vũ liền trở thành cái gai trong mắt nhiều nữ sinh, cũng có người hỏi thẳng cô và cậu bạn kia là mối quan hệ thế nào, đến khi biết rằng họ chẳng phải một đôi liền quay sang kết thân với Huyền Vũ mục đích chỉ để nhờ vả cô chuyển giúp họ những bức thư tình đến tay anh. Ban đầu cô cũng vui vẻ nhận lời giúp đỡ nhưng chỉ khoảng nửa năm sau đó cô tự nhận thức được bản thân đã dành cho anh những thứ tình cảm không đơn thuần chỉ là tình bạn. Cho dù là thế nhưng những bức thư tình ấy cô vẫn đều đặn nhận được, không vơi đi mà ngày càng một nhiều. Nhưng tiếc thay, có nhiều đến đâu thì anh cũng chẳng thèm đoái hoài đến những thứ đó, trong mắt anh những người con gái ấy chẳng có chút sức hút nào, thư tình cũng chỉ là cái cớ để làm phiền người khác.

Huyền Vũ hôm nay lại cầm một xấp thư tình đủ kiểu xanh hồng trên tay, cô đứng trước cổng trường chờ anh bạn hàng xóm chung lớp cùng về nhà, đợi khoảng 10 phút thì từ đâu anh thình lình xuất hiện.

– Chờ anh lâu không?

– Anh đi đứng có thể phát ra tiếng động không thế Nguyên Sơn? Làm em giật cả mình nè.



– Em làm gì xấu xa mà sợ hả?

– Không. Mà sao anh lâu vậy?

– À… khi nãy cô chủ nhiệm có việc tìm anh.

– Sao thế?

Hai người bắt đầu đi về nhà, vừa đi vừa nói khiến họ cảm thấy đoạn đường về nhà chẳng có chút nhàm chán nào cả.

– Cô bảo lễ tổng kết sắp tới sẽ trao bằng khen học sinh giỏi toàn diện cho anh nên dặn dò mình chuẩn bị bài phát biểu.

– Chậc, đúng là thế giới của người học giỏi, năm nào cũng là tâm điểm toàn trường, học trò cưng của các giáo viên luôn, còn là mẫu bạn trai lí tưởng nữa chứ.

– Em đó, chắc em học kém hay sao mà nói thế? Luôn nằm trong top 5 của lớp mà.

– So với anh được à? Quên nữa, thư tình của ngày hôm nay nè, mang về đọc đi.

Anh liếc qua nó rồi chẳng thèm nhận lấy, chỉ chầm chậm thở dài nói với cô:

– Anh nói em rồi, sau này không cần phải nhận những thứ này nữa, em không thấy phiền nhưng anh thấy phiền giúp em luôn đấy! Nghe anh lần này đi được không?

Huyền Vũ gật gật đầu nhưng tay vẫn nhét vào tay anh những bức thư đó, mở giọng năn nỉ và chắc chắn chiêu này không bao giờ thất bại vì Đặng Nguyên Sơn sẽ chẳng bao giờ từ chối cô cả.

– Anh cầm lấy coi như lần cuối đi, em lỡ nhận rồi, các bạn ấy mà biết nó không đưa tới tay anh thì em phải làm sao đây? Xem như năn nỉ anh đó.

– Được rồi, chỉ lần cuối cùng thôi đấy! Em thừa biết là anh có nhận cũng không thèm đọc mà…

Huyền Vũ biết chứ, cô không trả lời anh mà chỉ cười cho qua chuyện, sau đó cũng nhanh chóng tản ra, ai về nhà nấy. Bên ngoài cô luôn tỏ ra hôm nay bình thường nhưng trong lòng đang gợn sóng, ngày một lớn hơn.

“Em biết là anh không đọc những bức thư tình đó đâu nên em đã để vào đây một bức thư nói lên tình cảm của em, nếu như có duyên anh sẽ mở nó ra và đọc, sau đấy chúng ta có ở bên nhau được hay không đều là quyết định của anh. Còn nếu chẳng may như những lần trước đó, anh sẽ cất chúng vào một chiếc hộp sau đó chẳng đếm xỉa đến chúng nữa, thì coi như lời thổ lộ của em vẫn sẽ được cất kín vào trong một góc nào đấy, có lẽ vẫn chưa đến lúc để anh biết đến sự tồn tại của thứ tình cảm này… Đặng Nguyên Sơn! Em thích anh.”

Đúng như dự đoán, Nguyên Sơn cầm theo những bức thư ấy về phòng định bụng sẽ mang bỏ vào chiếc hộp thiếc kia nhưng hôm nay lạị bỗng nhiên muốn mở ra xem thử, vừa đọc được vài tấm thiệp liền chán ngấy chẳng muốn xem tiếp, con gái thời này tỏ tình có thể sến súa như thế à? Tuy nhiên có một tấm thiệp có màu sắc và cách trang trí có phần kì lạ khiến anh tò mò. Tấm thiệp bìa xanh dương với hình trái tim màu cam…

– Nguyên Sơn, xuống ăn cơm thôi con.

– Dạ con xuống ngay đây.

Anh vội gom mấy tấm thiệp đó cất vào hộp thiếc, sau đó cất kĩ vào một góc trong tủ và nó chính thức bị lãng quên từ đấy.

Tấm thiệp màu xanh mang theo hi vọng của người viết thiệp, hi vọng tình cảm ấy sẽ được đáp trả bởi người cô ấy yêu thương cùng với trái tim màu cam. Sự pha trộn giữa một trái tim màu đỏ thể hiện cho sự yêu thích lứa đôi và trái tim màu vàng tượng trưng cho một tình bạn đẹp. Bức thiệp như thế thành công thu hút sự chú ý của anh lại thiếu một chút duyên để anh đọc được những lời viết trong đó.

Và tất nhiên lời thổ lộ tình cảm thời niên thiếu ấy vẫn mãi không được biết đến.

Khương Huyền Vũ chẳng biết bản thân sẽ còn duy trì được tình cảm đó trong bao lâu nữa, cũng chẳng biết bản thân sẽ bám víu vào hai tiếng “bạn thân” để bên cạnh anh được bao lâu nữa nhưng hiện tại bây giờ cô vẫn chưa muốn buông bỏ dù rằng mỗi một ngày trôi đi bức tường tình bạn ấy vẫn không hề lung lay một chút nào. Bên cạnh anh không lúc nào thiếu bóng dáng phụ nữ thì hỏi xem bao giờ hai người mới có tiến triển? Đợi đến khi anh kết hôn, hay đợi đến khi mẹ cô bắt đầu hối thúc việc cưới xin của cô và sau đó dần để tình cảm ấy phai nhạt đi rồi biến mất sao? Cô không đủ dũng khí để bước đến, cô cũng muốn nghe theo Như Viên một lần, muốn cho anh biết có một người ở ngay bên cạnh anh nhiều năm qua vẫn luôn yêu anh…

Đặng Nguyên Sơn chẳng biết bản thân đã làm gì trong nhiều năm qua, chẳng hiểu được rốt cuộc bản thân anh trước giờ đối với Khương Huyền Vũ có phải là tình bạn đơn thuần hay không, hay là một loại tình cảm khác mà anh không nhận ra được? Nguyên Sơn có thể nhận ra được rằng vốn dĩ bản thân anh không thể thiếu mất Huyền Vũ, có thể là do đã quen với sự có mặt của nhau trong cuộc đời chăng? Từ lúc cả hai còn chưa trưởng thành đến lúc cùng nhau trải qua thời niên thiếu, tiếp đến là nơi giảng đường đại học rộng mở cho đến bây giờ đã cùng nhau đồng hành trên con đường sự nghiệp. Nguyên Sơn và sự thành công ngày hôm nay của anh không thể vắng bóng người con gái kia. Cũng vì lẽ đó nên anh dần trở nên tham lam một chút, ít kỉ một chút, chỉ muốn cô mãi bên anh với tư cách là bạn tri kỉ chẳng hạn?