Chương 8

8

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sau khi đi lên tầng ba, tôi rẽ vào hành lang bên phải, nhìn xung quanh, đập vào mắt là mấy ký tự to màu trắng: Khoa hậu môn trực tràng.

Tôi ngẩn người, nháy mắt đã đoán ra tình trạng sức khỏe của Đường Duệ. Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy bóng dáng dong dỏng cao của Đường Duệ xuất hiện ở cuối hành lang, đang lật xem hồ sơ bệnh án và đơn thuốc trên tay.

"Đường Duệ!" Tôi gọi em, bước nhanh đến," Em... em có sao không?"

Đường Duệ theo phản xạ có điều kiện giấu tờ đơn thuốc sau lưng, vừa nhìn thấy tôi, khuôn mặt lập tức căng thẳng: "Không sao."

"Thực sự ổn chứ?" Tôi hỏi em, tay không tự chủ được đặt trên thắt lưng em, "Có phải... bị thương nặng không? Anh... không, ngày đó anh không để ý lắm..."

Mặt em thoáng chốc đỏ bừng, nhìn xung quanh, thấy có vẻ không thích hợp nổi nóng: "Thôi đi, liên quan gì đến anh?"

Tôi chỉ vào bốn chữ "hậu môn trực tràng" thật to trên đỉnh đầu: "Hôm đó không phải... ừm.... anh.... làm bị thương chỗ kia của em sao?"

"Anh..." Em thở gấp, chắc là vì nhận ra mình đang ở nơi công cộng nên vẫn cố gắng hạ giọng, "Anh còn mặt mũi để mà hỏi cơ đấy?!"

"Vậy... em có ổn không? "Tôi thay đổi chủ đề.

"Đã nói là không sao. "Mặt Đường Duệ nổi gân xanh, giống như sắp nổ tung.

"Vậy, bây giờ em có về nhà không? Anh đưa em về." Tôi tiếp tục vô liêm sỉ nói.

"Không, xe em đang đậu bên dưới " Em lạnh lùng đáp.

"Vậy em cho anh quá giang đi... Xe anh hỏng rồi." Tôi cẩn thận tìm cớ.

"Cao Phục Cận! Anh có tự thấy mình phiền không?" Đường Duệ trắng mắt lườm tôn một cái.

"Anh nghĩ hai chúng ta vẫn cần... ừm... nói chuyện nghiêm túc." Tôi thành khẩn nói.

Bước chân Đường Duệ đột nhiên dừng lại, em liếc nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: "Vậy lên xe nói chuyện."

Ngồi trên xe Đường Duệ, tôi trở nên căng thẳng, lo lắng như một học sinh học tập gian khổ suốt mười năm vào phòng thi vậy. Nhiều năm qua, những cảnh như vậy đã lén diễn đi diễn lại trong đầu tôi rất nhiều lần, lúc đó tôi luôn mê muội mơ mộng viển vông, tưởng tượng có một ngày tôi vượt không gian thời gian về quá khứ, quang minh chính đại tỏ rõ cõi lòng với em, như một bằng chứng về tuổi trẻ của tôi. Nhưng khi tôi chuẩn bị biến cảnh này thành sự thật, tôi thấy rằng màn trình diễn chính thức của mình quá tệ, cuối cùng tôi lấy một điếu thuốc trong túi ra châm lửa, nhìn làn khói trắng đáng thương giữa các ngón tay tôi bốc lên một cách run rẩy ngoằn ngoèo.

"Đường Duệ, em có nhớ lần đầu tiên em đến nhà tìm anh không?" Tôi từ từ mở miệng phá tan sự im lặng. "Khi đó, em thật xinh đẹp, thông minh lại tốt tính, lúc đó anh nghĩ, giá như mình có được một đứa em trai như vậy thì tuyệt quá. Về sau anh dạy em đại số, mượn tiểu thuyết cho em xem, thật ra trong lòng anh hy vọng có thể ở cùng em nhiều hơn. Nhưng lúc đó còn nhỏ, anh cũng không biết tại sao.

"Sau này, ngày anh đi, em ở lại nhà anh. Đêm đó là lần đầu tiên anh có xúc động về chuyện kia với em, nhưng anh không làm gì cả, chỉ nằm yên lặng cho đến sáng. Sau đó, lúc lên Bắc Kinh đi học, anh đọc một cuốn sách, rồi mới nhận ra rằng mình là một thằng đồng tính chết tiệt.

"Đường Duệ, em không biết, anh luôn yêu em nhiều năm như vậy. Anh đã từng có nhiều bạn trai bạn gái, sau đó lại kết hôn với Cổ Linh, anh biết anh không đủ tư cách để nói mình là một tình thánh, chỉ là anh muốn em biết, bao nhiêu năm qua anh vẫn luôn yêu em.

"Lúc năm nhất đại học nhận được bức thư em viết, anh thực sự rất hạnh phúc. Nhưng lúc đó anh vừa xác nhận mình là người đồng tính, lòng rất mâu thuẫn nên đã đốt lá thư. Về nhà nghỉ đông anh mới biết rằng em đã chuyển đi, sau đó nhà anh cũng chuyển đi, cứ như vậy cắt đứt liên lạc. Lúc đó anh hối hận đến phát điên, cho đến khi gặp lại được em.

"Anh luôn cảm thấy ông trời đang trêu đùa anh, đưa em trở lại với anh theo cách đó. Cuộc hôn nhân của anh với Cổ Linh vốn dĩ thiếu vắng tình cảm nam nữ, sự xuất hiện của em càng khiến tình trạng này trở nên tồi tệ hơn. Những năm đó anh đã rất cẩn thận giữ khoảng cách giữa chúng ta, anh không biết mình nên lấy danh phận gì đối mặt với em. Anh thậm chí còn cảm ơn vụ kiện gây nguy hiểm đến tính mạng của công ty năm đó, nhờ nó anh mới có thể đến gần em."

"Bất kể Cổ Linh còn sống hay sau khi mất, anh đều chưa nghĩ tới việc tiếp cận làm gì em. Anh đã không chỉ một lần nghĩ rằng nếu anh gặp mười năm trước, nhất định anh sẽ đánh đổi tất cả để ở bên em. Nhưng em thấy đấy, bây giờ chúng ta đều đã già, anh bị hành hạ bởi hôn nhân và sự nghiệp suốt bao nhiêu năm, cũng gần như quên mất tính dục của mình. Anh nghĩ mình cũng gần đến tuổi nói lời chia tay tình yêu rồi, em tốt như vậy, anh lấy cớ gì để có được em đây.

"Hôm đó anh uống quá nhiều rượu. Mặc dù đó không phải là lời bào chữa nhưng anh vẫn xin lỗi. Anh thề là không bao giờ muốn làm tổn thương em. Anh tôn trọng lựa chọn của em, chúng ta có thể làm bạn bè hay người xa lạ cũng được, hoặc nếu em muốn anh biến mất, anh cũng sẽ cố gắng hết sức để biến mất trong cuộc đời em. Nhưng xin em đừng ghét anh."

Tôi hút liên tục ba điếu thuốc, cẩn thận lựa lời, cuối cùng nói cho Đường Duệ những ký ức vụn vỡ này. Trong lúc nói tôi nghẹn ngào nhiều lần, bị chính tâm sự của mình làm phát khóc; tôi nhìn Đường Duệ, gương mặt em quay đi nhìn vào khoảng không vô định nào đấy, không thấy được vẻ mặt.

"Đường Duệ......? "Tôi cố gọi em.

"Đi về đi." Em bình tĩnh lại, vươn tay khởi động xe, lẳng lặng chở tôi ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện, tôi và em không còn gì để nói. Lái xe đến nhà tôi, em dừng lại ở tầng dưới, quay sang tôi kéo ra một nụ cười: "Lên đi."

Tôi bất động nhìn em: "Đường Duệ, em nói gì đó đi, em cứ như vậy anh không yên lòng."

Em lắc đầu: "Anh lên đi, cho em chút thời gian."

Tôi chậm rãi bước xuống xe, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại một ngàn lần những lời cuối cùng Đường Duệ để lại cho tôi, đến lần thứ một ngàn lẻ một tôi mới tự nhiên thông suốt. Tôi dốc hết toàn lực lao theo hướng Đường Duệ lái xe đi, cuối cùng cũng kịp ngăn lại trước khi em rời khỏi tiểu khu. Tôi tựa vào cửa sổ lái xe của em thở dốc, trái tim bay lên như một chàng trai mới lớn trong mối tình đầu.

"Anh đang làm gì vậy? "Em bối rối hỏi.

Tôi đưa tay ôm mặt em trước khi em kịp phản ứng, hôn lên môi em một cái thật mạnh. Em hoảng hốt một lúc: "Anh đang làm gì vậy? Bên kia đang có người..."

Tôi buông em ra, trong đời tôi chưa bao giờ cười tươi như vậy: "Em cứ từ từ suy nghĩ, anh chờ em."

Suốt mấy tiếng đồng hồ sau, trí nhớ của tôi dường như chỉ đọng lại trong một hai phút khi tôi và Đường Duệ tạm biệt nhau ấy. Tôi ngồi trong phòng khách nhếch mép cười một mình từ trưa đến chiều tà, giống như đang xem đi xem lại tập cuối cùng của một bộ phim không biết mệt mỏi, hết lần này đến lần khác nhìn lại nụ cười của Đường Duệ. Tình yêu có thể biến Einstein thành một tên khờ khạo, còn tôi chỉ là một kẻ phàm trần.

Tôi luôn cho rằng chuyện giữa tôi và Đường Duệ có thể kết thúc ở đây, tuy rằng hơi muộn nhưng vẫn vẹn toàn, nhưng thật ra lúc này ác mộng mới đến.

Mẹ tôi là người đầu tiên kích động sự việc, bà ấy nhắc nhở tôi về một lời nói dối năm nào mà tôi gần như quên mất. Điều đó khiến tôi cảm thấy hồi đó chắc mình bị bùa ngải gì rồi mới dám mạnh dạn nói Nguyên Nguyên chính là con ruột của tôi với Cổ Linh.

Một tháng sau khi Cổ Linh qua đời, mẹ tôi mới biết tôi đã giao Nguyên Nguyên lại cho Đường Duệ nuôi dưỡng. Bà cứ cằn nhằn mãi bên tai tôi, gọi điện trách móc tôi, bảo tôi phải lấy lại quyền nuôi Nguyên Nguyên, bà lau nước mắt nước mũi khóc trước mặt tôi: "Lúc này còn quan tâm gì mặt mũi nữa hả con? Làm xét nghiệm quan hệ cha con đi. Nguyên Nguyên là huyết thống duy nhất của nhà họ Cao, sao con bỏ được, sao con có thể bỏ được!"

Tôi nói vài câu hứa hẹn cho bà yên lòng, cảm thấy mình đã phạm một sai lầm rất nghiêm trọng rồi. Vào thời điểm đó, dòng vốn của công ty bắt đầu không ổn định, tôi sứt đầu mẻ trán nói với mẹ tôi sẽ dẫn Nguyên Nguyên trở về sau khi vượt qua giai đoạn khó khăn này; bây giờ tôi đang rất bận rộn, để Nguyên Nguyên ở với Đường Duệ một thời gian cũng tốt, ít nhất cũng ổn định tình hình chung. Ai mà biết được chính lời nói của tôi đã đâm đầu vào tổ ong vò vẽ, mẹ tôi tức tối chửi bới đầu dây bên kia: "Con để Nguyên Nguyên làm cái gì? Nó có phải là công cụ để con đưa Đường Duệ vào công ty làm bán mạng cho con không? Con có còn lương tâm không? Đó là con trai của con đó!"

Tôi đột nhiên cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nhưng mẹ tôi vẫn dông dài trên điện thoại: "Mẹ không quan tâm, Nguyên Nguyên là cháu của mẹ, không thể để người khác nuôi. Chúng ta biết ơn vì Đường Duệ đã nuôi nấng thằng bé nhiều năm như vậy, nhưng đây chắc chắn không phải là lý do để chỉ giao Nguyên Nguyên cho cậu ấy. Hơn nữa, Đường Duệ vẫn không biết Nguyên Nguyên không phải con ruột của mình, nếu như giấu diếm chuyện này với cậu ấy như vậy, không thấy có lỗi hay sao?"

Tôi không khỏi tê cứng da đầu, mệt mỏi trả lời: "Mẹ, con biết rồi, con sẽ giải quyết càng sớm càng tốt."

"Đừng có mà lừa mẹ." Mẹ tôi hùng hổ, khí thế dọa người, "Cuối tuần này, mẹ muốn Nguyên Nguyên xuất hiện trong bàn ăn tối của chúng ta. Nói cho cùng đây là nợ phong lưu con mắc phải, con phải giải quyết ngay bây giờ đi. Nếu cứ kéo dài như vậy thì chẳng ích lợi gì cho ai cả, biết chưa."

Điều duy nhất tôi cảm thấy từ lời nói của mẹ chỉ là một cơn đau đầu. Kể từ khi cha tôi mất, tính tình của mẹ trở nên hơi kiêu ngạo với tôi. Tôi thường chu cấp cho bà tất cả những gì bà muốn, nhưng lần này mẹ tôi muốn Nguyên Nguyên, dù tôi có giỏi cỡ nào cũng không thể hô biến ra một đứa cháu đưa cho bà. Thời gian bị tôi trì hoãn đến thứ sáu, mẹ tôi chờ đợi tin tức của đứa cháu nội quý báu mãi không được, cuối cùng lấy danh nghĩa mẫu thân tổng giám đốc, một mình đến nhà Đường Duệ. Chuyện xảy ra buổi tối hôm đó giống như một cơn ác mộng dai dẳng nặng nề, đủ để khiến tôi tê tâm liệt phế bừng tỉnh từng đêm dài.

./.