20Chuyển ngữ: Andrew Pastel Sau khi Hoàng Tân quy án, Dương Hoán nắm quyền truy tố trực tiếp từ văn phòng công tố, tự mình khởi tố vụ án này. Bản cáo trạng giấy trắng mực đen đề tội cố ý gϊếŧ người, tham ô và biển thủ công quỹ; trước thử, cô ấy nhẹ nhàng đảm bảo với tôi rằng muốn Hoàng Tân bị kết án 10, 20 năm cũng không thành vấn đề. Hình Qua Vũ cũng tuyên bố trong ngành luật sư hình sự, ai dám nhận vụ Hoàng Tân thì sẽ kết thù với cậu ta. Cuối cùng Hoàng Tân phải tìm một luật sư hình sự nhỏ để bảo vệ hắn. Vụ án của Hoàng Tân cuối cùng đã được kết án vào đầu mùa hè, bị kết án 16 năm tù.
"Tôi nói với ban quản lý nhà tù, yêu cầu họ đưa Hoàng Tân đến Tân Cương để chấp hành án." Khuôn mặt lạnh lùng của Dương Hoán không che giấu được vẻ hân hoan khi từ trong phòng xử án xuống. "Thân thể của Hoàng Tân cũng thích hợp để đi tới sa mạc Gobi lắm."
"Công tố Dương, cô là đại diện của công lý đó, tại sao còn công khai những lời như vậy?" Tôi trêu chọc cô ấy.
"Tôi đang cho hắn một cơ hội để cải tạo." Dương Hoán liếc nhìn tôi, "Hơn nữa, đây là những gì hắn đáng được nhận."
"Đúng đúng, phải để hắn dùng mồ hôi lao động để gột rửa những bụi bẩn trong tâm hồn." Hình Qua Vũ gật đầu hùa theo.
Tôi cười: " Được rồi, tôi không nói lại hai vợ chồng son mấy người."
Dương Hoán mặt đỏ bừng: "Ai là vợ chồng son với anh ta?"
Tôi trêu chọc cô ấy: "Cô không thấy giống sao? Tôi cảm thấy rất giống đó." Hình Qua Vũ từ bên cạnh cười tươi như hoa, Dương Hoán không thèm đoái hoài đến hai người chúng tôi, vẫn duy trì phong thái băng sơn mỹ nhân, lạnh lùng bước đi.
Tôi cười vỗ vỗ Hình Qua Vũ: "Cố lên anh bạn!"
"Cố gắng." Cậu ta thoải mái cười, "Anh cũng vậy."
Ngày Hoàng Tân bị bắt, mẹ tôi vì quá xúc động, huyết áp cũng tăng, khi Hoàng Tân bị xe cảnh sát đưa đi, bà cũng được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, sau khi cứu chữa huyết áp cũng ổn định lại. Một ngày sau khi bà nhập viện, Đường Duệ đưa Nguyên Nguyên đến bệnh viện thăm bà, lúc đó tôi đang ở công ty, không kịp chứng kiến
thời khắc lịch sử này. Mẹ tôi và Đường Duệ đều giữ im lặng nội dung cuộc nói chuyện hôm đó, vì vậy tôi dù rất tò mò nhưng cũng không thể hỏi được.
Dấu vết của cuộc hỗn loạn này nhanh chóng mờ đi khỏi cuộc đời tôi. Mẹ tôi ra viện cũng lờ mờ biết chuyện tôi đang sống chung với Đường Duệ, nhưng cũng không hỏi nhiều; Tôi xem chuyện này là bằng chứng mẹ đã chấp nhận, nghĩ thầm cứ như thế này thì cũng tốt quá rồi.
Mùa hè năm đó rất vui, trong kỳ nghỉ hè, tôi đưa Đường Duệ và Nguyên Nguyên đến Thanh Đảo để nghỉ nửa tháng, phơi mình dưới nắng và ăn thịt nướng trên bãi biển, vui vẻ chơi bời đến khi trời đen kịt. Đường Duệ và tôi có một lần sau khi Nguyên Nguyên ngủ say, chui ra bãi cát hẹn hò, đêm đó gió biển rất lớn, tôi với em nửa quỳ trong nước làʍ t̠ìиɦ, rất có cảm giác hòa mình với thiên nhiên; Sau khi cao trào, tôi vui vẻ kéo tay Đường Duệ, nói với em chúng ta kết hôn đi, Đường Duệ cười lớn búng trán tôi, gọi tôi là đồ điên. Sau đó, chúng tôi ngồi xổm như những đứa trẻ trên cát xây lâu đài. Tôi bí mật vẽ hình hai trái tim méo mó chồng lên nhau, bên phải viết "Đường Duệ" ở bên trái và "Cao Phục Cận" ở bên phải; Tôi đang định khoe với Đường Duệ như khoe báu vật, nhưng một cơn sóng lớn ập đến xóa sạch hình vẽ, thế là tôi ngồi bó gối ưu thương suốt một buổi, Đường Duệ lại cười tôi điên, lúc rời khỏi bãi biển, em hiếm hoi xoa đầu tôi: "Anh nghĩ mình còn trẻ sao? Có thời gian vẽ mấy thứ đó còn không bằng tăng lương cho em."
Sau khi Nguyên Nguyên về nhà, thằng bé vẽ một loạt mấy bức tranh chúng tôi du lịch. Một trong số đó có một bức vẽ hình người biến dạng ba chúng tôi cùng xây lâu đài cát trên bãi biển. Ở góc dưới bên phải còn có mấy chữ viết xiêu vẹo của Nguyên Nguyên: Gia đình tôi. Đường Duệ nói bố cục bức tranh của Nguyên Nguyên khô khan, người thì méo mó, nhưng tôi lại hớn hở mua một khung tranh treo nó lên phòng của Nguyên Nguyên; tôi nghĩ Nguyên Nguyên sẽ dần tự hiểu rằng hai người thân thiết nhất với thằng bé tương thân tương ái với nhau như thế nào.
Khi mùa hè sắp kết thúc, cuộc sống yên bình của tôi và Đường Duệ đột nhiên bị phá vỡ, nguyên nhân là do đứa cháu Tôn Duy Duy nhà họ Đường quanh năm xa nhà được nhận vào một trường đại học trong tỉnh, muốn đến sống trong nhà của Đường Duệ. Cho nên Đường Duệ vung tay, không chút do dự hạ lệnh đuổi tôi đi, nói sẽ nhường chỗ cho đứa cháu trai quý giá của mình. Dù bụng ôm một cục tức nhưng tôi đành chịu, thu dọn đồ đạc chuyển về nhà mình, thỉnh thoảng cũng tranh thủ lẻn vào mấy ngày đầu lúc Duy Duy còn chưa đến.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa cháu trai Duy Duy nhà họ Đường trông mong hơn một tháng, là một tuần sau khi nó về sống ở nhà Đường Duệ. Hôm đó chuyện tình cảm của Hình Qua Vũ không được suôn sẻ, cậu ta chạy lên khóc lóc rủ tôi đi nhậu, tôi nói uống rượu hại gan, thế là cậu ta suy nghĩ một hồi rồi rủ tôi ra khu trò chơi điện tử. Tôi cảm giác kỳ lạ đi cùng cậu ta đến khu trò chơi, kết quả là cậu ta chỉ biết chơi ném bóng rổ. Lúc đó xung quanh tôi là một nhóm thanh niên, tôi nhìn thấy một thanh niên mặt đen cao gầy thực hiện gần 100 cú vào rổ, có một đứa nhỏ bên cạnh đang nhảy cẫng lên vì phấn khích, nhìn kỹ thì đứa nhỏ bên cạnh thanh niên là Nguyên Nguyên, hóa ra mặt đen nhỏ là Duy Duy.
Đầu tiên tôi cảm thấy là Duy Duy trông không giống Đường Duệ chút nào, gầy gầy cao cao như con khỉ, nét mặt vẫn tuấn tú, nhưng khóe mắt lại có chút độc đoán ngang ngược. Đôi hoa tai trên hai lỗ tai của nó có thể đeo thành cái nhẫn, trên cổ tay thì lỉnh kỉnh mấy dây hình đầu lâu xương chéo. Áo trông còn bình thường, là sơ mi trắng, nhưng cái quần jeans thì rách tung tóe như cái bang, balo trên lưng cũng rách nát. Chiều cao, ngoại hình và trang phục của Duy Duy rất nổi bật trong đám đông, nhưng cư xử rất bố láo. Sau khi nhìn thấy tôi, nó bắt đầu lia nửa mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau khi thích thú xem tôi đã đời, nó quay sang nhìn Hình Qua Vũ, nhìn đến hai chúng tôi nổi da gà. Trả tiền trò chơi bóng rổ xong, tôi mời nó với Nguyên Nguyên đi ăn, thanh niên này ngồi đối diện với tôi, vắt chân lên rất tự nhiên, thái độ vẫn rất lì lợm, liên tục gọi điện nhắn tin, hầu như không thèm để ý đến chúng tôi. Tôi nén lửa, nghĩ nó không nói gì cũng tốt, đỡ phải khoét sâu thêm khoảng cách thế hệ.
Trong bữa ăn, có một lần Nguyên Nguyên vào nhà vệ sinh, Duy Duy đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đen mở to, hất cằm qua Hình Qua Vũ, nhìn tôi hỏi: "Đây là bồ mới của chú à?"
Tôi đứng hình, không biết trả lời thế nào.
Hình Qua Vũ lại nhanh chóng trả lời: "Không, chú là bạn thôi."
Duy Duy gật đầu: "Ồ, vậy là không chia tay cậu ba của tôi?"
Cuối cùng đầu óc tôi cũng chậm rãi hoạt động: "Làm sao cháu biết được...? "
"Nguyên Nguyên nói." Duy Duy trả lời một câu kinh động lòng người, gần như choáng váng đầu óc tôi, "Ban đầu tôi cũng không tin, tại nhìn cậu ba không giống gay chút nào, nhưng hôm nay gặp chú là tôi cảm nhận ra ngay."
"Chờ một chút... Nguyên Nguyên làm sao biết..." Tôi run rẩy hỏi.
"Dù sao thì nó cũng đã gần mười tuổi, vẫn có thể cảm nhận được. Chỉ là nó không biết có thứ gọi là đồng tính, nhưng tôi thì biết, vừa nghe nó kể là tôi nhận ra ngay." Duy Duy nhếch miệng cười, "Kỳ thật chuyện này cũng tốt, Nguyên Nguyên rất thích hai người. Hai người không chia tay là được rồi, thấy chú dọn ra ngoài còn tưởng hai người có chuyện gì xảy ra."
"Hai người đó thì xảy ra chuyện gì được, sống chết còn có nhau." Hình Qua Vũ chép miệng trả lời.
"Ờ, thế thì tốt. Tôi nghe cậu hai nói chú cũng không tệ, sau này chú phải đối xử tốt hơn với cậu ba của tôi." Duy Duy nói xong lại bấm điện thoại. Tôi nhớ lại thái độ quỷ dị của nó, cố gắng tìm một từ phù hợp để miêu tả - đúng rồi, là ngông cuồng.
Duy Duy gặp đại họa lớn ngay vào tuần thứ hai sau khi bắt đầu học, nó gọi cho tôi lúc 8 giờ tối, giọng ngượng ngùng: "Chú Cao, bây giờ chú có rảnh không? Nếu có chú mang mấy ngàn tệ đến đồn cảnh sát đường Bách Hoa bảo lãnh tôi ra được không."
Tôi căng thẳng hỏi: "Cháu bị sao vậy?"
Nó chán nản trả lời: " Không có gì nghiêm trọng... chỉ đánh vài người thôi... "
"Không nghiêm trọng mà cảnh sát bắt về đồn?" Tôi bùng lửa giận, mắng nó xối xả. "Mới nhập học đã gây chuyện rồi, có thể dẹp cái bộ dạng ngổ ngáo kia giùm chú được không? Chờ đấy, lát nữa chú đến ngay."
"Vậy... đừng gọi cậu ba hay ai khác nha!" Nó vội vàng nói, "Tôi không muốn gia đình tôi biết nên mới gọi cho chú. Chú ứng tiền trước đi, hôm nào tôi sẽ trả lại."
"Ngoan ngoãn đợi ở đó đi, đừng nghĩ gì khác. Tiền gì, ông đây thèm tiền của cháu à?' Tôi tiếp tục mắng, "Ngồi trong đồn ngoan ngoãn biết điều đi nha chưa, cẩn thận bị đánh."
Tôi hung ác cúp điện thoại, nghĩ thầm thằng nhãi Duy Duy này đúng là chả ngoan hiền gì. Tôi tra sổ địa chỉ, định gọi cho Đổng Á Hi, nhưng điện thoại tắt máy, tôi chửi rủa một hồi, cũng không biết ai khác ở đồn cảnh sát. Tôi lật giở sổ địa chỉ, nghĩ đông nghĩ tây, cuối cùng nghĩ đến Dương Hoán.
Dương Hoán nghe điện thoại xong không kìm chế được sự phấn khích: "Tôi còn đang lo không có cớ để tống khứ Hình Qua Vũ đi tối nay. Anh để đó cho tôi, lát nữa tôi sẽ đích thân đi đón cháu anh về, hứa là không phải tốn tiền bảo lãnh."
Tôi nhủ thầm trong bụng, Hình Qua Vũ người anh em, tôi xin lỗi thật nhiều rồi vội vã đến đường Bách Hoa. Lúc tôi đến, Dương Hoán đã đứng ở cửa sở cảnh sát với Duy Duy, bên cạnh còn có thêm một cậu cảnh sát nhỏ cúi đầu. Cũng khó cho cậu cảnh sát nhỏ, ban đầu cậu ta chỉ bắt được một thanh niên ẩu đả nhưng cuối cùng anh lại bất ngờ bị kiểm sát viên viện kiểm sát thành phố đến bảo lãnh tận tay thằng nhóc này.
Dương Hoán nói Duy Duy gặp một vài thằng côn đồ trong quán cà phê Internet cướp máy của nó, gây gổ mấy câu thì bắt đầu đánh nhau, Duy Duy cầm cái ghế nhựa phang thằng côn đồ chảy máu tai, la hét thì lớn chứ thật ra cũng không có gì nghiêm trọng. Cậu cảnh sát nhỏ còn nhấn mạnh như tranh công là họ chưa thông báo cho trường học của Duy Duy cho nên cứ yên tâm. Sau khi cảm ơn, tôi đích thân hộ tống Duy Duy trở về nhà Đường Duệ, lén lút đưa nó lên lầu, còn dặn nó không được làm phiền Đường Duệ.
Sau khi Duy Duy lên lầu, tôi nhất quyết mời Dương Hoán ăn tối, Dương Hoán không từ chối được, theo tôi đến một cửa hàng ramen Nhật Bản ăn món đậu phụ rán đặc trưng của họ. Vừa ngồi xuống, chúng tôi nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa, rồi một nhóm người già ăn mặc tươi tắn bước vào chào hỏi nhau rồi lần lượt nhận chỗ ngồi; tất cả mọi người trong nhóm người cao tuổi này đều mang bao lớn bao nhỏ, như họ vừa trở về sau một hoạt động nào đó. Tôi thấy dòng chữ "Đội Trống Eo Người Cao Tuổi Tiểu Khu Nhân An" được in đồng nhất trên túi họ đang mang. Vừa cảm thấy hơi quen thuộc, tôi đã nghe thấy một giọng nói kinh ngạc vang lên: "Phục Cận?"
-- Thằng bé Nguyên Nguyên lớn lên chắc nó sẽ thành biên kịch phim truyền hình hay tiểu thuyết gia nổi tiếng á, từ nhỏ đã được xem bao nhiêu drama giật gân.......... ./.