Chương 11

11

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tôi hẹn Đường Duệ ở một nhà hàng phong cách truyền thống. Khi đến, em vẫn tao nhã cao ngạo như vậy, đưa tay ra hỏi tôi tập tài liệu, cầm tài liệu lật tới lật lui một hồi, cuối cùng cũng không thể phớt lờ ánh mắt háo hức của tôi nữa, đặt tập tài liệu xuống hỏi, "Sao trông sắc mặt anh không được tốt lắm vậy?"

Tôi sờ trán, cười toe toét với em: "Hơi sốt nhẹ."

"Vậy sao không nói sớm. Gọi điện dặn Tiểu Trần, em có thể tự đến công ty lấy những tài liệu này." Em nhẹ nhàng nói.

"Không sao, vốn mấy tài liệu bí mật này không được cho bất cứ ai biết để bảo vệ an toàn." Trái tim tôi ấm lên, "Với cả, anh muốn gặp em mà?"

Em sửng sốt, sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu. Tôi cũng không nói nữa, lặng lẽ nhìn bóng đổ từ đôi mi dài trên mí mắt em. Một lúc sau, em từ từ ngẩng đầu lên và nói với tôi: "Cao Phục Cận, nếu anh giao vụ này cho em, em nhất định sẽ thắng trong trận đầu tiên."

Tôi gật đầu:"Tất nhiên."

Đôi mắt em hơi mở to: "Anh không giận sao?"

"Anh giận cái gì? "Tôi hỏi lại.

Đường Duệ cúi đầu không nói nữa, khẽ đóng tập tài liệu lại, dùng ngón tay xoa nhẹ lên mép tài liệu.

"Đường Duệ." Tôi chậm rãi nói: "Anh không quan tâm mục đích em trở lại công ty là gì, theo đuổi danh vọng và tài sản là bản chất của con người. Nhưng anh muốn em biết rằng anh thực sự rất vui vì em có thể quay lại giúp đỡ anh một lần nữa."

"Cao Phục Cận," Tôi thấy mặt em đỏ bừng, "Em đến đây để nói chuyện nghiêm túc, ai bảo anh cứ nói đến mấy chuyện râu ria vậy?"

"Chậc, biết vậy anh nên ghi âm mấy lời lúc trước em nói mở lại cho em nghe." Tôi pha trò, "Ai nói cho một chút thời gian vậy nhỉ?"

Đường Duệ trắng mắt liếc tôi: "Sao da mặt anh dày thế?"

"Ra vậy, Đường Duệ." Tôi gật đầu,"Tập trung vào vụ án này trước đi, chuyện khác chờ qua vụ này rồi nói sau."

"Anh nên bắt đầu cầu nguyện là sau chuyện này anh còn bình an bên ngoài nhà tù đi." Đường Duệ hé gương mặt đỏ bừng sau tách trà ra trừng mắt nhìn tôi, "Và anh phải nhớ là ngoài vụ án ra, em không có gì để nói với anh cả."

Lúc tôi từ nhà hàng đi xuống sau bữa tối với Đường Duệ ngày hôm đó, đầu tôi đột nhiên đau như bị ai đó dùng gậy gỗ đập vào, theo nhịp đập của mạch, tôi gần như có thể cảm thấy mạch máu nào đó ở giữa não đang loạn nhịp bất thường. Tôi tiến lên một bước, choáng váng đầu óc.

"Anh bị sao vậy, sốt nặng hơn rồi phải không?" Đường Duệ nhanh tay đỡ lại tránh cho tôi ngã nhào.

"Không có gì đâu, chỉ là đau đầu thôi." Tôi xoa xoa thái dương, cố gắng thoát khỏi sự loạn nhịp đáng ngại.

Đường Duệ đưa tay sờ trán tôi: "Nóng như vậy còn bảo không có gì?" Em cau mày, "Hôm nay lẽ ra không nên gọi anh ra ngoài."

"Ôi... Anh không sao, anh không có ưu điểm gì ngoài cơ thể cường tráng đâu." Tôi lắc đầu biện giải, cố gắng thoát khỏi sự hỗ trợ của em.

"Không, lát nữa anh hôn mê rồi làm sao?" Em mạnh tay túm tôi lên "Em phải đưa anh đến bệnh viện. Anh tưởng anh mình đồng da sắt à?" Đường Duệ không nhịn được kéo tôi lên xe em, lái thẳng đến bệnh viện.

Thân thể tôi càng ngày càng nặng, lúc đến bệnh viện tôi mềm nhũn được Đường Duệ kéo đến đăng ký khám bệnh. Bác sĩ vung bút quẹt quẹt, kê bốn năm loại thuốc rồi bảo tôi đi truyền dịch, tôi thấy Đường Duệ rút thẻ ra, chạy ngay đến phòng thu phí.

"Đường Duệ, trong túi anh có thẻ..." Tôi yếu ớt gọi em.

Đường Duệ quay lại trừng mắt nhìn tôi: "Anh gào cái gì vậy, đi theo y tá tiêm kim đi!"

Nhìn bóng dáng Đường Duệ chạy tới chạy lui, tôi cảm thấy trái tim mình đang dần bị một niềm hạnh phúc nhỏ bé không tên xâm nhập. Chỉ có Đường Duệ mới có thể mang lại cho tôi sự ấm áp lớn nhất trong những đêm bị tàn phá bởi công việc và bệnh tật. Tôi không khỏi suy nghĩ, thật tuyệt khi được gặp gỡ và yêu lấy Đường Duệ.

Thuốc nhỏ rất chậm, mười giờ tối mới nhỏ xong một lọ. Theo phép lịch sự, lẽ ra tôi phải để Đường Duệ quay về trước, nhưng tôi thực sự luyến tiếc sự yên tâm khi em ở bên cạnh mình. Lúc này, em đang dựa vào đầu giường tôi ngủ, lông mi khẽ run, kính trên mặt hơi xộc xệch.

Tôi nhìn xung quanh không thấy ai, không kiềm lòng được đưa tay chạm nhẹ vào mặt em.

Em chợt tỉnh giấc, đôi mắt vẫn mờ mịt nhìn tôi. Mà tôi có lẽ đã bị sốt hư não, cũng không biết lấy can đảm từ đâu cúi xuống hôn lên trán em.

Em ngạc nhiên đẩy tôi ra: "Đây là bệnh viện đó anh làm gì vậy?"

"Không sao, không có ai cả." Tôi thì thầm, nhẹ nhàng ôm lấy em, từ từ di chuyển lên môi em, từng chút từng chút một xâm nhập. Càng làm tôi vui hơn là, Đường Duệ không kháng cự. Tôi dần dần can đảm, động tác bắt đầu táo bạo hơn, lấy tay còn lại nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc em. Nụ hôn của chúng tôi rất trìu mến và kéo dài, tôi cảm thấy rõ ràng Đường Duệ đang đáp lại tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tay tôi lần mò xuống, cuối cùng dừng lại trên thắt lưng em.

"Anh muốn làm gì? "Em nhìn tôi chằm chằm, giọng hơi khàn đi.

"Em xem ở đây còn có sẵn giường..." Tôi ôm lấy em, dụi dụi chóp mũi vào cổ em liên tục.

"Anh..." Tôi thấy má em đỏ bừng, chợt nghẹn lời, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới nghĩ ra từ, "Đừng có được voi đòi tiên, em cảnh cáo anh đấy!"

"Ừm." Tôi thuận miệng đồng ý, lại hôn em một lần nữa, nhưng chuyển động trên tay tôi vẫn không dừng lại. Em thì vừa đáp lại nụ hôn của tôi vừa đẩy tay tôi ra, hai bàn tay chúng tôi đánh nhau kịch liệt, cuối cùng cả hai đều thở hồng hộc.

Tôi im lặng nhìn em, lúc đang định làm động tác tiếp theo, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên, Đường Duệ nhân cơ hội đẩy tôi ra. Tôi mang đầy bụng oán hận trả lời điện thoại, giọng nói của mẹ tôi ngay lập tức kéo tôi trở lại thực tại: "Phục Cận, bây giờ con vẫn đang ở bên ngoài à? Cơ thể vẫn ổn chứ hả?"

Tôi lương tâm cắn rứt trả lời: "Không sao đâu mẹ, chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi, đang ở bệnh viện truyền dịch."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Mẹ lo lắng nói: "Bệnh viện nào? Có muốn mẹ đến không?"

"Không sao không sao," tôi vội vàng giải thích, không nhịn được liếc nhìn Đường Duệ, "Sắp xong rồi ạ, hạ sốt rồi, một lát nữa con về ngay."

Mẹ nghe nói thế cũng yên tâm, dông dài dặn dò thêm vài câu rồi cúp máy.

Tôi để điện thoại xuống, tiếp tục nhìn Đường Duệ, lại thấy em ngồi nghiêm trang ở bên giường, hoàn toàn không còn biểu cảm vừa nãy.

"Đến lúc rút kim rồi." Em liếc nhìn cái chai rồi nhẹ nhàng bấm chuông cho tôi.

Xe của tôi vẫn ở bãi đậu xe của nhà hàng đêm hôm đó, sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Duệ chở tôi trở về nhà bằng xe của mình. Lúc chia tay, tôi mới dám siết chặt tay em, "Đường Duệ, bây giờ em đừng nghĩ ngợi gì, từ từ sẽ đến."

Em rút tay lại hỏi tôi: "Ý anh là gì?"

"Công việc và mọi thứ giữa chúng ta." Tôi nhìn em, "Đừng suy nghĩ nhiều, trời có sập anh vẫn ở đây."

Em không nói gì, đầu nhẹ nhàng áp vào tay lái, đôi mắt đen sáng bóng của em lặng lẽ nhìn tôi trong bóng tối. Một lúc sau, em yếu ớt vùi đầu vào khuỷu tay: "Cao Phục Cận, anh nói đúng, chúng ta không còn trẻ nữa."

"Vậy thì anh chỉ hỏi em một câu thôi," Tôi thì thầm bên tai em, "Đường Duệ, em có từng yêu anh không?"

Tôi nghe thấy em cười rầu rĩ, "Lúc anh vừa đến Bắc Kinh học đại học, có thể đã yêu." Em quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đã ngấn lệ. "Tại sao anh không trả lời bức thư đó?"

Ngay lúc đó, tôi như bị một nhát búa nặng nề đánh vào ngực, đau đến mức không nói được lời nào.

"Nhanh vào nhà đi, mẹ anh vẫn đang đợi." Cuối cùng em cũng giấu đi nỗi buồn trong mắt, thản nhiên nhắc nhở tôi.

Nhưng khi về đến nhà, thái độ của mẹ tôi vẫn rất tệ. Sau khi quan tâm hỏi thăm tình trạng bệnh, mẹ tôi hỏi thẳng: "Hôn nay ai đưa con về?"

Tim tôi nhảy dựng, vô tình che dấu: "Là Đường Duệ."

"Tại sao con lại..." Mẹ cố gắng tìm những lời tốt nhất, "Tại sao con lại ở chung với nó?"

Tôi nghiêm túc nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ không hài lòng với em ấy hay không hài lòng với xu hướng tính dục của con?"

"Thằng bé Đường Duệ thì mẹ không hài lòng cái gì..." Mẹ lẩm bẩm.

"Vậy đúng rồi. Mẹ, chuyện tính hướng con không thay đổi được đâu, mẹ đừng xen vào nữa." Tôi không có ý định nói chuyện thêm bà, lại đổi chủ đề, "Chăn bông trong phòng khách hơi dày, lát nữa con qua kho chứa đồ giúp mẹ lấy một chiếc mỏng hơn."

"Được, con trưởng thành rồi, mẹ không còn quyền lo chuyện của con nữa." Vẻ mặt của mẹ rất giễu cợt, "Mẹ không hiểu, từ nhỏ... chúng ta từ nhỏ đã nghiêm khắc giáo dục con như vậy. Chúng ta chưa bao giờ bỏ mặc con, cũng chưa bao giờ để con giao du với những thứ tệ nạn bên ngoài. Vậy mà sao con... làm sao có thể..."

"Mẹ ơi, vấn đề không phải là ai đúng ai sai. Mẹ có thể lên Internet để thấy rằng đồng tính không phải là tội lỗi hay bệnh hoạn."

"Ừm, con nói đúng." Môi của mẹ run lên, "Mẹ chỉ không muốn con trai mình là người đồng tính, mẹ chỉ không muốn người khác chỉ trỏ nhà mình sau lưng, mẹ chỉ muốn có cháu trai của mẹ, chẳng lẽ không được sao? Không được sao?"

"Mẹ ơi, con có tính hướng thế nào là chuyện riêng của con, tại sao con yêu ai đó còn phải sợ người ta chỉ trỏ, cháu của mẹ?" Giọng tôi đã cao lên. "Nói cho cùng mẹ không quan tâm đến tính hướng của con, chỉ quan tâm đến chính mình mà thôi. Hơn nữa, bây giờ ở thời đại nào rồi vẫn quan tâm đến những điều này."

"Sao con dám nói chuyện với mẹ như vậy hả?" Mẹ hoàn toàn nổi giận, "Mẹ nuôi lớn ngươi như vậy, từ đầu đến cuối con có nghĩ đến mẹ không? Nếu vì chính mình, mẹ đã không nên sinh ra con chút nào! Con có biết mẹ đã mạo hiểm thế nào khi sinh ra con không?" Bà không kìm được nước mắt, "Mang thai con mẹ đã gần bốn mươi, vị trí thai còn không đúng. Ai cũng khuyên mẹ đừng sinh. Nhưng cha mẹ vẫn quyết tâm sinh ra con như thế nào?! Trước khi vào phòng sinh, mẹ còn viết thư tuyệt mệnh cho cha con... Mẹ nuôi con bao nhiêu năm, sao con có thể bất hiếu như vậy..."

"Mẹ, mẹ đừng như vậy..." Tôi vừa thấy mẹ khóc đã hoảng sợ, vội vàng rút tờ giấy đưa cho mẹ, "Mẹ, con không có ý đó..."

Mẹ lại tự đắm trong ưu thương của riêng mình: "Được rồi, bây giờ mẹ không thể quan tâm con nữa, con cháu cũng có hạnh phúc riêng rồi, vậy con muốn làm gì thì làm đi."

Sau khi sắp xếp cho mẹ tôi nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi dựa vào ban công lặng lẽ hút thuốc, cuộc sống bộn bề này khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Tôi ước mình vẫn còn trong độ tuổi đôi mươi, để mọi thứ có thể làm lại từ đầu; nhưng càng nghĩ như thế, tâm trạng của tôi càng ảm đạm như ánh trăng đêm nay.

./.