Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Ta 17

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cuối cùng ngày đầu tiên của hội thao mùa xuân cũng tới, sân thể dục treo rợp những băng rôn cổ động, các lớp đều phải làm cờ cổ vũ riêng, nay khoe ra đủ kiểu dáng màu sắc mà hoa cả mắt, không khí rộn ràng tưng bừng khói lửa.

Thầy hiệu trưởng với mái tóc “ cà lơ phất phơ” đã được vuốt xuống cẩn thận, bước lên bục đọc diễn văn khai mạc.

Đầu tiên là cuộc đua đặc biệt, các lớp lựa chọn ra ba đôi đại diện sau một cuộc đua ngắn, sau đó là phần thi giữa các khối để chọn ra cặp thắng cuộc. Phần thưởng cho đội thắng cuộc là 500.000 đồng và một cặp vé xem phim.

Dưới sự giám sát tập luyện vô cùng hăng hái của Cà Rốt, cặp của tôi vinh dự leo vào vòng thi khối cùng cặp Thiên Ân – Xuân Lam và cặp Đậu Phụ - Nấm Hương.

Mắt Cà Rốt bừng bừng khí thế, mục tiêu lớn nhất của bạn là phải lấy le được với cô bạn xinh xắn đội bên kia nên phải chiến thắng cho bằng được. Liếc thấy “cờ rút” mình lau mồ hôi cho thằng khác, lòng lại chả đau như cả vạn mũi kim châm vào ấy.

Nhưng tiếc cái là bạn và tôi có cố gắng tới mấy thì cũng không xuất chúng được bằng đội kia được. Tất nhiên đội Thiên Ân – Xuân Lam thắng cuộc, thắng to là đằng khác, nhất khối mà lị. Còn trong lòng đồng đội của tôi cả thế giới như đang sụp đổ, nhất là lúc thấy hot boy trường bế “cờ rút” mình chạy vèo qua bạn chán chả buồn thi nữa, mém tí thì ném luôn cả đồng đội là tôi đi luôn ấy.

Cà Rốt buồn buồn bỏ đi, mãi sau Thiên Ân thì thầm gì với thằng nhóc mà thấy nó tươi tỉnh phấn chấn hẳn lên.

Sau giờ nghỉ trưa, lũ học sinh lại lục đυ.c chuẩn bị cho cuộc thi chạy tiếp sức.

Tôi và Cà Chua tay cầm cờ cổ vũ tay đánh trống khua chiêng, miệng hét ầm ĩ.

“ Củ Cải, cố lên!! Bùm bùm bùm! Củ Cải vô địch!!! Bùm bùm bùm!”

Thằng nhóc Khả Ngân chả được gì ngoài cái là chân hơi bị dài, là người giữ kỷ lục môn chạy 500m, là niềm tự hào của cả lớp đấy nha.

Đội chạy gồm ba người Củ Cải, lớp phó và Cà Rốt. Mà lớp phó chẳng hiểu đi đứng kiểu gì lại trượt chân ngã bong xừ gân ấy, các bạn vừa dìu chạy vào phòng y tế rồi.

Tôi chép miệng, khổ chưa, đi đứng chả cẩn thận là mất chân như chơi nha.

Đúng lúc tôi đang mải ngắm mây nhìn trời thì một bàn tay vỗ vào vai tôi.

“ Khoai, bà chạy thế lớp phó nha.”

Cả lớp nhìn tôi đầy mong đợi. Bạn Nấm tiếp lời.

“ Cả lớp này thì có mỗi bà, Xuân Lam và lớp phó là chạy nhanh thôi, mà lớp phó bị vầy, Xuân Lam thì vừa thi xong, còn mỗi bà là hợp lí thôi.”

Thế là chẳng chờ tôi kịp phân bua gì chúng nó liền khiêng tôi đang mếu máo vào sân. Vào rồi mới biết các lớp khác toàn dân máu mặt, đứng bên phải là quán quân chạy bền, bên trái là á quân chạy 500m, đằng kia là người về nhì marathon cấp thành phố. Còn tôi, chỉ là một con vịt bầu chạy nhanh nhất đàn mà thôi.

Tôi xoa hai bàn tay đầy mồ hôi vào áo, đề phòng tí nữa tay trơn rớt gậy tiếp sức thì khốn. Củ Cải ra dấu với tôi rằng đừng lo và cố lên nên tôi cũng thấy yên tâm phần nào. Phía xa Cà Chua đang múa may cổ vũ rất chi nhiệt tình, mà thú thực là tôi thấy nó nom giống bị điên ghê luôn á.

Ok, tới đi bà đây chấp hết.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía Củ Cải, trong đầu chỉ nghĩ phải cầm thật chắc, không được làm rơi gậy.

Đoạn đường từ tôi đến chỗ Củ Cải chỉ có 160m, sao mà lại xa kinh khủng khϊếp, mãi tới lúc tôi nghĩ là tôi không chịu được nữa, sắp ngã mất rồi thì bóng Củ Cải xuất hiện ngay trước mắt. Tôi lấy hết sức bình sinh chạy tới truyền gậy cho cậu ấy, xong cái là tôi lăn bịch nằm luôn ra đất thở hổn hển, mắt hoa hoa đầu ong ong tai ù ù. Má ơi, đếm sơ sơ cũng phải có cả nghìn con muỗi đang bay trước mắt ấy.

Trong lúc ấy nghe thấy loáng thoáng tiếng reo hò ầm ĩ lẫn trong tiếng cối xay đang xoay vòng trong tai tôi.

“ Thắng rồi mày ơi, hu rayyy!!!!!”

Cà Chua hét vào mặt tôi rồi chạy tới ăn mừng với Củ Cải. Cả cái nồi lẩu thập cẩm ôm nhau nhảy tưng tưng trên sân, chả đứa nào quan tâm tôi sống chết như nào luôn.

Tôi nhắm mắt lại tự ăn mừng một mình, cảm giác như đạt được một thành tựu vậy, cũng vui vui. Đột nhiên có người nhấc bổng tôi lên, tôi hoảng hốt mở mắt ra thì thấy thằng nhãi Thiên Ân.

Hắn ôm tôi, đi phăm phăm. Chả hiểu ai lấy mất sổ gạo nhà hắn mà trông cái mặt như kiểu cả trăm mối lo thế kia.

“ Ủa, đi đâu đó?”

Nghe tôi mở miệng nói chuyện nét mặt hắn mới giãn ra được một tí.

“ Tới phòng y tế. Thấy như nào? Ổn chưa?”

Tôi cười hì hì, quá ổn đi chứ.

“ Tôi ổn, thả tôi xuống đi.”

“ Không ổn, cười ngu như này là có khả năng bị chạm mạch.”

Ngu cái đầu nhà cậu, cậu mới bị ngu ấy, tôi rủa thầm trong lòng.

Hắn không thả tôi xuống mà tôi cũng bận tận hưởng cảm giác được bế công chúa nên cũng chả thèm nhắc. Cảm giác lâng lâng sung sướиɠ ghê luôn á, mà ởi vị trí này lại còn được ngắm trai đẹp thì tội gì phải xuống vội.

Ều ôi, phải công nhận bạn thơ ấu của mình đẹp trai ghê luôn á, như này các cô không theo ầm ầm mới lạ.

Bạn Thiên Ân mua sữa với bánh mì cho tôi, bảo tôi ăn lấy lại sức và giám sát tôi ăn tới miếng cuối cùng. Nhìn tôi ăn xong xuôi bạn mới rút khăn tay lau miệng lau tay cho tôi, tiện thể xoa đầu tôi một cái.

Bạn khen tôi làm tốt lắm và lúc ấy khi ngước lên nhìn bạn tim tôi tự nhiên hẫng đi một nhịp, tự nhiên mặt cũng nóng râm ran.

Cũng cùng lúc ấy, tôi tự nhiên nhận ra, hình như, hình như mình thích người ta mất rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »