Chương 16

Cụ thể nhớ không rõ lắm.

"Tối hôm qua trở về lặng yên không một tiếng động, doạ bà đây sợ muốn nhảy dựng lên , mấu chốt là..." Hạ Kiêu Kiêu nhịn không nói ra.

An Noãn ngược lại có chút hứng thú.

"Tóm lại, hắn trở về khẳng định không có ý tốt, nhất định là tới cướp gia sản nhà tôi!" Hạ Nhiễm chắc chắn, "Tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh ta thực hiện được.”

An Noãn rất muốn nói cho cô ấy biết.

Cùng cậu cướp gia sản không phải là anh trai khác cha khác mẹ của cậu, mà là... người mà cậu luôn tâm tâm niệm niệm.

Nhưng cô cảm thấy, cô cần thời gian để Hạ Kiêu Kiêu tin tưởng.

"Nếu không muốn Tiếu Nam Trần cướp gia sản của cậu, vậy cậu liền đến công ty làm việc, đem công ty nắm trong tay mình không phải là tốt sao?"

“Ách..." Hạ Kiêu Kiêu không trả lời.

Rõ ràng chính là còn ham chơi, căn bản không muốn đi làm.

Nàng ấp úng nói, "Không phải còn có Tử Minh ở đây sao? Anh ấy có thể giúp tôi chống đỡ ngôi nhà này!”

Hạ Kiêu Kiêu năm đó cũng giống như cô.

Đơn giản như cô.

Cô nói,”Được rồi, cậu cứsuy nghĩ về đề nghị của tôi, không nói nữa, bà nội gọi cho tôi.”

Có một cuộc gọi đến.

“Bà nội cậu tìm cậu có thể có chuyện gì tốt?!" Hạ Kiệt Kiệt tức giận nói.

Đúng là không có chuyện gì tốt cả.

Vì vậy, cần phải dành thời gian để đối phó với những người này!

An Noãn cúp điện thoại của Hạ Kiêu Kiêu, nhận được điện thoại của Văn Thanh Thúy.

"Bà nội..."

"Gọi điện thoại với ai, nửa ngày không nghe điện thoại của tôi! Thật giống như cha ngươi, không biết lớn nhỏ!" Thanh âm bên kia rõ ràng rất không tốt.

An Noãn cầm điện thoại di động ẩn nhẫn một chút.

Bởi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ đặc biệt nghiêm trọng, cho nên bà nội cô chưa bao giờ thích cô, sủng ái vĩnh viễn đều là con trai lớn của nhà bác An Hạo, mấy năm nay cô cũng giống như cha cô, đều là khắp nơi né tránh bà nội cô.

Nhưng sống lạimột đời.

Cô không có ý định nghẹn khuất như vậy, một chút cũng không được.

Cô nói, "Bà tìm tôi để làm gì?"

“Trở về nhà cũ!” Nói xong, đột nhiên cúp điện thoại.

Sắc mặt An Noãn trầm xuống.

Cô cảm thấy, cũng đến lúc cho bà nội của cô một ít sắc mặt.

Nếu không bà thật đúng là cho rằng mình là Thái hoàng thái hậu!

Cô đặt điện thoại xuống, nhanh chóng rửa mặt, sau đó xuống cầu thang chuẩn bị đi ra ngoài.

"Noãn Noãn, điểm tâm cũng không ăn phải đi đâu?" Lê Nhã Cúc vội vàng gọi con gái mình lại.

"Đến nhà bà nội."

"Con đi qua đó để làm gì?” Lê Nhã Cúc rõ ràng có chút kinh ngạc.

Cũng là đối với mẹ chồng của bà thật sự là tận đáy lòng kiêng kỵ.

Từ khi gả vào An gia, chưa từng nhận được sắc mặt tốt của mẹ chồng, nguyên nhân cũng là do Lê Nhã Cúc sinh ra con gái, Văn Thanh Thúy chướng mắt bà. Cũng may ông nội An Noãn rất thích Lê Nhã Cúc, mới đồng ý hôn sự của bọn họ.

Sau khi kết hôn, Lê Nhã Cúc có thể tránh né Văn Thanh Thúy thì tận lực tránh né.

Hiện tại nghe nói nữ nhi của nàng muốn trở về, tự nhiên là vạn phần không muốn.

"Bà nội nói có việc tìm con."

"Chuyện gì?"

"Không nói."

Lê Nhã Cúc mấy năm nay cũng không dám thật sự phản kháng Văn Thanh Thúy cái gì, tự nhiên cũng sẽ không để cho con gái của mình không đi, nàng suy nghĩ một chút, "Mẹ đi cùng ngươi"

“ Mẹ lo lắng con bị bà nội bắt nạt có phải không?”

"Có khi nào bà ấy không khi dễ con." Lê Nhã Cúc tức giận nói.

"Mẹ đi cũng không giúp được gì." An Noãn vô tình vạch trần.

Thật sự quá rõ ràng, mẹ cô quả thật không muốn gây ra mâu thuẫn gia đình quá lớn, tuyệt đối sẽ không làm trái lờibà nội cô.

"Ít nhất không để bà nội hướng về phía một mình con mắng." Đây xem như là sự bảo vệ lớn nhất của Lê Nhã Cúc đối với nàng.

An Noãn cười.

Mẹ cô rất tốt.

Cô nói, "Đi thôi."

Đi thôi, để mẹ xem, con làm thế nào để giúp mẹ thu thập mẹ chồng.