Bắp chân Sầm Vụ run rẩy, làm nhục Tạ Quy Lan như vậy, bản thân cậu cũng rất khó chịu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Tạ Quy Lan.
Nguyên chủ thật sự quá dễ khiến người ta căm hận, quân tử có thể chết chứ không thể nhục, huống chi đây còn là motip truyện sảng văn kiểu cũ.
Có hiểu cái gì gọi là đừng khinh thiếu niên nghèo không vậy?
Những người bên cạnh đều khoanh tay xem náo nhiệt, không ai dám quản, cũng không ai muốn quản, Tạ Quy Lan đắc tội ai không tốt, lại đi đắc tội với vị tổ tông nhà họ Sầm này.
Cho dù tối nay Sầm Vụ có đánh chết hắn thì đã sao, dù sao nhà họ Sầm cũng có thể đền.
Sầm Vụ nghĩ đến những tình tiết phía sau, cả người đều tê dại, đúng là đoạn cậu thức cả đêm cuộn tròn trong chăn đọc tối qua.
[Nguyên văn viết:
Tạ Quy Lan không phản kháng, nhưng cũng không cúi đầu, trên người toàn là những vết thương do roi quất, còn có dấu giày bị đá, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, như tuyết phủ sừng sững bất động.
Quỳ xuống nhưng lại không quỳ, thành công chọc giận tất cả mọi người có mặt.
"Mày nghĩ tao thật sự không dám sao?" Thiếu niên trước mặt cũng nổi trận lôi đình, gương mặt xinh đẹp bị vẻ hung ác dữ tợn bóp méo, như phát điên đá mạnh vào người Tạ Quy Lan, quát lớn với những người bên cạnh: "Lôi nó ra ngoài cho tao!"]
Cốt truyện sắp đi đến bước này, những người trong phòng riêng nhìn sắc mặt Sầm Vụ, đã bắt đầu khích bác.
"Cậu hai, lần này không thể bỏ qua cho nó nữa, nó dám cả gan ra tay với cậu đấy!"
"Cậu hai, cứ treo nó lên nhốt ba ngày ba đêm, tôi không tin nó không phục!"
"Cậu hai..."
"... Tất cả im miệng!" Lòng bàn tay Sầm Vụ toàn là mồ hôi lạnh, nhớp nháp, nhưng hai chân lại không nghe lời, bị ép đi về phía Tạ Quy Lan, hung dữ nói, "Mày nghĩ tao thật sự không dám sao?"
Bầu không khí trong phòng riêng càng thêm căng thẳng, đám con nhà giàu này vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, cả người tràn đầy du͙© vọиɠ sau khi được thỏa mãn quá mức, thích thú nhất là nhìn người khác giãy giụa trong đau khổ.
Đặc biệt là loại con hoang như Tạ Quy Lan, Tạ Thương Cảnh mắt cao hơn đầu thì thôi đi, Tạ Quy Lan dựa vào cái gì mà đối đầu với bọn họ?
Nhưng dù sao cũng là con trai của ông Tạ, nếu thật sự bị đánh chết đánh bị thương, ông Tạ chưa chắc đã không tìm bọn họ gây phiền toái.
Tất cả mọi người đều muốn đợi Sầm Vụ nổi giận trước, sau đó mới xông lên đá thêm vài cái, như vậy cho dù có gây phiền toái cũng không đến lượt bọn họ.
Bọn họ đợi, tiếp tục đợi, đợi rồi lại đợi, đợi đến khi dáng vẻ phách lối kiêu ngạo còn sót lại của Sầm Vụ hoàn toàn biến mất, trong phòng riêng im lặng đến mức ngượng ngùng.
Sầm Vụ lại đột ngột dừng bước, cứ thế cứng đờ đứng im tại chỗ.
Tất cả mọi người: "..."
Tất cả mọi người: ???
Mặt mày Sầm Vụ không chút thay đổi, căn bản không dám ngẩng đầu, các ngón chân bấu chặt xuống đất, dái tai trắng nõn nổi lên màu đỏ ửng do xấu hổ.
Cứu mạng.
Hay là cứ để cậu chết đi cho rồi.
Sầm Vụ cũng không biết tại sao, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị ném cho cá mập ăn rồi, kết quả đột nhiên có thể cử động được, giống như đến lúc sắp chết nguyên tác nói với cậu, haha, đùa chút thôi.
"..."
Giận rồi.
Sầm Vụ sợ hãi, làn da vốn đã trắng bệch càng thêm không còn chút máu, lông mi cũng run lên bần bật.
Cậu cẩn thận ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Quy Lan, cắn răng hỏi: "Cậu... Cậu còn có thể đứng... Đứng dậy được không?"
Thiếu niên ngồi xổm rất gượng gạo, hai tay đặt trên đầu gối, vô thức siết chặt quần, siết đến mức vải ở đầu gối nhăn nhúm, giọng nói nhỏ nhẹ run rẩy, ngữ khí rất lo lắng.
Tạ Quy Lan mím chặt môi mỏng, đôi mắt hoa đào đen láy lạnh lùng như cây đinh ghim chặt vào người cậu, khiến người ta lạnh sống lưng.
Sầm Vụ run rẩy, cúi đầu càng thấp, ánh đèn trong phòng riêng mờ ảo, chiếu lên chiếc cổ trắng nõn mịn màng của cậu, quá gầy đến mức xương quai xanh cũng căng lên, giống như động vật nhỏ bị người ta túm lấy gáy.
Sắc mặt những người bên cạnh càng thêm kỳ quái, ngay cả tóc đỏ cũng khó hiểu gãi đầu, vị tổ tông này rốt cuộc đang diễn trò gì vậy.
Cậu ta nhìn sắc mặt trắng bệch và lông mi run rẩy của Sầm Vụ, trong lòng càng thêm chán ghét Tạ Quy Lan.
Nhìn kìa, anh Sầm của cậu ta tức giận rồi, tức đến phát run.
Là một đàn em đủ tư cách, cậu ta lập tức hiểu ra, đây nhất định là đang chế giễu.
Cao tay, quả nhiên vẫn là anh Sầm của cậu ta cao tay.
"Giả bộ đáng thương cái gì?" Tóc đỏ tự cho là mình đã hiểu được tâm tư của anh em, cậu ta tự tin bước lên trước, hung hăng đá một cái vào vai Tạ Quy Lan, "Mới bị đánh vài cái đã không đứng dậy nổi?"
Sầm Vụ: "..."
Sầm Vụ: !!!
Tạ Quy Lan bị đá ngã xuống đất, mái tóc đen nhánh rủ xuống che khuất mặt mày, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, thở dốc vài hơi, cong người chịu đựng cơn đau.
Sự dao động vốn đã ít ỏi trong đáy mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại hận ý bị kìm nén mãnh liệt.
Tóc đỏ hoàn toàn không biết mình đã đá anh em mình vào chỗ chết, cậu ta nịnh nọt nói với Sầm Vụ: "Cậu hai cậu không biết đâu, nó chính là loại thiếu đòn, không cứng rắn với nó thì nó sẽ giả chết."
Sầm Vụ: "..."
Nghe tôi nói này, cảm ơn cậu.