Chương 2

Cậu rất muốn chạy trốn, nhưng không thể trốn thoát.

Mẹ của Tạ Quy Lan cần phải phẫu thuật, ba của Tạ Quy Lan đưa cho Tạ Quy Lan ba mươi ngàn tệ tiền viện phí, Tạ Thương Cảnh không ưa đứa con riêng này, thấy hắn lấy tiền của nhà họ Tạ, lập tức muốn kiếm chuyện, kêu hắn tối nay đến trường đua ngựa tư nhân của nhà họ Tạ để hầu hạ bọn họ cưỡi ngựa.

Nói trắng ra là đến để bị đánh.

Cậu chủ giả trong lòng có quỷ, cậu ta sợ sự việc bại lộ, Tạ Quy Lan sẽ trả thù mình, nhưng lại ghen ghét Tạ Quy Lan, tại sao Tạ Quy Lan mới là con ruột của ba mẹ?

Cậu ta có gì thua kém tên nhà quê này chứ?!

Tạ Quy Lan im lặng chịu đựng vài roi cũng không đánh trả, nhưng cậu chủ giả vẫn cảm thấy uất ức đến phát điên, cậu ta chạy đi tìm Tạ Thương Cảnh tố cáo, vu oan Tạ Quy Lan động thủ đánh mình.

Tạ Thương Cảnh cũng không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra, vì cậu chủ giả đã nói như vậy, nên anh ta lập tức cho rằng đó là lỗi của Tạ Quy Lan.

Anh ta sai người lôi Tạ Quy Lan ra ngoài đánh cho một trận, lại phái vệ sĩ ghì chặt vai Tạ Quy Lan bắt hắn quỳ trong mưa ba tiếng đồng hồ, sau đó mới đưa về.

Sầm Vụ: "..."

Sầm Vụ không dám manh động, đắc tội với nam chính thì có lợi gì cho cậu chứ? Hơn nữa cậu cũng không muốn bắt nạt người khác một cách vô cớ.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng trả lại thân phận cậu chủ thật cho nam chính, sau đó cúi đầu nhận lỗi, thức thời chủ động rời đi, biết đâu Tạ Quy Lan sẽ tha cho cậu.

Vẫn còn cứu được, vẫn còn cứu được, Sầm Vụ tự an ủi bản thân.

Nhưng trước đó, cậu phải đưa Tạ Quy Lan rời khỏi nơi này, không thể để nam chính tiếp tục bị sỉ nhục.

Sầm Vụ hít một hơi thật sâu, cổ họng hơi nghẹn lại, theo bản năng nuốt nước miếng.

Trong phòng riêng ngoài cậu ra còn có hơn chục người, lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào cậu, cả người Sầm Vụ cứng đờ, theo bản năng muốn lùi về phía sau.

Sầm Vụ là một đạo diễn, nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng lại mắc chứng sợ giao tiếp xã hội giai đoạn cuối, đến mức nhận giải cũng phải nhờ trợ lý đạo diễn đi nhận giùm, khi làm việc trên phim trường thì không sao, nhưng rời khỏi phim trường là lập tức phát bệnh.

Hơn nữa các triệu chứng ngày càng nghiêm trọng, kỳ thực cậu đã hơn nửa năm nay không đóng phim cũng không ra khỏi cửa, nói chuyện với người khác là mặt đỏ lắp bắp, bị người khác đến gần là tay chân lạnh toái bắt đầu run rẩy.

Môi trường xa lạ thế này quả thực là địa ngục của người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội...

Tuy nhiên ngay sau đó, Sầm Vụ phát hiện mình không những không thể né tránh, mà còn vừa mở miệng đã không kiềm chế được cười lạnh một tiếng.

???!!!

"Tạ Quy Lan," Sầm Vụ trừng mắt nhìn mình nhấc mũi giày lên, vừa làm nhục vừa kiêu ngạo nâng cằm thiếu niên trước mặt, cười lạnh nói, "Chỉ bằng loại con hoang hạ tiện như mày, ngay cả xách giày cho tao cũng không xứng, vậy mà còn dám ra tay với tao?"

Tạ Quy Lan bị ép ngẩng đầu, trên mặt toàn là vết bầm tím do bị đánh, chỉ càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết trên núi.

Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm, hai mí mắt cũng rất sâu, đôi mắt hoa đào đen láy lạnh lùng âm trầm, giống như con chó dữ ẩn mình trong đêm mưa bão.

Hận ý và sát ý ngập trời bị kìm nén dưới đáy mắt, che giấu rất kỹ, người khác căn bản sẽ không phát hiện ra.

Nhưng Sầm Vụ là một đạo diễn.

"..."

Cậu còn có thể cứu vãn được nữa không?

Lưng Sầm Vụ toát mồ hôi lạnh, hận không thể che miệng mình lại, nhưng cậu căn bản không thể động đậy, chỉ có thể giống như con rối gỗ mặc người điều khiển.

Cậu vẫn mang đôi jackboot* màu đen khi cưỡi ngựa, đôi chân dài thẳng tắp của thiếu niên bị bao bọc trong đôi giày, đẹp đến sắc bén.

(*)Jackboot là loại giày bốt quân sự như giày bốt kỵ binh Jackboot hoặc giày bốt Jackboot có đinh .

Mũi giày đen kịt lạnh lẽo, vừa vặn giẫm lên yết hầu trắng như tuyết của Tạ Quy Lan, tư thế xấu xa đến cực điểm.

Hai tay Tạ Quy Lan bị ghì chặt sau lưng siết chặt thành nắm đấm, lòng bàn tay bị móng tay bấm đến chảy máu, yết hầu đột nhiên chuyển động.

"Mày trừng tao làm gì?" Sầm Vụ lạnh lùng nói, dùng sức dưới chân, giống như đang giẫm đạp một đống rác, giọng điệu ngang ngược ác độc, "Còn trừng nữa tao móc mắt chó của mày."

Quá ác độc, cậu cũng không biết mình còn có thể ác độc như vậy.

Cậu giẫm mạnh lên cổ Tạ Quy Lan, nghiền nát, giẫm đến mức vùng da trắng nõn ấy đỏ đến rướm máu.

Thậm chí còn cúi người xuống vỗ vỗ lên mặt Tạ Quy Lan, sức lực không nặng, nhưng lại càng thêm nhục nhã: "Sau này gặp tao, tốt nhất nên ngoan ngoãn cụp cái đuôi chó xuống!"

Sầm Vụ: "..."

Thôi vậy, chưa chết là được rồi, một đời người trôi qua rất nhanh: )