Chương 8: Trúc Cơ Kỳ

"Ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt thì đừng trách chúng ta tại sao không nương tay. Các huynh đệ lên cho ta." – Hắc y nhân quát. Sau đó dẫn đầu cầm kiếm xông lên.

"Ngọc Nhị, ngươi và Ngọc Tứ hãy dẫn thiếu gia chạy trước, chúng ta cản lại phía sau." – Một người nam nhân trông có vẻ là thủ lĩnh của nhóm bốn người nói.

"Tuân Lệnh, đội trưởng." – Hai người bị gọi tên đồng thanh trả lời.

"Không, Ngọc Trung, ta sẽ không chạy trước bỏ lại các ngươi, hôm nay có chết thì chúng ta cùng chết." – Ngọc Tĩnh Văn kiên quyết nói.

"Ha ha, muốn chạy? Các ngươi nghĩ mình chạy được sao?" – Tên hắc y nhân kia giễu cợt, sau đó bổ một kiếm về phía Ngọc Tĩnh Văn.

Ngọc Trung nhanh chóng nâng kiếm cản lại, cả hai lao vào chiến đấu, những người khác cũng lao và đánh nhau. Một tên hắc y nhân nhân lúc sơ hở huy kiếm chém về phía Ngọc Tĩnh Văn, đúng lúc này không biết có con chim từ đâu rơi xuống thay Ngọc Tĩnh Văn cản một kiếm của hắc y nhân.

Như đã quá quen với điều này, hắc y nhân kia không hề tỏ ra ngoài ý muốn hay. Hỏi sao có thể không quen, các huynh đệ bọn hắn đuổi theo Ngọc Tĩnh Văn một đường từ Kinh Đô đến đây, đã có không ít lần Ngọc Tĩnh Văn sắp chết dưới tay bọn hắn, nhưng không biết tại sao luôn luôn như vậy, luôn có đủ mọi thứ từ đâu bay ra thay cậu chắn một chiêu chí mạng.

Ban đầu mọi người đều tức giận, lão đại còn nghi ngờ có cao nhân âm thầm bảo vệ Ngọc Tĩnh Văn, nhưng sau rất rất nhiều lần như thế, bọn hắn có thể chắc chắc đó chính là ngoài ý muốn. THẬT SỰ LÀ NGOÀI Ý MUỐN.

Bên này Dật Ân và Tạ Ẩn quan sát trận chiến rất đau khổ nhịn cười. Dật Ân có chút đồng cảm với bọn hắc y nhân. Lúc một người hộ vệ của Ngọc Tĩnh Văn sắm bị hắc y nhân chém chết, Dật Ân thấy đã đến lúc mình hiện thân, công vung tay, một đoàn năng lượng cản lại công kích của hắc y nhân.

"Là ai?" – Hắc y nhân quát, ánh mắt cảnh giác nhìn bốn phía..

Dật Ân ung dung bước ra, khi nhìn thấy cậu, mọi người có chút sửng sốt. Tên hắc y nhân ban nãy nhanh chóng lấy lại tinh thần hỏi:

"Các hạ là ai? Sao lại xen vào chuyện của chúng ta?"

"Ta là ai không quan trọng. Từ lúc nào mà thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ cần phải có lý do?" – Dật Ân ung dung nói.

"Khẩu khí thật lớn, tiểu tử ta khuyên ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, chủ nhân nhà ta không phải là người mà ngươi có thể trêu chọc. Ngươi tốt nhất hãy mau cút đi đừng cản trở chúng ta làm việc." – Hắc y nhân nói, ánh mắt nhìn Dật Ân đầy sự khinh miệt.

"Ta không quan tâm chủ nhân của các ngươi là ai, hôm nay tâm tình của ta rất tốt, không muốn gϊếŧ người, ta khuyên các ngươi nên nhanh chóng cút đi, trước khi ta đổi ý." – Dật Ân ung dung nói, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.

Bọn hắc y nhân tức giận trừng cậu, nhưng bọn chúng không thể nhìn ra tu vi của cậu nên có chút không dám tiến lên. Thông thường một người có tu vi thấp không thể thấy được một người có tu vi cao hơn mình, nếu chỉ trên nhau một cảnh giới thì khi xuất chiu vẫn có thể bị nhìn ra được.

Ngoài ra người có tu vi thấp đến gần người có tu vi cao hơn sẽ có cảm giác bị áp chế. Hiện tại Dật Ân đã vận dụng linh lực nhưng bọn hắn vẫn không nhìn ra tu vi của cậu, không những thế, khi đến gần cậu bọn chúng cũng không cảm nhận được cảm giác áp chế. Điều này nói lên tu vi của người trước mắt này rất cao đến mức có thể tự do thu phóng uy giáp, một tay của cậu là đã có thể gϊếŧ chết bọn hắn.

"Chúng ta đi." – Tên hắc y nhân trông có vẻ là thủ lĩnh tức giận nói. Hắn dẫn đầu rời đi, bốn tên còn lại nhanh chóng theo sau.

"Đa tạ tiền bối đã cứu mạng." – Ngọc Tĩnh Văn nói.

"Không có gì, tiện tay thôi." – Dật Ân ung dung trả lời. Cậu đánh giá Ngọc Tĩnh Văn, càng nhìn cậu càng vừa ý.

Bên này Tạ Ẩn giúp đỡ những người còn lại đứng dậy. Cậu hỏi Ngọc Trung:

"Các người định đi đâu?"

"Chúng ta định đến Bất Ngã Thành. Không biết nhị vị định đi đâu?" – Ngọc Trung cẩn thận hỏi. Hắn âm thầm đánh giá hai người.

"Thật trùng hợp, chúng ta cũng đi đến Bất Ngã Thành." – Tạ Ẩn vui vẻ nói. Sau đó cậu chạy đến chỗ Dật Ân.

"Sư phụ, chúng ta có thể đi cùng với họ không?" – Tạ Ẩn cẩn thận hỏi.

Vừa đúng ý Dật Ân, cậu đang suy nghĩ làm sao để mời họ đi cùng mà không bị nghi ngờ. Tạ Ẩn hỏi thật đúng lúc cho cậu lý do. Nhưng ngoài mặt Dật Ân vẫn dạy đỗ Tạ Ẩn, cậu kí vào đầu của Tạ Ẩn một cái nói:

"Tiểu tử ngươi không biết tốt xấu, coi chừng có ngày bị bán còn giúp người ta đếm bạc."

Tạ Ẩn vừa xoa đầu vừa nói:

"Đệ tử cẩn tuân giáo huấn của sư phụ, sau này chắc chắn sẽ cảnh giác với người lạ."

Nghe được Tạ Ẩn chịu ngoan ngoãn nghe lời của mình Dật Ân mới gật đầu nói:

"Ngươi đi hỏi ý kiến của họ, nếu đồng ý thì bây giờ cùng nhau đi." – Dật Ân nói với Tạ Ẩn.

"Đệ tử tuân lệnh." – Tạ Ấn nói, sau đó chạy lại chỗ bọn người Ngọc Tĩnh Văn.

Hai canh giờ sau, cả đoàn bảy người nghỉ ngươi ở dưới gốc cây. Tạ Ẩn bị Dật Ân đuổi đi săn thú, thấy vậy Ngọc Trung bảo hai người hộ vệ của Ngọc Tĩnh Văn đi theo. Mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi, Dật Ân đưa cho họ năm viên đan dược trị thương. Sau khi dùng vết thương lập tức biến mất làm cho cả bọn kinh ngạc một phen sau đó rối rít cảm tạ.

Sau đó, Dật Ân tìm một chỗ ngồi xuống tu luyện, cậu ẩn ẩn cảm thấy đêm nay có thể đột phá Luyện Khí tầng mười. Canh ba Dật Ân thật sự đột phá Luyện Khí tầng mười chính thức trở thành tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cậu vừa mở mắt ra đã nghe thấy thanh âm của Hệ Thống:

"Chúc mừng ký chủ đã đột phá Trúc Cơ."

Thanh âm "Ting!" vang lên, trước mặt Dật Ân xuất hiện một giao diện màu xanh nhạt !

[Thông báo: Phần thưởng tấn giai Trúc Cơ kỳ

Thưởng: Điểm Danh Tiếng x100, Hạ Phẩm Tinh Thạch x500, Đan dược trị thương x20, công pháp U Minh Quỷ Thổ x1]

Thanh âm "Ting!" lại vang lên lần nữa, trước mặt Dật Ân xuất hiện một giao diện màu xanh nhạt !

[Thông báo, mở chức năng nhiệm vụ phụ tuyến]

Dật Ân vào xem thử chức năng của nhiệm vụ phụ tuyến.

[Nhiệm vụ phụ tuyến

Chú thích: Nhiệm vụ phụ tuyến là nhiệm vụ được mở ra song song với nhiệm vụ chính tuyến. Mục đích của nhiệm vụ phụ tuyến là để giúp ký chủ rèn luyện kỷ năng. Nhiệm vụ phụ tuyến có thể được hoàn thành bởi đệ tử chân truyền và đệ tử tinh anh của tông môn. Khi hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến có cơ hội nhận được rương phần thưởng ngẫu nhiên. Nhiệm vụ có mức độ càng khó khả năng nhận được gương hắc kim càng cao.

Cấp độ: Nhiệm vụ phụ tuyến được chia cấp độ từ dễ đến khó lần lượt là F, D, C, B, A, S, SS, SSS.

Lưu ý: cấp độ của nhiệm vụ sẽ thay đổi theo năng lực của người hoàn thành nó.]

Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên, Dật Ân nhanh chóng đóng giao diện, nhìn về phía thanh âm thì phát hiện là tới giờ đổi người trực đêm. Người trực đêm lúc này đổi thành Ngọc Trung. Thấy Dật Ân nhìn qua, Ngọc Trung cẩn thận tiến lại gần chỗ cậu, đến khi đứng trước cậu hắn ngồi xuống, lo lắng hỏi:

"Tiền bối, chúng ta làm ảnh hưởng ngài tu luyện sao?"

"Không có." – Dật Ân nói.

"May quá, ta còn tưởng mình đã quấy rầy ngài tu luyện chứ." – Ngọc Trung cười, thở phào một hơi. Sau đó hắn cẩn thận hỏi:

"Tiền bối ta có thể hỏi ngài và đồ đệ ngài định đi đâu không? Ta chỉ là tò mò thôi, nếu có gì không tiện thì ngài không cần trả lời ta cũng không sao."

"Cũng không có gì không tiện cả, hai sư đồ chúng ta đi du sơn ngoạn thủy, sẵn tiện để cho đồ đệ của ta trải nghiệm sự đời." – Dật Ân trả lời.

"Đúng vậy, đúng vậy, còn trẻ thì nên đi ra ngoài trải nghiệm sự đời nhiều hơn, đừng đợi đến lúc già rồi muốn đi thì lại phát hiện không còn có thể đi được nữa." – Ngọc Trung nói, càng về sau giọng nói của hắn càng nặng nề, như là nhớ đến chuyện gì đó.

"Không biết ngài thuộc tông phái nào." – Ngọc Trung hỏi.

"Ta là người của Huyền Linh Tông." – Dật Ân nói.

Ngọc Trung chưa bao giờ nghe đến tên tông môn này, bất quá trên đại lục Phong Linh có rất nhiều tông phái lựa chọn ẩn tu, có thể Huyền Linh Tông là một tông phái ẩn tu nào đó.

"Không biết tiền bối cảm thấy thiếu gia nhà ta thế nào?" – Ngọc Trung đánh liều hỏi thử.

Nghe thấy câu hỏi của Ngọc Trung, Dật Ân mừng thầm trong bụng nhưng bên ngoài cậu vẫn giả vờ hỏi:

"Ý ngươi là…"

"Không biết tiền bối có thể nhận thiếu gia của chúng ta làm đệ tử không? Nếu người chịu đáp ứng bốn huynh đệ chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, tùy ngài sai bảo, dù núi đao biển lửa cũng không từ." – Ngọc Trung nói, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết.

Dật Ân đánh giá Ngọc Trung, một lúc sau ngay khi Ngọc Trung nghĩ rằng cậu sẽ không đồng ý Dật Ân mới lên tiếng:

"Ngày mai bảo thiếu gia của ngươi đến gặp ta."

"Đa tạ tiền bối đã cho thiếu gia cơ hội." – Ngọc Trung cảm kích nói.